*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Hạ Ly chọn một chiếc dây nịt hơn ba ngàn, bởi vì vật này là quà tặng, cho nên Tiêu Ninh cũng không hỗ trợ đưa tiền. Sau đó, hắn liền bồi Hạ Ly mua Bao Bao cùng một bộ đồ ngủ, có thể bởi vì cuộc gọi điện thoại của Đan Hải Minh vừa rồi, Hạ Ly nghe ra được gì đó, thái độ đối với Tiêu Ninh đã không còn hoài nghi, điều này khiến Tiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm, hắn cho dù không để ý tới Lô Nham, cũng không muốn người khác nghi ngờ mình.

Ngàn chờ vạn chờ, Lô Nham mới điện thoại tới, công việc đã kết thúc, chuẩn bị tới tìm bọn hắn. Đến tiệm cà phê khác ngồi, Tiêu Ninh chỉ gọi cho mình ly trà, người đã già rồi, một ngày uống hai ly cà phê có chút không chịu được.

Lô Nham lái xe rất nhanh liền đến, rồi đưa hai người đi ăn thức ăn kiểu Nhật. Tiêu Ninh nghĩ thầm, lúc này dù gì thì chắc cũng đã quen rồi, tận lực an ủi bản thân.

“Vừa nhận được một bản hợp đồng, phỏng chừng mấy tháng sắp tới sẽ rất bận rộn đây, nếu như có thể bán lại cho công ty kia, tôi lập tức sẽ được giải phóng.” Ba người song song ngồi trước quầy bar, đầu bếp người Thái Lan biểu diễn xào nấu tôm thịt trên chảo, âm thanh xì xì vang vọng, Lô Nham ở giữa, nghiêng người hỏi Hạ Ly, “Có mua gì không?”

“Tùy tiện mua mài món, có điều sữa tắm và vài thứ em có thể tạm thời dùng cùng anh được không?” Hạ Ly lấy tay chống cằm, ngước mặt nhìn y, “Hôm nay em cùng Tiêu Ninh định dò hỏi xem khu phụ cận nhà trọ của các anh có còn phòng trống hay không?”

Lô Nham không chút suy nghĩ nói, “Thuê phòng làm gì, em nếu muốn sống ở A thị thì trước hết ở chỗ của anh đi, chờ khi nào em ổn định rồi tính sau.”

“Cảm ơn anh.” Hạ Ly cười híp nhìn y, “Em giúp anh mua vài món, lát nữa sẽ đưa cho anh.”

Tiêu Ninh nhìn bọn họ, tuy rằng trước đó đã nghĩ thông suốt, cũng dứt khoát quyết định rồi, thế nhưng nếu chỉ đối mặt với một mình Lô Nham hoặc Hạ Ly thì không sao, bây giờ thấy hai người trước mắt mình thân mật ân ái như vậy, cảm giác như có một loại tiếc nuối nào đấy, chậm chạp từ đáy mắt mình, đâm thẳng vào lồng ngực.

Hắn không can thiệp vào cuộc trò chuyện của hai người đó, nhất là vì không muốn làm kỳ đà cản mũi, hai là không có lời nào để nói, cũng không muốn nói, thực sự, không muốn tiếp tục ở đây một giây nào nữa, thế nhưng vẫn phải yên lặng ngồi bên cạnh nghe nhìn.

“Tiêu Ninh là người rất tốt a, hơn nữa, cũng không vô vị như anh nói.” Hạ Ly bĩu môi, lướt qua Lô Nham nhìn về phía Tiêu Ninh, “Hai ta trò chuyện khá tốt, đúng không?”

Lô Nham cũng quay đầu lại, “Ai? Thế à? Vậy cứ để tiểu Ninh bồi em nhiều chút, dù sao sắp tới anh cũng rất bận.”

” Tiêu Ninh cũng có chuyện mà.” Hạ Ly ám muội cười, “Ngày mai, thứ hai đã có hẹn rồi.”

“Hẹn?” Lô Nham khẽ cau mày, hỏi lại, “Vương Hoa sao?”

Đầu bếp đã nướng xong tôm thịt, lần lượt bỏ đĩa đặt trước mặt ba người, Tiêu Ninh nói, “Không phải, là những người bạn khác.”

“Những người bạn khác?” Biểu tình Lô Nham vô cùng kinh ngạc, “Là ai?”

Tiêu Ninh cầm lấy đũa ăn một miếng, “Cậu không biết.”

“Ai, không phải chứ.” Lô Nham triệt để xoay người lại, khuỷu tay đặt ở bên cạnh bàn, “Cậu có bao nhiêu bạn bè a, còn có người nào mà tôi không biết sao?”

“Có hay không thì thế nào?” Tiêu Ninh dùng đũa chỉ chỉ phần ăn của Lô Nham, “Để nguội sẽ ăn không ngon.”

Lô Nham còn muốn hỏi lại, Hạ Ly bên cạnh liền lên tiếng, “Gọi thêm một đĩa thịt bò hoa tuyết (*) nha? Lô Nham?”

“Vậy tôi cũng gọi thêm một phần đi.” Tiêu Ninh xen mồm, thấy Hạ Ly nhìn mình nháy mắt, “Lô Nham cũng phải gọi, không thịt không vui mà.”

Lô Nham bị hai người hợp xướng đổi đề tài, hơi hơi buồn bực gật đầu, “Hừm, gọi một phần.”

Thừa dịp đầu bếp xoay người sang chỗ khác lấy nhiên liệu làm đồ ăn, Hạ Ly nhanh chóng ngay tại gò má Lô Nham hôn một cái, “Thế nào tự nhiên không cao hứng a?”

Lô Nham không vui liếc mắt nhìn Tiêu Ninh, rồi nhìn Hạ Ly nghi ngờ hỏi, “Sao em lại  biết?”

Hạ Ly chớp chớp đôi mắt, trong bóng tối bày ra bộ dáng “Em chính là biết nha” khoe khoang dáng vẻ tiểu nhân, giọng nói tỏa nhiệt lên mái tóc Lô Nham, dính sát đùa giỡn với y, hai người thoải mái nói chuyện, tán tỉnh nhau, sớm đem chuyện của Tiêu Ninh dứt ra sau đầu rồi.

Tiêu Ninh mỉm cười, cảm giác như mình có sẽ cứ như vậy mà bốc hơi, kỳ quái là, cảm giác tê dại trong lòng đã khá hơn nhiều.

Hắn nghĩ, sau này việc trọng yếu nhất là tìm và thuê phòng, chuyển ra khỏi nhà Lô Nham. Hắn không danh không phận, không cần mặt mũi, ở đây lâu như vậy, cũng đủ rồi.

Dùng lý do gì mới tốt đây?

Tiêu Ninh híp mắt, bỗng nhiên nhớ tới Đan Hải Minh. Hắn bây giờ thực sự đã có chút hiểu Đan Hải Minh, không có loại quan hệ nào tốt hơn loại quan hệ thân mật này, đóng giả một chút đã có một lý do hoàn hảo.

Ngày mai mặc  gì mới tốt đây? Nếu nói là anh trai Đan Hải Minh, đó không phải là người lãnh đạo trực tiếp của mình sao? Vậy thì mặc kiểu quần áo trang trọng đi? Nhưng nghĩ tới phong cách Đan Hải Minh, quá trang trọng cũng không tốt lắm. Hơn nữa, người bạn kia là ai?

Tiêu Ninh suy nghĩ về nhiệm vụ ngày mai, hoàn toàn quên mất hai người ngồi bên cạnh.

*

Ăn xong cơm Lô Nham lập tức chuẩn bị đưa Tiêu Ninh vòng vòng thành  phố rồi trở về, giống như ngầm thừa nhận buổi tối hôm nay y không có chuyện gì làm, kết thúc bàn giao cũng chỉ về nhà ngồi không. Dù sao Tiêu Ninh cũng rãnh rỗi, chỉ là vẫn cười cười cự tuyệt, “Đường xa như vậy, hà tất phiền cậu, tôi tự bắt xe trở về, các cậu cứ đi chơi đi.”

Nếu như là trước đây, Lô Nham sẽ đáp ứng, cũng không biết hôm nay bị chạm mạch ở đâu, nhất định phải đưa Tiêu Ninh về nhà mới được. Tiêu Ninh cũng không tiện từ chối, cứ như vậy mà đi.

Hạ Ly cùng Tiêu Ninh ở ngay bên vỉa hè chờ Lô Nham lấy xe, “Ngột ngạt đến nỗi tôi cũng rất khó chịu a, thứ hai anh đi chơi vui vẻ nhé.”

“Kỳ thực nếu y muốn hỏi, cậu cứ nói thật cũng không sao.” Dù sao Tiêu Ninh sớm muộn cũng sẽ thừa nhận chuyện này, mà từ Hạ Ly nói cho Lô Nham cũng không có gì là không thể.

Có lẽ muốn biểu thị chính mình kiên quyết không nói, Hạ Ly há miệng, cuối cùng vẫn cười hì hì, đem lời nuốt xuống, “Nói đến mới nhớ, anh khi nào mới chịu đem người tới cho chúng tôi nhìn? Tôi thật sự rất muốn gặp nha, có ảnh không?”

Tiêu Ninh lắc đầu, “Thời gian chúng tôi quen nhau cũng không dài.”

Lại nói, hắn có cần thiết phải chụp ảnh Đan Hải Minh? Hoặc là, nói Đan Hải Minh cho mình vài tấm hình, ít nhất tăng thêm độ tin cậy một chút? Hai người bọn họ ngay cả tin nhắn cũng không có, với Tiêu Ninh luôn nghiêm túc trong mọi việc mà nói, này thật quá qua loa đi.

Hạ Ly gật đầu, mỉm cười chân thành nói, “Nói chung, chúc các anh thuận lợi.”

Xe của Lô Nham chậm rãi chạy lại, Tiêu Ninh theo bản năng đi tới cửa chỗ ngồi bên cạnh tài xế, nhận ra hành động của mình thì hơi ngập ngừng chút, thế nhưng vẫn kéo ra, phảng phất giống như thân sĩ nhìn Hạ Ly nở nụ cười, “Xin mời.”

“Cảm ơn.” Hạ Ly phi thường phối hợp làm ra vẻ mừng rỡ, cúi người ngồi vào. Tiêu Ninh chính mình ngồi ghế sau.

Lô Nham một tay khoát lên tay lái, nghiêng đầu nhìn Hạ Ly, “Không phải chứ, anh nói, quan hệ của tụi em sao lại thân thiết nhanh như vậy. Vừa mới nói chuyện gì đó?”

“Quan hệ của chúng tôi tốt thì không được sao?” Tiêu Ninh trêu ghẹo nói, “Tôi cũng sẽ không dụ dỗ Hạ Ly của cậu đâu.”

Không tự chủ nhíu nhíu mày, Lô Nham mang theo mới mẻ, xoay người lại, nhìn chằm chằm Tiêu Ninh.

Hạ Ly cười hì hì nói, “Đang nói chuyện Tiêu Ninh thứ hai hẹn hò a.”

Lô Nham quay đầu, lông mày vẫn không giãn ra. Y hơi trầm mặt, liền cười nói, “Hẹn  hò làm gì a, không bằng cùng tôi và Hạ Ly đi chơi.”

Khẩu khí của y tràn đầy đùa giỡn, nhưng cũng chỉ có Tiêu Ninh nghe được trong đó có cố chấp, nhưng cuộc hẹn với Đan Hải Minh tuyệt đối không thể dời lại, Tiêu Ninh vì vậy cười cười, “Đã hẹn rồi.”

“Hẹn rồi cũng có thể hoãn mà.” Lô Nham cong cong khóe miệng, “Cậu nếu đã cùng Hạ Ly trò chuyện vui vẻ như vậy, sao không theo chúng tôi chơi. Không phải cậu luôn luôn không thích tham những cuộc xã giao sao.”

Đối với việc cảm xúc Lô Nham có biến hóa, Hạ Ly một chút cũng không phát giác ra, ở bên còn nói giỡn, “Người kia không phải là đối tượng xã giao.”

Lô Nham không để ý đến cậu ta, chỉ nghiêm túc nhìn Tiêu Ninh, trên mặt lưu lại bộ dạng vui đùa, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.

Tiêu Ninh chỉ cười, không nói lời nào, nụ cười kia cùng dĩ vãng giống nhau như đúc, Lô Nham cũng nhận ra trong lòng đang dâng lên một luồng tức giận cùng cảm giác hoảng hốt. Tuy rằng trước đây Tiêu Ninh cũng không phải chưa từng vì việc gì khác mà khéo léo từ chối y, nhưng lần này, hình như có chuyện gì đó khác.

Rốt cuộc là nơi nào không giống nhau, Lô Nham cũng không nói ra được, cho nên y chỉ có thể cố chấp nhìn theo tầm mắt của Tiêu Ninh, hy vọng người này giống như những lần trước thỏa hiệp với y.

Cuối cùng cũng nhận ra được bầu không khí lúc này không ổn, Hạ Ly vừa mê mang vừa khẩn trương, căng thẳng nhìn gò má Lô Nham, sau đó lại nhìn Tiêu Ninh. Tiêu Ninh thấy cậu ta nhìn nhìn, nụ cười càng tươi hơn chút, “Quên đi, tôi tự đi được rồi.”

“Đi.” Lô Nham mặt không thay đổi, quay người lại, trong nháy mắt khởi động xe, dùng hành động thực tế ngăn cản Tiêu Ninh.

Dọc đường, không ai nói chuyện, Hạ Ly cảm giác lúng túng, vừa muốn nói gì đó, lại không dám mở miệng, không sao mọi chuyện đang tốt, hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không khí trầm mặt bên trong vẫn luôn kéo dài đến cửa tiểu khu, Tiêu Ninh mới nói, “Dừng ở đây đi, buổi chiều đi chơi vui vẻ.”

Hắn vừa nói vừa xuống xe, cửa xe vẫn chưa kịp đóng lại, đột nhiên nghe Lô Nham nói, “Hay là tôi và Hạ Ly đi cùng cậu đi, tôi cũng thuận tiện gặp bạn mới kia của cậu một chút.”

Ba chữ bạn mới kia nếu không cẩn thận lắng nghe, người khác sẽ thật sự nghe không nhận ra trong đó có vị khó chịu. Nhưng mà, Tiêu Ninh không phải là người khác, Lô Nham dù có động động lông mày, hắn đều có thể đoán được ý tứ, vừa nghe đã lập tức rõ ràng tính tình cổ quái tự xem mình là trung tâm của Lô Nham đang phát tác lợi hại.

Nhưng hắn có thể nói gì? Tiêu Ninh nhịn xuống ý muốn theo thói quen thỏa hiệp, cũng không thể tiếp tục như vậy mãi được. Cứ để bọn họ cùng nhau chậm rãi quen thuộc loại thay đổi này.

Bên này Hạ Ly vừa nghe liền mở to hai mắt, vốn dĩ Lô Nham cùng y đã bàn bàn cẩn thận hành trình cả buổi tối, làm sao nói thay đổi thì lập tức thay đổi ngay được?

Tiêu Ninh trả lời, “Không tiện lắm.”

Lô Nham rốt cuộc cũng không giả bộ được nữa, trong giọng nói mang theo nghiến răng nghiến lợi cùng oan ức chỉ trích, “Sao lại không tiện? Tôi không được gặp người đó sao?”

Hạ Ly kinh ngạc càng sâu, Lô Nham đối với chuyện gì cũng luôn có cảm giác lãng mạn tự do, thời điểm nồng nhiệt đều luôn dùng nói lời ngon tiếng ngọt, đôi lúc cũng bày ra thái độ có cũng được mà không có cũng được, tuy rằng thái độ này khiến người khác cảm thấy không thể giữ chặt y được, nhưng cũng làm cho y càng có mị lực hơn.

Cùng Lô Nham nhận thức lâu như vậy, Hạ Ly chưa từng chứng kiến Lô Nham như vậy.

“Dĩ nhiên không phải, bất quá, thật sự không tiện.” Tiêu Ninh dường như không thể đáp ứng, giọng điệu vẫn mềm mại, “Cậu và Hạ Ly cứ vui vẻ đi chơi thế giới của hai người các cậu đi, đến xem náo nhiệt làm gì? Lại vô vị nữa.”

“Vô vị mà cậu còn đi?” Giọng điệu Lô Nham nâng lên không ít, nhìn Tiêu Ninh phát hỏa, “Cậu sao vậy? Chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm, cậu tại sao một chút nghĩa khí đều không có? Tiêu Ninh, cậu là đồ không có suy nghĩ.”

Tiêu Ninh thở dài, trong mắt hắn nhàn nhạt xuất hiện một tầng mệt mỏi vô lực, “Là tôi không đúng, cậu cũng đừng để ý, làm tâm tình các cậu không tốt.”

Tay cầm lái của Lô Nham hơi nắm chặt, tầm mắt y vẫn luôn nhìn về phía sau, “Được thôi, tôi không làm cậu lỡ hẹn nữa. Vậy tôi đưa cậu đi?”

“Có người tới đón tôi rồi.” Tiêu Ninh vẫn duy trì mỉm cười lạnh nhạt, nhìn Hạ Ly gật đầu ra hiệu, “Bye bye, đi chơi vui vẻ.”

Hạ Ly miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh cũng vậy.”

“Lái xe cẩn thận.” Tiêu Ninh dặn dò vài câu, quay người đi.

Lô Nham nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, giận không thể phát tiết, nện một cú vào lô-văng, dường như ấm ức nhấn chân ga, lái xe chạy đi.

Nghĩ đến giữa hai kia có một loại không khí khiến người khác không thể chen chân vào, Hạ Ly ở bên nhẹ nhàng mân mê môi, lo lắng suy nghĩ, mình có phải hay không yên tâm quá sớm.

Do dự có nên nói ra chuyện Tiêu Ninh có bạn trai, nhưng bỗng dưng có một nỗi sợ hãi lo âu khiến Hạ Ly thể thốt thành lời.

Nếu như Lô Nham biết Tiêu Ninh là cong, thì sẽ ra sao?

(*) Thịt bò hoa tuyết:

78604841

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play