*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, cho nên, Tiêu Ninh thật sự không ngờ… Đan Hải Minh còn nằm trên giường.

Hắn thấy người nằm trên ghế salông ngủ cuối cùng cũng có chút rục rịch, mang theo cảm giác tội ác mở miệng, “Hải… Minh, đã đến giờ? Rời giường.”

Liên tiếp gọi mấy lần, Đan Hải Minh mới có phản ứng, cậu nắm chặt chăn, che trùm hết khuôn mặt, cách chăn bông, phát ra âm thanh mơ hồ, “Ngủ chút nữa.”

Tiêu Ninh thực sự không ngờ cậu ta trùm kín như vậy, đành phải cố nhịn, tiếp tục nói, “Hải Minh, rời giường, nếu không đứng lên thì sẽ không kịp.”

Người trùm chăn không chút phản ứng, ròng rã qua 1 phút, Đan Hải Minh mới kéo chăn ra, tóc tai ngổn ngang, lộ ra khuôn mặt mông lung buồn ngủ, vô tình làm gương mặt đỏ bừng lên khí chất thiếu niên hiếm thấy.

Cậu di dời tầm mắt đến trên người Tiêu Ninh tay chân đang luống cuống, “Mấy giờ rồi?”

Cảm thấy bộ dáng mơ mờ hồ hồ của cậu bây giờ so với lúc hùng hùng hổ hổ gây sự doạ người đáng yêu hơn nhiều, âm thanh Tiêu Ninh mềm mại trả lời, “Gần 7 giờ.”

Đan Hải Minh nhắm mắt lại, xoa xoa trán, thời điểm mở mắt ra lần nữa, đã triệt để tỉnh rồi.

Tiêu Ninh sớm rửa mặt xong, lúc này nhìn cậu đá dép lê cộc cộc tiến vào rửa mặt, rồi mới quay lại nhà bếp, đem hai phần tổ yến hầm tuyết ngày hôm qua còn lại bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

“Nhớ nói chuyện với Vương Hoa.” Đan Hải Minh ngồi xuống, nếm một hớp tổ yến hầm tuyết, tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt.

Sững sờ thật lâu mới hiểu cậu ta nói chuyện gì, Tiêu Ninh xé ra hai gói khang sư phụ (một loại mì) đưa tới, “Hừm, tôi nhớ rồi.”

Hai người nhanh chóng đem bữa sáng giải quyết xong.

Đan Hải Minh lái xe dĩ nhiên so với giao thông công cộng hay tàu điện ngầm nhanh hơn nhiều, Tiêu Ninh sớm 20 phút đã đến công ty. Trước khi đi, cậu đột nhiên dặn dò, “Cuối tuần này dành ra một ngày, gặp ba mẹ tôi.”

Chuyện này đã sớm nói xong rồi, hơn nữa Đan Hải Minh nói quá tự nhiên, Tiêu Ninh cũng cảm thấy không có gì cần phải nhăn nhó, “Đã biết, sớm nói đi, tôi cũng muốn dành ra một ngày thu dọn đồ đạc.”

Đan Hải Minh cau mày, “Vội như vậy?”

“Dù sao sớm muộn cũng phải chuyển đi, nên chuẩn bị sớm một chút.” Tiêu Ninh đẩy cửa ra ngoài, cười cười, “Cũng không phải sáng nào cũng có xe đưa đón.”

Đan Hải Minh liếc mắt nhìn hắn, không tỏ ý gì, “Đi đi.”

Tiêu Ninh lui lại một bước, cười chào tạm biệt, “Đi đường cẩn thận.”

*

Tạm biệt Đan Hải Minh, Tiêu Ninh ở trên đường nhắn tin cho Vương Hoa, đơn giản đem sự tình nói sơ lượt qua một chút, hẹn đến trưa sẽ gọi điện thoại lại. Thời điểm ngồi trước bàn làm việc mở ra máy vi tính, chỉ mới 8 giờ 50 phút.

Lô Nham đã rời giường rồi đi?

Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, Tiêu Ninh ngẩn người, nhu nhu lông mày, đem lực chú ý quay lại công việc, kiểm tra báo cáo hôm qua tổ viên giao lên.

Đến trưa Vương Hoa chủ động gọi điện thoại, “Cậu định đổi chỗ ở à?”

“Đúng vậy, chỗ tôi ở quá xa, định tìm nơi nào gần chút.” Tiêu Ninh cảm thấy thật sự không tiện, còn khiến người ta dò hỏi, nhưng Vương Hoa làm việc làm người xác thực luôn luôn nhiệt tình, “Tôi bình thường cũng không chú ý đến phương diện này, Hải Minh nói với tôi rằng anh có thể biết.”

“Há, đúng vậy. Tôi thực sự biết một nơi.” Vương Hoa bên kia nở nụ cười, “Cách Nhật Hoa không xa, tôi có một căn nhà, ”

Ồ?

Tiêu Ninh trước đây thật sự không biết Vương Hoa còn có một căn nhà ở trung tâm thành phố.

“Hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, còn có một ban công nhỏ, kỳ thực, vốn để đầu tư, chỉ mua vài dụng cụ đơn giản. Nhưng sau đó thấy phiền phức, nên chưa cho thuê.”

Điều kiện này vô cùng tốt rồi, một người ở dư sức, hơn nữa, trước đây còn chưa có ai ở qua, Tiêu Ninh động lòng, “Tiền thuê bao nhiêu?”

“A? Tiền thuê a…” Vương Hoa ậm ừ, đại khái là đang suy nghĩ, “Vậy giới hạn của cậu là bao nhiêu?”

Nhà thuê ngay tại trung tâm thành phố đều không rẻ, cho dù tự mình Tiêu Ninh định giá cũng sẽ không trả thấp được, nhưng mà nếu quá mắc, hắn cũng sẽ không chịu nổi, dù sao còn phải trả thêm tiền điện, tiền nước, tiền net các loại. Cho dù nói gặp Lô Nham vì lý do muốn tìm nơi cách công ty gần một chút, nhưng đây cũng là cái cớ mà thôi, chỉ cần chuyển ra khỏi nơi đó, sống ở nơi xa xôi cũng không thành vấn đề.

Lương của hắn nếu như thành tích tốt có thể lên tám ngàn, tiền thưởng phát hai lần một năm, mỗi lần không dưới tám ngàn, chính mình sài vẫn không phải là túng quẫn, chỉ là hắn còn phải trả lại Lô gia mấy vạn tiền năm đó giúp đỡ hắn, hơn nữa nếu muốn để dành tiền mua nhà, nhất định phải tiết kiệm chút.

Thấy hắn không nói lời nào, Vương Hoa ai nha một tiếng, chậm rãi nói, “Yên tâm mà, đều là bạn bè với nhau, sẽ không lừa cậu đâu, cậu nói đi, cậu thấy bao nhiêu là thích hợp?”

Tiêu Ninh chần chờ nói, “Không gạt anh, Vương ca, qua ngưỡng 1500 thì tôi đành bó tay.”

Với số tiền này không chỉ không thể thuê nhà ở khu phố này, mà ngay cả khu phố bên cạnh cũng không được.

Thế nhưng Vương Hoa cao hứng nói, “Được, vậy thì 1500.”

Nghe gã vui mừng đồng ý, Tiêu Ninh cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Thấy hắn không nói gì, Vương Hoa im lặng vài giây, lên tiếng hỏi, “Nếu không được… Ít hơn chút nữa?”

“Không phải, Vương ca, hay là trước tiên cùng chị dâu thương lượng một chút đi?” Tiêu Ninh đầu đầy dấu chấm hỏi, “Tôi cảm thấy 1500 hơi thấp, nếu như các anh cảm thấy được không được, tôi có thể trả thêm.”

“Không cần không cần, chị dâu cậu không có ý kiến gì đâu.” Vương Hoa nghe hắn nói như vậy, gõ búa quyết định, “Giá này là được rồi. Tan tầm cậu rảnh không? Tôi dẫn cậu đi xem nhà ở.”

Quyết định rồi?

Tiêu Ninh trong vui mừng mang theo chút nghi hoặc, “Có.”

“Tốt lắm, gặp chỗ này đi.” Vương Hoa nói địa chỉ, Tiêu Ninh tan việc lập tức chạy tới, quả nhiên cách Nhật Hoa chỉ có một lộ trình xe buýt, đi bộ cũng nhiều nhất là hai mươi phút. Không chỉ gần công ty Nhật Hoa, đoạn đường này là đoạn đường vàng, đi nơi nào cũng vô cùng thuận tiện, nhu cầu sinh hoạt và giải trí đều hoàn hảo, hơn nữa lại có thang máy lên nhà trọ, mà chỉ cần 1500??!!

Tiêu Ninh cảm thấy dường như mình đang bắt nạt Vương Hoa.

“Không có chuyện gì đâu, cậu xem lần trước cậu giúp tôi như vậy… Vô cùng khó khăn.” Vương Hoa quét thẻ lên cửa, mang theo Tiêu Ninh đi vòng vòng trong tiểu khu nhưng vẫn chưa tìm được khu C.

Vương Hoa ngượng ngùng cười, “Cậu xem, đã lâu rồi không tới, đều quên mất đi thế nào.”

Trong lòng Tiêu Ninh hơi cảm thấy quái dị, nhưng so sánh với tính cách Vương Hoa,  ngẫu nhiên đãng trí như vậy cũng không phải là không thể. Hắn vừa đi vừa nhìn, tiểu khu này xanh um sạch sẽ, rất có phong cách sang trọng, thoạt nhìn dường như mới được xây dựng sau khi quy hoạch, “Nhà này lúc trước mua không rẻ đi?”

Vương Hoa cũng nhìn lia lịa xung quanh, thuận miệng nói tiếp, “Tôi cũng đoán vậy.”

Tiêu Ninh ngơ ngác, “Anh nói gì?”

“A, tôi là nói… đúng rồi, nơi đó có người kìa.” Vương Hoa nhìn thấy bảo an, nhanh chóng chạy tới trước hỏi đường, lúc này mới dẫn theo Tiêu Ninh tìm được khu C, tầng 6.

Mở cửa, phả vào mặt là một luồng tro bụi.

Vương Hoa mở đèn, bịt mũi bước nhanh tới bên cửa sổ kéo màn ra, “Thế nào?”

Tiêu Ninh đứng ở huyền quan, bên trong y hệt như Vương Hoa nói, không có thiết bị điện tử dư thừa nào, chỉ đơn giản ghế sô pha cùng bàn trà, trong phòng bếp cũng chỉ xếp dụng cụ làm bếp, không có lò vi sóng hay tủ lạnh.

Trang trí thì ngược lại, tốt vô cùng, tuy rằng cũng không có gì đặc sắc.

Vương Hoa sờ sờ cái bàn, trên đó lập tức xuất hiện dấu vết, “Bẩn thế này, cậu tìm người đến quét tước đi, tự mình làm sẽ mệt lắm.”

Gần như đã xem hết các phòng, Tiêu Ninh thực sự rất hài lòng với căn nhà nhỏ này “Vương ca, chỉ có 1500 mà cho tôi thuê, thật sự được không vậy?”

“Sao lại không được.” Vương Hoa trừng hai mắt nhìn hắn, “Kỳ quái, người khác đều sợ thuê nhà đắt như vàng, tại sao cậu còn ngại tiền thuê ít cơ chứ?”

“Cũng không phải…” Tiêu Ninh nói, “Chính là, cảm thấy quá chiếm tiện nghi của anh.”

“Thành thật mà nói, cho những người khác thuê tôi không yên lòng, không phá chỗ kia hư thì khiến nơi này hỏng, nhà này không chịu nổi mấy người đó đâu, chỉ có cậu tôi mới yên tâm cho thuê nha.” Vương Hoa phất tay, “Đừng nói nữa, một câu thôi, có thuê hay không?”

Không thuê là chày gỗ, Tiêu Ninh lòng đầy biết ơn nói, “Vậy được… Vậy thì cám ơn Vương ca, tôi trước tiên giao anh 3 tháng tiền thuê nhà, ký một năm hợp đồng, anh thấy có được không?”

“Muốn ký bao lâu cũng đều được.” Vương Hoa dứt khoát giao chìa khóa cùng thẻ vào cửa đưa cho hắn, “Nghe Hải Minh nói cậu sốt ruột chuyển ra, đưa chìa khóa cho cậu trước, cậu hãy hẹn người đến đây quét tước đi, cuối tuần là có thể dọn vào được rồi.”

Tiêu Ninh nắm chặt chìa khóa trong tay, “Vậy lúc nào thì ký hợp đồng?”

Dường như không quan tâm lắm, Vương Hoa oanh oanh liệt liệt trả lời, “chờ lúc nào thuận tiện, tôi không sao hết.”

Trong lòng có cái gì rớt xuống cái rầm, chính bản thân Tiêu Ninh cũng không ngờ cư nhiên có thể giải quyết nhanh như vậy, “Đi, Vương ca, tôi mời Ngài ăn cơm. Đúng rồi, chị dâu cùng Nhã Đình vẫn khỏe chứ?”

“Tốt vô cùng, cậu xem, Nhã Đình hiện tại đang phát triển, càng ngày càng xinh đẹp.” Vương Hoa nhắc tới con gái mặt mày lập tức hớn hở, lấy điện thoại di động, khoe hình cho Tiêu Ninh xem.

Tiêu Ninh nhìn kỹ, chân thành nhận xét, “Đúng là một mỹ nhân, lớn rồi nhất định sẽ là  đại mỹ nữ, rất giống chị dâu.”

“Này nhá, miệng cậu sao lại ngon ngọt như thế.” Vương Hoa cười hắc hắc, bỗng dưng buồn buồn, “Chính là, gần đây bận rộn quá, không có thời gian chơi cùng bọn họ. Hải Minh sử dụng người thật sự tàn nhẫn.”

Tiêu Ninh hiểu được, vỗ vỗ cánh tay của gã, “Là chuyện công việc các anh sao?”

“Đúng vậy, hiện tại muốn đầu tư thêm ngành quảng cáo, một tháng nhận được giấy phép kinh doanh sẽ có thể giao dịch.” Vương Hoa say sưa ngon lành, nhìn hình con gái nhỏ.

Tiêu Ninh giật mình, “Vương ca, khu nhà này bán bao nhiêu?”

“Một bình là hai vạn ba, từ hơn bảy mươi bình đến 110 bình đều có nhà, cách đây   cũng không xa, lại gần tàu điện ngầm.” Vương Hoa ngẩng đầu, “Sao vậy, cậu muốn mua nhà? Tôi nói cậu rồi, nhà này quả thật không tệ, chất lượng hay đường xá hay thời gian so với những chỗ khác đều tốt hơn nhiều, hai năm là có thể giao phòng.”

Bình: Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình.

Hai vạn năm, bảy mươi bình.

Tiêu Ninh tính toán một chút, “Cám ơn Vương ca trước, tôi quả thật dự tính như vậy, có lẽ trong năm nay sẽ mua, chỉ là, tôi còn phải xem xét một chút.”

“Nhà cửa trong nội thành đều có giá như vậy a, ầy, tôi thấy cậu nên mua chổ này.” Vương Hoa thấy Tiêu Ninh chỉ cười cười, liền sửa lời nói, “Dù sao, nhà ở thế này cũng rất thuận tiện, quang cảnh lại xinh đẹp thoáng mát, cậu xem, sân vườn đẹp biết bao nhiêu.”

Tiêu Ninh còn chưa nói, gã đã nói tiếp, “Còn có a, cậu nếu thật sự muốn mua, tôi sẽ báo cho Hải Minh một tiếng, giảm giá cho cậu, lại thêm vài ưu đãi, phỏng chừng một bình nhiều nhất là một bạn ba. Một vạn ba a, trung tâm thành phố a, tàu điện ngầm a.”

“Vương ca…” Tiêu Ninh cười ra tiếng, “Anh là trợ lý hay là người môi giới vậy?”

“Ca còn không phải vì cậu sao.” Vương ca chà chà hai tiếng, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Tắt đèn khóa cửa, Tiêu Ninh thả chìa khóa lại túi, trọng lượng nhẹ như vậy, cất trong lòng.

khang sư phụ (康师傅)

35_P_1350151933007

fd088ed83e574838

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play