Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ninh bị tiếng chuông cửa đánh thức, Tiểu Hắc không chịu ngủ trong nhà của nó mà nằm trong phòng mình, nhoài giường trên giường hắn ngáy khò khè ngủ ngon lành, ghét bỏ Tiêu Ninh đem nó đánh thức, bò đi nơi khác gục xuống, co thành một đoàn ngủ tiếp.

Hắn tối hôm qua ngủ không ngon, ngơ ngơ ngẩn ngẩn trợn mắt bò lên giường, sức lực vẫn chưa kịp hồi phục, liền mang dép lê đi mở cửa, “Vị nào?”

Mở ra là thấy Đan Hải Minh chình ình đứng đó, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nói, “Qua đây nấu mì.”

“… Mì?” Tiêu Ninh trên mặt một mảnh trống rỗng, đầu óc động hoạt động vô cùng gian nan, “Nấu mì?”

“Mì gà.” Đan Hải Minh nhấn mạnh từng chữ, nhìn chằm chằm gương mặt mông lung buồn ngủ của Tiêu Ninh, duỗi móng vuốt nặn nặn, “Điểm tâm.”

“A…” Tiêu Ninh đều đã quên, lâu sau mới phản ứng được, theo bản năng gật đầu, “Được…”

Chờ Đan Hải Minh đi rồi, Tiêu Ninh mới hoàn toàn tỉnh lại.

Tối hôm qua, hình như bọn họ đã xảy ra chút chuyện đi?

Nhưng mà… Người này tại sao lại cư xử như chưa từng có gì?

Điểm này làm Tiêu Ninh cực kỳ xoắn xuýt, nói hắn đối những lời đêm qua của Đan Hải Minh một chút cũng không hề có mụn nhọt đương nhiên là gạt người, cũng không hiểu sao bản thân lại đột nhiên đánh giá nghiêm khắc như thế, người đó thật sự đã đem Tiêu Ninh nói rất quá đáng, rồi bây giờ lại làm bộ mọi việc chưa từng phát sinh, cứ như vậy cho qua?

Bất quá loại ý nghĩ không phục này cũng chỉ là để đỡ tức mà thôi, chứ chỉ cần nghĩ đến Đan Hải Minh đã âm thầm vì mình làm không ít chuyện, so với loại không thoải mái này đối với Tiêu Ninh không thể coi là cái gì. Với những người tốt với mình, hắn từ trước đến giờ đều rất dễ động lòng, tối hôm qua đẩy cửa rời đi đã là trường hợp quá đặc biệt rồi.

Nói đến tỉ lệ cực nhỏ hắn ở trước mặt người khác phát hỏa, thì Đan Hải Minh đã chiếm đến hai lần.

Vì vậy sau khi rửa mặt xong, Tiêu Ninh chuẩn bị kỹ càng nước sạch và thức ăn mèo cho Tiểu Hắc, liền sắc mặt như thường qua nhà đối diện. Dù sao hắn cũng không dự định sẽ cùng Đan Hải Minh đề cập đến chuyện đó nữa, bọn họ cũng sẽ không lại vì chuyện này mà không thoải mái.

Trong phòng bay lên hương vị canh gà, sáng sớm như vậy thật sự rất câu dẫn người ta nha, Tiêu Ninh đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, Đan Hải Minh đã chờ ở đó sẵn.

Hắn nâng lên một bát canh gà, mặt trên rãi vài lá cải xanh, nuốt ngụm nước bọt, “Không phải gọi tôi đến nấu sao?”

“Chờ anh nấu xong sẽ không còn thời gian.” Đan Hải Minh khò khè húp một hơi, “Bình thường không ăn điểm tâm ở nhà?”

“Ngại phiền phức, đều đi ra ngoài ăn.” Tiêu Ninh cúi đầu ăn mì, bỗng dưng xuất hiện một quả trứng chim, cắn một cái, ngừng lại. Tiêu Ninh không thích ăn trứng, kể cả trứng gà, hắn nhíu nhíu mày, vừa định mặc kệ nuốt xuống. Nhưng đang trong vài giây do dự kia, Đan Hải Minh đột nhiên duỗi thìa canh tới, “Cho tôi đi.”

Tiêu Ninh kinh ngạc nói, “Tôi đã cắn qua rồi …”

“Tôi nhìn thấy.” Đan Hải Minh hỏi, “Anh có bệnh sao?”

Tiêu Ninh: “…”

Tiêu Ninh lắc đầu.

Đan Hải Minh liền gắp cái trứng kia về ăn.

Nhìn cậu cúi đầu ăn cơm, chuyện không vui hôm qua trong lòng Tiêu Ninh thoát chốc tan thành mây khói hết.

Người này luôn quan tâm đến người khác ngay cả những lúc lúc người đó không hề ngờ tới, Tiêu Ninh chọc chọc đũa, “Cậu thường thường ở nhà làm điểm tâm?”

Đan Hải Minh ừ một tiếng, “Những năm xuất ngoại kia đã dưỡng thành thói quen, đồ ăn ở ngoài cũng không ngon, nếu có vật liệu, không bằng tự mình tùy tiện làm một chút.”

Tiêu Ninh cũng từng trải qua, nếu nói tùy tiện làm một chút, thì tay nghề chỉ thường thường mà thôi, giống như tô mì này, vẫn chỉ có canh là ngon nhất. Có lẽ món duy nhất Đan Hải Minh am hiểu, chính là cá rán đi.

Tâm tình xoắn xuýt đem canh trên bàn ăn sạch sẽ, Tiêu Ninh chủ động đi rửa bát, còn nửa tiếng nữa mới tới chín giờ, nơi này cách Nhật Hoa rất gần, hoàn toàn đến kịp.

Đan Hải Minh đi theo đứng tại cửa phòng bếp nhìn Tiêu Ninh rửa bát, “Xin lỗi.”

Đan nhị thiếu gia làm gì cũng không bao giờ cho người ta thời gian để chuẩn bị tâm lý, câu nói này quả thực giống như trời giáng xuống, Tiêu Ninh dừng tay lại, cơ hồ bị dọa cho hoảng sợ quay đầu nhìn về phía cậu, “Cái gì?”

“Tối hôm qua tôi nói những câu kia.” Đan Hải Minh chân thành xin lỗi, trong lúc giải thích cũng thản nhiên không gượng ép, “Tôi trở về suy nghĩ thật lâu, là tôi quá phiến diện.”

Tiêu Ninh yên lặng, hắn đã sớm đem việc này quăng ra sau đầu, không ngờ Đan Hải Minh lại tự mình xin lỗi. Trên thực tế, so với tức giận, hắn cảm thấy khổ sở cùng mất mát nhiều hơn, “Không có gì, kỳ thực lời cậu nói… Cũng không phải hoàn toàn sai.”

Hắn xoay người cầm chén lên rửa sạch xà phòng, “Tại cách tôi thích người khác quá kỳ lạ, cho nên mới bị đối xử như vậy.”

Có một câu nói vô cùng chính xác hay được mọi người lưu truyền,

tôi thích người,

không liên quan tới người.

E rằng từ đầu đến cuối, Tiêu Ninh đều thật sự không cần Lô Nham đáp trả.

Tiêu Ninh tự giễu nở nụ cười, “Tôi sợ nhất không phải là Lô Nham cùng những người khác thân thiết hoặc là cùng những người khác kết hôn, mà là không để ý đến tôi nữa. Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có cậu ta là người thân nhất, tôi dựa dẫm vào cậu ta quá nhiều —— như cậu nói —— khát khao, còn có tinh thần và năm tháng, nếu cậu ấy không để ý tới tôi, tôi lập tức sẽ cảm thấy tôi lại trở về nơi không ai thấy được.”

Cầm chén xếp kỹ bỏ vào bên trong tủ bát, Tiêu Ninh vắt khăn vải lau sạch khu nhà bếp, “Loại cảm giác đó rất khủng khiếp, tôi không muốn lại phải trải qua nữa. Đã nhiều năm như vậy, không chút tiến bộ. Tôi… Đúng là, phi thường yếu đuối.”

Đan Hải Minh không vui nhìn hắn, “Tôi đã nói tôi thật sự xin lỗi rồi mà.”

Tiêu Ninh không nói gì, chỉ cười cười, người này rốt cuộc tính cách vẫn rất trẻ con, “Tôi cũng đã nói là không sao a.”

“Không phải như vậy.” Đan Hải Minh dường như buồn bực thở dài, “Nếu tôi đã thừa nhận tôi sai, nếu anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thì anh không cần tiếp tục nói những câu như vậy nữa.”

Biểu tình cậu vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Ninh thật lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đi tới, như một người bạn tốt ôm Tiêu Ninh, sau khi buông liền xoa xoa tóc của hắn, “Được rồi được rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi khen anh sao? Thích một người lâu như vậy cũng xem như quá vĩ đại, thật sự rất lợi hại.”

Cậu ôm nhanh chóng mà nhẹ nhàng, dường như cố gắng truyền đạt sự ấm áp mạnh mẽ điển hình của tuổi trẻ đến hắn, tinh thần phấn chấn bồng bột cùng hành động thân thiết như vậy rất có sức hút, làm cho Tiêu Ninh cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, trái tim tràn đầy tro tàn như bị gió thổi phồng lên, thoáng chốc bầu trời lại tươi sáng xinh đẹp.

“Cậu thực sự là…” Môi hắn giật giật, trước mặt Đan Hải Minh cẩn thận quan sát tầm mắt thẳng thắn của cậu, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng đôi môi vẫn nở ra nụ cười, “Rất có lệ.”

Đan Hải Minh thấy khóe môi hắn rốt cuộc đã mỉm cười thật lòng, nhíu mày.

Tiêu Ninh đối với cậu sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết, nhịn không được muốn nói nhiều hơn, “Còn nữa, có một chuyện chúng ta cần phải thảo luận, đã nhiều lần lắm rồi, tôi lớn tuổi hơn cậu đúng không? Tại sao cậu cứ vò đầu tôi như con nít? Không cảm thấy vô lễ?”

Đan Hải Minh đáp, “Đối với người có vóc dáng thấp, không có.”

Bị đáp án này đả kích, Tiêu Ninh nhịn không được quan sát Đan Hải Minh, cẩn thận tính toán hỏi, “Đâu có cao hơn tôi nhiều lắm?”

Thấy hắn nghiêm túc so đo, Đan Hải Minh rốt cục không nhịn được bật cười, duỗi tay ra, nắm vai Tiêu Ninh kéo ra ngoài, “Đã đến giờ, nên làm việc.”

*

Hôm nay nhiệt độ lại cao thêm mấy độ, không khí mùa hè càng rõ ràng hơn, hơn nữa bởi vì trong phòng làm việc có nhiều máy tính, có người lập tức đề nghị mở máy điều hòa.

Tiêu Ninh chỉ cảm thấy quá khoa trương, hắn thể chất thiên hàn, cho dù trong ngày Đại Hạ, chỉ cần không cố tình phơi nắng dưới mặt trời hoặc là vận động dữ dội, da dẻ đều có thể cảm thấy lạnh, bây giờ ở thời điểm này mặc hai cái áo mỏng cũng thấy mát rồi.

Trời nóng nực, mọi người liền bắt đầu không tập trung, Trần Hòa lại gần hỏi, “Tiêu ca, ngày mồng một tháng năm anh đã có kế hoạch đi đâu chơi chưa a?”

Cậu ta hỏi, Tiêu Ninh mới nhớ kỳ nghỉ dài hạn đã sắp tới.

“Tổ chúng ta định cùng nhau đi chơi, anh có muốn cùng tham gia với chúng tôi không?” Tổ bọn họ vì quan hệ thân thiết với Tiêu Ninh, thời điểm cùng nhau làm việc rất hài hòa, hơn nữa cũng không như bên bộ phận tiêu thụ luôn tranh trích phần trăm, nói chung đều xem nhau như bạn bè.

“Tôi muốn về nhà một chuyến.” Nếu có kỳ nghỉ, Tiêu Ninh đầu tiên tới chính là về thăm Lô An Quốc và Trần Thục Vân, đương nhiên hai người đó hy vọng nhất vẫn là Lô Nham trở về. Tiêu Ninh không làm chủ được Lô Nham, chỉ có thể dành phần hiếu tâm của mình, “Trong nhà còn có hai người lớn tuổi.”

Trăm đức lấy đức hiếu làm đầu, loại lý do này ai cũng phản bác không được, Trần Hòa sau đó không hỏi thêm nữa, “Được, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, Tiêu ca, anh thật hiếu thuận a.”

Tiêu Ninh cười cười, không tiếp lời, càng không nói người hắn hiếu kính lại là cha mẹ của người khác.

Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng, Tiêu Ninh vẫn rất hiếu kỳ, người mẹ mà hắn gần như  không còn nhớ rõ tướng mạo rốt cuộc đang sống ở nơi nào trên Trái Đất này, có nhớ hay không đứa con trai ruột đã từng bị chính mình vất bỏ?

Cũng vẻn vẹn chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Lúc nghỉ trưa, Ngô Di gọi điện thoại cho Tiêu Ninh, đầu tiên là hỏi chuyện canh gà ăn sáng, rồi nói thời tiết nóng nực, cần phải hầm vịt để bồi bổ sức khoẻ, cuối cùng hỏi bọn họ tuần này có thời gian hay không về nhà ăn cơm? Nàng nhấn mạnh rằng Đan Dật Tùng không có ý kiến.

Ngô Di nhiệt tình như vậy khiến Tiêu Ninh cảm thấy rất chột dạ, xem ra Đan gia đã vui vẻ tiếp nhận tính hướng của Đan Hải Minh, Đan Hải Hồng cũng hài lòng, như vậy vấn đề quan trọng trước mắt chỉ là: khi nào mình mới có thể thành công lui thân?

Hay là hắn phải tiếp tục diễn vai này cho đến tận khi Đan Hải Minh tìm được chân ái? Miễn cho người anh trai tiện nghi kia lại suy nghĩ vớ vẩn?

Không giống như đại đa số các bậc cha mẹ trên thế giới, Tiêu Ninh ứng đối với Lô An Quốc và Trần Thục Vân đã lâu, thời điểm đối mặt với Ngô Di chỉ cần nghĩ mặc kệ nàng là đại mỹ nhân hay là Đan thị phu nhân, chung quy cũng chỉ là mẹ Đan Hải Minh mà thôi, sẽ không cảm thấy quá khó khăn xa cách, “Con sẽ về hỏi Hải Minh, không biết cậu ấy có việc bận không.”

“Nó bận thì kệ nó, con rảnh rỗi cũng có thể đến nhà chơi mà.” Ngô Di cười nói, “Yên tâm đi, ta và Dật Tùng rất dễ thân cận.”

Tiêu Ninh thật tình không cảm thấy bất kỳ thành viên nào của Đan gia dễ thân cận, cá tính của bọn họ đều quá quyết đoán khắt khe, mâu thuẫn trong gia đình cũng quá rõ ràng, có thể hòa hòa mỹ mỹ hợp lại thành một đại gia đình cũng chỉ bởi vì đã tính toán tỉ mỉ kết quả, người ngoài như hắn khi ở trong bầu không khí thái bình giả tạo hài hòa này sẽ rất không dễ chịu, “Hải Minh hình như cũng rảnh”

“Ai nha, Tiêu Ninh a.” Ngô Di ở bên kia cười đến như một người thiếu nữ, “Con cứ ngại ngùng như thế làm gì, sẽ bị Hải Minh bắt nạt chết a.”

Tiêu Ninh: “…”

Ngô Di thật sự xem hắn là con dâu??!!…

Loại cảm giác quái dị này cứ quanh quẩn không đi, mãi đến tận khi Tiêu Ninh từ cửa công ty thấy Lô Nham.

Hết thảy mọi chuyện trong nháy mắt bị Tiêu Ninh quăng ra sau đầu, đầy bây giờ chỉ cảm thấy rất thắc mắc, tại sao cậu ấy tới đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play