Chăm chú nghe động tĩnh bên phía Lô Nham, Tiêu Ninh nhìn điện thoại xuất thần.
Đan Hải Minh đứng ở bên cạnh quan sát hắn, “Hay là gọi lại đi?”
“A.” Tiêu Ninh thu hồi điện thoại, “Chờ một chút, tôi đi thay quần áo.”
Đan Hải Minh hờ hững nói, “Năm phút.”
Tiêu Ninh phản ứng lại, nhất thời trợn to mắt, nhưng thấy Đan Hải Minh không có ý đùa giỡn, đành phải lập tức đứng dậy chạy nhanh về căn nhà của mình phía đối diện. May mà quần áo cùng đồ đạc đều đã đem tới, sau khi rửa mặt, hắn thay một chiếc áo cánh mỏng và quần dài, trước thời gian quy định bước ra khỏi cửa.
Đan Hải Minh đã đứng ở cửa thang máy, nhất định là cậu ta đã sớm bấm nút, thang máy đã lên tới tầng 5.
Tiêu Ninh đi tới bên cạnh cậu, “Chúng ta đi nơi nào?”
Đan Hải Minh đơn giản nói, “Siêu thị.”
Nếu là đi siêu thị, thì không phải đi ăn cơm? Tiêu Ninh vừa mới xem đồng hồ, bọn họ cũng không tính quá trễ, chỉ mới 11 giờ.
Ít nhất vẫn chưa tới 12 giờ không phải sao?
Thang máy xuống thẳng bãi đậu xe dưới tầng hầm. Tiêu Ninh tự giác ngồi vào vị trí bên cạnh người lái, quay người hướng gương chiếu hậu nhìn mặt mình.
Đan Hải Minh hỏi, “Còn đau?”
“Không chạm vào sẽ không có cảm giác.” Tiêu Ninh thu tầm mắt lại, không để ý nhiều đến chuyện này.
Thật lâu sau mới hiểu được giải Đan Hải Minh đang nói gì, Tiêu Ninh không chắc chắn trả lời, “Đại khái đi.”
Tối hôm qua tâm tình sụp đổ, Tiêu Ninh cũng không nói rõ được đến tột cùng là có chuyện gì, nhìn qua cũng không đến nỗi oan ức, dù sao thì mình đã lớn như thế rồi, tự mình lựa chọn rời đi, có gì phải đau lòng?
Hơn nữa bị Hạ Ly đánh nhưng Tiêu Ninh cũng không tức giận, bất quá chỉ là một con mèo con uy hiếp, bị cào một đường mà thôi.
Tiêu Ninh thờ ơ cười cười, “Là tôi tự tìm lấy.”
“Vậy lần sau phải thông minh hơn.” Đan Hải Minh nói, “Nhớ bỏ chạy nhanh một chút.”
Tiêu Ninh cười trả lời, “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
Chuông điện thoại của hắn lại vang lên, lần này là chuyển phát nhanh, nói hắn có hàng từ Vân Nam đến, hiện tại đang ở công ty.
Hiểu được phải đến công ty ký nhận, nhưng mà sáng nay Tiêu Ninh mới điện thoại xin nghỉ, lúc này mà đến công ty quả thực tìm đường chết, “Phiền anh nhờ bảo vệ ký nhận giùm tôi, khi nào tan việc tôi tới lấy.”
Cúp điện thoại, Tiêu Ninh chợt nhớ tới tin nhắn đêm qua Đan Hải Minh gửi, “Bác gái thích hoa bách hợp đúng không?”
“Đúng, trong nhà quanh năm đều có. Nhưng nhiều khi cũng có vài bình hoa trang.” Đan Hải Minh xoay bánh lái, “Thực ra thì hoa gì bà ấy cũng thích.”
Tiêu Ninh gật đầu, nhớ rồi, “Vậy còn bác trai?”
“Lần trước đã nói.” Đan Hải Minh trả lời, “Không cần quan tâm ông ta, ông ta không có gì thích.”
Tiêu Ninh cảm thấy, có lẽ những thứ Đan Dật Tùng thích, mình không thể nào mua được.
Đan Hải Minh thấy hắn cau mày suy tư, “Không cần nghĩ nhiều như thế, mọi chuyện thế nào trong lòng anh cũng rõ.”
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Ninh cũng không muốn qua loa với chuyện của Đan Hải Minh, hỏi thêm vài câu, thẳng tới lúc khiến Đan Hải Minh bị hỏi đến không nhịn được, “Thái độ này của anh là thật sự muốn đi lấy lòng cha mẹ tôi?”
Trong đầu Tiêu Ninh lần lượt thu xếp những tư liệu từ nãy giờ vất vả lắm mới lấy được, nói, “Tôi không biết cậu và cha mẹ cậu ngã bài thế nào, dù sao loại sự tình này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nếu để cho bọn họ thấy bạn trai cậu cũng không đến nỗi tệ, đối với sự lựa chọn của cậu cũng có thể chấp nhận hơn.”
Đan Hải Minh dừng xe, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Tiêu Ninh, ánh mắt trở nên hơi kỳ quái.
Tiêu Ninh hỏi, “Sao vậy?”
Đan Hải Minh lại không trả lời, chỉ cười cười, “Xuống xe.”
*
Tiêu Ninh cảm thấy, Đan Hải Minh đối với chuyện nấu ăn khẳng định rất yêu thích.
Bọn họ lại vào siêu thị mua đồ ăn.
Tiêu Ninh vô cùng nghiêm túc cân nhắc, hay là hắn cũng đi học nấu ăn? Hai người bọn họ là hàng xóm đối diện, nếu Đan Hải Minh thường hay nấu ăn, hắn còn có thể giúp đỡ một tay. (=)))))
Đan Hải Minh trực tiếp xe nhờ người bán hàng xử lý rồi mua một con cá. Mua thêm thị bò, bọn họ mới vòng tới những nơi khác, lúc này mới có thể tùy ý lựa chọn.
Lúc đi ngang qua quầy ăn thử bánh ga tô, Tiêu Ninh thấy Đan Hải Minh dừng lại, găm một miếng ăn, chính mình ăn thôi thì không nói, còn đâm thêm một miếng nữa nhét vào miệng hắn.
Cô gái hướng dẫn mua hàng nhiệt tình giới thiệu, “Đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, đang chạy chương trình, rất được hoan nghênh.”
Thấy Tiêu Ninh thuận theo, nhai nhai nuốt xuống, Đan Hải Minh lập tức đút thêm cho Tiêu Ninh một miếng nữa, lúc này mới tự mình ăn miếng thứ hai, “Lót bụng trước, còn muốn không?”
Cô gái hướng dẫn mua hàng: “…”
Tiêu Ninh: “…”
Cậu có thể hay không tự giác ý thức mình là một cao phú suất?
Ánh mắt cô gái hướng dẫn mua hàng trợn tròn □□, Tiêu Ninh da mặt mỏng, quơ tay chọn đại một hộp. Đan Hải Minh hỏi, “Anh thích cái này?”
Tiêu Ninh nhắm mắt nói, “Ngon mà…”
Đan Hải Minh không nhiều lời nữa, liếc mắt nhìn hắn “Anh thật không biết thưởng thức”, đẩy xe đi.
Người nọ thật sự chỉ đến mua đồ ăn, những khu khác cũng không đi, hai người đẩy xe đến quầy tính tiền, Tiêu Ninh lấy ví.
Đan Hải Minh nói, “Tôi mua đồ ăn.”
Tiêu Ninh chìa ra hộp bánh ga tô kia, bất đắc dĩ trả lời, “Vậy tôi tính tiền cái này.”
Đan Hải Minh khinh bỉ nhìn bánh ga tô cùng Tiêu Ninh, quay đầu quẹt thẻ, “Quá khó ăn.”
Khó ăn mà cậu còn ăn hai miếng đó…
Tiêu Ninh trả tiền bánh ga tô kia rồi phụ Đan Hải Minh xếp đồ ăn vào bên trong túi nhựa, đẩy tới bãi đậu xe.
*
Nhà bếp của Đan Hải Minh nhìn qua vẫn còn mới, bất quá, nồi bát xoong chậu, dầu muối dấm tương đều đầy đủ, hơn nữa cũng có vết tích sử dụng qua.
“Tôi chỉ phụ trách làm cá, cái khác anh làm.”
Đứng trong phòng bếp này, Đan Hải Minh cực kỳ tự nhiên thay hai người quyết định phân công.
Tiêu Ninh hơi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc là bởi vì không biết tại sao đối với chuyện này mình không kinh ngạc chút nào, vén tay áo lên, nhẫn nhục chịu khó bắt đầu xử lý.
Những món ăn đơn giản Tiêu Ninh không lo lắng, huống hồ bọn họ chỉ mua vài thức ăn đơn giản dễ thực hiện, nhưng hắn cảm thấy mình quả thực cần nâng cao trù nghệ một chút, nếu như Đan Hải Minh thật sự hứng thú với việc nấu ăn, mỗi lần làm còn muốn kéo hắn nhập bọn.
So với Tiêu Ninh chậm rãi lần mò, tốc độ xử lý cá của Đan Hải Minh hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, không cần nhìn hướng dẫn mà vẫn nấu nướng nhanh gọn.
Đến lúc này, Tiêu Ninh mới có thể xác định, Đan Hải Minh vẫn giống lần trước làm món cá rán kia.
Cuối cùng, một bàn thức ăn được dọn lên, khiến người ta có loại cảm giác, bữa cơm ngày trước được tái hiện lại, cá rán và cà ri gà vẫn là hai món chính, bên cạnh là nuôi xào lúc lắc cùng rau dưa, thịt bên trong cũng rất thơm mềm.
Cá rán lần này trông rất đẹp mắt, gần như được xử lý giống y như đúc nhà hàng, Tiêu Ninh kinh ngạc gắp một đũa.
Mùi vị cực ngon!
Tiêu Ninh vui mừng nhìn về phía Đan Hải Minh, “Cậu thật lợi hại, mới lần thứ hai đã có thể làm tốt như vậy.”
Đôi mắt Đan Hải Minh lộ ra cỗ đắc ý hiếm thấy, khóe miệng uốn cong, chậm rãi nói, “Đã nói sẽ bồi thường cho anh.”
Nguyên lai cậu ta nói muốn bồi thường là ý này, mà không phải sau lần sau mời khách ăn cơm.
Trong lòng Tiêu Ninh hơi rung động, cảm giác kỳ dị bất chợt chạy thoáng qua, hắn ôm chén, “Con cá này xử lý thật tốt, chua ngọt vừa vặn, da cũng chiên gòn, thịt bên trong cũng rất thơm ngon.”
Thấy hắn bày ra bộ dáng bình luận viên đánh giá thức ăn, Đan Hải Minh không nhịn được bật cười, “Đừng nói nữa, ăn cơm đi.”
Không cần cậu nói, Tiêu Ninh tự nhiên ăn sạch sành sanh, chỉ chừa một đống xương cá.
Cơm nước xong Tiêu Ninh thu dọn bàn ăn và nhà bếp, đem thức ăn thừa đổ vào túi rác cột lại, thời tiết bây giờ nóng nực nên tốt rất là đem chúng đi đổ càng sớm càng tốt.
Hắn xách túi rác chào hỏi Hải Minh đang ngồi một mình xem TV, “Tôi đi xuống dưới.”
Nhìn hắn lúc này ai cũng biết hắn hắn muốn làm gì, Đan Hải Minh tùy ý gật đầu ra hiệu đã biết.
Thùng rác nằm trong đình viện, Tiêu Ninh trước đây đi tới đi lui đã từng thấy nhiều lần, cho nên dễ dàng tìm được đường đi. Nơi này cây cối phủ xanh khiến không khí trở nên trong sạch thoáng mát, nhưng qua bữa trưa, bên trong thùng rác đã chứa không ít rác thải, đúng lúc nhiệt độ cao, đến gần một chút liền nghe được thứ mùi hôi thối đó rồi.
Tiêu Ninh đem rác thải ném vào rồi xoay người rời đi, trong bụi cỏ xuất hiện một loạt tiếng động sào soạt nhỏ. Hắn theo bản năng dừng bước, nhìn kĩ nơi đó.
Một chú mèo trắng nhỏ bẩn thỉu dính đầy rác rưởi.
Mèo hoang?
Ở khu này mà còn có mèo hoang thật sự rất ngạc nhiên, Tiêu Ninh không khỏi đứng lại nhìn chốc lát. Con mèo kia đào bới nửa ngày vẫn không tìm ra thức ăn, nó lại trèo không lên thùng rác cao đó, chỉ có thể vây quanh thùng rác đào đào xới xới.
Sau khi đi được hai vòng, nó dường như mới phát hiện Tiêu Ninh đang đứng cách đó không xa, cũng không thèm sợ người, ngồi xổm tại chỗ co người lại, meo meo kêu lên.
Nó kêu rất nhỏ, là mức độ chỉ vừa đủ nghe được, âm thanh tinh tế mềm mại, khiến người ta vô cùng yêu mến.
Tiêu Ninh quay đầu đi.
Nhưng chỉ đi được vài bước lập tức quay trở lại.
—— Nếu nó bỏ chạy thì thôi.
Tiêu Ninh hạ quyết tâm, cẩn thận tiếp cận con mèo nhỏ, nhưng con mèo nhỏ kia không bị doạ bỏ chạy, chỉ ngồi một chỗ nhìn hắn. Đến gần có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó là một màu xanh lam lấp lánh.
“Tao mang mày trở về?” Tiêu Ninh ngồi xổm xuống, nhưng không vội vã ôm nó, “Theo tao về nhà nhé?”
Con mèo kêu meo một tiếng, vẫn chỉ nhìn hắn.
“Coi như mày đồng ý rồi.” Tiêu Ninh thở phào một hơi, được rồi, dù sao lại hắn cũng muốn nuôi một con mèo, “Đừng sợ…”
Hắn từ từ đưa tay ra, sợ con mèo nhỏ kia bỏ chạy.
May mà con mèo vẫn luôn bảo trì tư thế bất động không thèm chạy. Chờ đến khi đã ôm nó trong tay rồi, Tiêu Ninh mới nới lỏng hơi thở.
Quá nhẹ a, cũng không biết là do tuổi tác hay do không có gì ăn, trên người cũng chỉ còn lại lông.
Nghe thấy thùi rác rưởi trên người con mèo, Tiêu Ninh cười cười nói mới con mèo trong lồng ngực, “Trở về phải tắm mới được nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT