Thời điểm hai người ngồi vào bàn ăn thì đã gần 8 giờ, làm xong hết món ăn, hai người mới phát hiện không nấu cơm, lúc này Đan Hải Minh đã bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, Tiêu Ninh dứt khoát xuống lầu, vào một quán cơm nhỏ gọi hai hộp cơm, mang lên nhà.
Khi nấu ăn, hai người đã nghe thấy mùi khói dầu nên không cảm thấy đói bụng, nhìn một bàn thức ăn xấu xí cùng hai phần cơm đóng gói, Tiêu Ninh trước tiên gắp một chút cà ri gà, kỳ thực cà ri gà này cũng không đến nỗi xấu xí lắm, cho nên cảm giác cũng không quá quỷ dị, hắn lúc này mới yên tâm, đem đĩa đặt trước mặt Đan Hải Minh quơ quơ, “Làm không tốt, chấp nhận ăn chút.”
Đan Hải Minh một tay chống cằm một tay cầm đũa, không chút để ý đâm một khối thịt gà, nhai tới nhai lui, phun ra xương, đem thịt nuốt, sau đó lại đâm một khối nữa, lặp đi lặp lại.
Vốn cũng không mong đợi cậu ta có thể bày ra biểu tình khen ngợi, dù sao chắc chắn cũng giống nhau thôi, thế nhưng Đan Hải Minh ít nhất cũng liên tục gắp đồ ăn, Tiêu Ninh vẫn thấy vô cùng vui mừng.
Vì vậy hắn bắt đầu chuyên tâm ăn món cá rán đã hoàn toàn mất hết hình dạng kia, bên ngoài bị cháy quá nặng, nên ăn lên phần trên, rất giòn, dù sao Đan Hải Minh cũng không phải quá kém, ngược lại thực sự có chút ngon.
Bất quá, đây là lần đầu tiên, có người nguyện ý vì hắn học và nấu một món ăn, chỉ bằng chút này, Tiêu Ninh có thể mặt không đổi sắc, đem toàn bộ thức ăn trên bàn ăn sạch.
Ăn những món khác, Đan Hải Minh không nói lời nào, chỉ là tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Tiêu Ninh, phảng phất như đang đánh giá điều gì. Đợi đến khi Tiêu Ninh thật sự giải quyết con cá kia, Đan Hải Minh cũng ăn không ít, đúng vào lúc này điện thoại của cậu vang lên.
Đan Hải Minh khó chịu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra xen một chút. Trong nháy mắt, Tiêu Ninh nhìn thấy trên mặt cậu xẹt qua chút đăm chiêu, “Chuyện gì? Tôi đã ăn cơm rồi.”
Người bên kia không biết nói gì, ngón tay Đan Hải Minh ở trên bàn gõ gõ, hỏi ngược lại, “Quan trọng sao?”
Cậu nghe một lúc, khẩu khí có chút trào phúng, “Được, một tiếng sau gặp.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Ninh, Đan Hải Minh chợt lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, “Vừa vặn tôi cũng có chuyện cần phải nói cho các người.”
Nói xong cậu lập tức tắt máy. Tiêu Ninh liếc mắt hỏi, “Có việc gấp? Vậy anh đi làm việc của anh đi.”
Đan Hải Minh cũng không khách khí với hắn, có thể là không có thời gian, đem điện thoại di động nhét lại túi, đẩy ghế ra đứng lên, “Tôi đi.”
Tiêu Ninh cũng đứng lên, tiễn cậu tới cửa, đứng ở một bên nhìn Đan Hải Minh mang giày. Tay Đan Hải Minh tay đặt ở cạnh cửa, nghiêng người quan sát Tiêu Ninh, bỗng nhiên vươn tay ra, dùng ngón tay cái lướt qua khóe miệng của Tiêu Ninh, rút về không hề kiêng kỵ liếm liếm, hơi híp mắt lại nhận xét, “Mùi vị không tệ.”
Tiêu Ninh khiếp sợ đến nỗi không biết phải làm sao, Đan Hải Minh cười tự giễu nói, “Làm cũng được, đúng không?”
Sau khi người nọ bước ra khỏi cửa Tiêu Ninh mới hiểu rằng Đan Hải Minh đang nói đến món cá kia, trong lòng dâng lên một trận kích động không nhịn được, hắn đuổi lên trước một bước, “Đan tiên sinh.”
Tiêu Ninh há miệng, nhẹ nhàng giãy dụa, rốt cuộc vẫn nói ra khỏi miệng, “Cá rán kia thật sự không ngon… Dù sao, cám ơn cậu.”
Chính hắn cũng cũng không biết mình đang cám ơn điều gì, nhưng có cảm giác rất kì diệu, Đan Hải Minh cũng hiểu.
Mấy giây sau, Đan Hải Minh hừ cười một tiếng, trong nụ cười lại xuất hiện cỗ ôn hòa an ủi không rõ, “Lần sau sẽ bồi thường anh.”
Nhếch nhếch môi, Tiêu Ninh cuối cùng chỉ cười cười, lại nói, “Đi đường cẩn thận.”
“Biết, dông dài.” Đan Hải Minh hai tay đút túi, đi được hai bước, chợt nhớ tới một chuyện, “Việc kia anh không cần lo lắng, mai nghỉ ngơi thêm một ngày, sau đó đi làm như thường lệ.”
Tiêu Ninh gật gật đầu biểu thị đã biết, hắn thực sự quên mất chuyện này.
*
Buổi tối ngày thứ hai, Tiêu Ninh liền nhận được điện thoại của công ty, thông báo rằng ngày mai hắn có thể đi làm, người đó không nói thêm, Tiêu Ninh cũng không nhiều lời, chút lòng tin này với Đan Hải Minh cũng cần phải có.
Cách ngày, Tiêu Ninh vừa đến công ty, đã bị giám đốc lôi vào văn phòng, nói cho hắn biết cấp trên của công ty phán định hắn vì công tác giám sát thất trách, tiền công tháng này hủy bỏ, tiền thưởng cuối năm cũng giảm một nửa, sau đó hắn còn phải đi huấn luyện nhân viên mới ba tháng, toàn bộ thành viên trong tổ hắn cũng phải rời đi.
Phạt đến mức không nhẹ không nặng, thế nhưng cũng coi như còn nghe được, Tiêu Ninh có chút cảm tạ cách làm của Đan Hải Minh, như vậy ít nhất sẽ không khiến hắn bị xoi mói.
Giám đốc cũng chỉ cảm khái số hắn may mắn, không có bất ý tứ sâu xa nào, Tiêu Ninh liền an an phận phận bắt đầu đi làm lại. Gọi một nhóm nhân viên phục vụ khách hàng mới vào, trước tiên sẽ huấn luyện một tháng, Tiêu Ninh dù sao cũng không chán ghét công việc này, hắn là người ôn hòa, kĩ năng thông thạo, những người mới rất nhanh thân thiết với hắn, tâm trạng ai ai cũng thoải mái.
Đan Hải Minh không liên lạc hắn, Tiêu Ninh tình cờ vẫn suy nghĩ chuyện này, so với lúc trước, hiện tại người này đối với hắn mà nói cũng không dừng lại ở mức người xa lạ, thậm chí cũng có thể miễn cưỡng xem là người bạn kì quái.
Hơn nữa đã đáp ứng Đan Hải Minh rồi, hắn tự nhiên cũng muốn làm tốt một chút. Bất quá, hắn đoán Đan Hải Minh phỏng chừng cũng sẽ không liên tục nhờ vả.
Điều khiến Tiêu Ninh bất ngờ chính là, Đan Hải Minh không liên lạc, Lô Nham lại gọi đến.
“Cái gì?” Tiêu Ninh có chút không thể tin được, trong giọng nói lộ rõ kinh ngạc, “Nhờ tôi bồi Hạ Ly?”
Lô Nham bên kia đầu dây nói, “Đúng, ai nha, vốn dĩ chủ nhật này muốn mang hắn đi mua một ít đồ vật, kết quả là cuộc họp của tôi thay đổi đúng vào hôm đó, mà cộng sự tôi lại bất ngờ đi công tác, chỉ có mình tôi thôi.”
Tiêu Ninh giọng điệu cứng rắn từ chối, “Ngày đó tôi có lẽ sẽ bận chút việc, hay cậu nhờ người khác đi? Hoặc để Hạ Ly đi shopping trước?”
“Cậu có việc?” Lô Nham cũng rất kinh ngạc, căn bản không ngờ tới, “Cậu làm sao có khả năng bận việc a, tôi còn không hiểu cậu sao, từ trước đến nay cậu đều không có việc gì làm vào chủ nhật mà, cho dù có cũng có thể dời lại mà, cậu xem, trước đây chủ nhật nào tôi tìm cậu, có lần nào cậu không rảnh đâu?”
Y nói như thể là chuyện hiển nhiên, Tiêu Ninh muốn cười.
Lô Nham lại nói tiếp, “Vả lại cậu muốn tôi tìm ai nhở vả đây a? Tôi bình thường đi làm đều không để Hạ Ly ở một mình quá lâu, kế hoạch trong ngày chủ nhật cũng đã bàn bạc xong rồi, làm sao có thể bắt một đứa nhỏ như hắn phải chờ đợi. Tôi muộn nhất đến chiều là lập tức có thể gặp các cậu cùng nhau ăn cơm tối.”
Tiêu Ninh rõ ràng hiểu rõ công ty của Lô Nham, công việc văn phòng của y phần lớn đều trống không, chỉ hay chạy tới chạy lui bên ngoài, chỉ cần ký vài hợp đồng bên ngoài là được, khẳng định nhân cơ hội này mang theo Hạ Ly đi chơi khắp nơi.
Xem ra cái Hạ Ly này rất được Lô Nham thích.
Nhìn chằm chằm mặt đất, Tiêu Ninh tâm tình phức tạp nhất thời trầm mặc.
Có lẽ vì hắn trầm mặc quá lâu, Lô Nham không nhịn được hối, “Tiểu Ninh? Quyết định như vậy, sáng sớm chủ nhật cậu tới trước nhà tôi một chuyến, nha, đúng rồi, thuận tiện giúp chúng tôi mang đến điểm tâm luôn, tôi muốn sủi cảo của nhà hàng cuối phố kia, đừng bỏ tỏi.”
Bên cạnh có người nói nói gì đó, Lô Nham lập tức nói thêm, “Hạ Ly cũng không thích tỏi, thêm vài quả ớt.”
Tiêu Ninh kéo kéo khóe miệng, không biết cười cho ai xem, ngữ khí tiếp tục ôn hòa như cũ, “Đã biết.”
Cúp điện thoại, Tiêu Ninh chợt nhớ tới một câu không biết đã gặp khi nào.
—— cuộc sống của bạn là do bạn tự chọn.
Lắc đầu, hắn nở nụ cười tự giễu, vừa định cất điện thoại, lại đột nhiên nhớ tới Đan Hải Minh, không biết hắn sẽ có việc gì hay không. Vì thế, Tiêu Ninh lần đầu tiên chủ động liên lạc Đan Hải Minh, nhắn một tin nhắn ngắn: Ngượng ngùng, tôi vừa cùng bạn bè hẹn vào chủ nhật, chủ nhật này cậu không có việc gì đi?
Chờ khi đến chiều, Đan Hải Minh mới trả lời: Không, anh đi chơi đi.
Theo bản năng muốn tiếp tục gởi nhắn tin hỏi về chuyện này, Tiêu Ninh lại theo thói quen chần chừ, thời điểm thật sự cần hắn, Đan Hải Minh nhất định sẽ sớm thông báo, nhưng đôi lúc gấp như vậy sẽ không thể nào chuẩn bị kịp đi?
Đang do dự, hắn đột nhiên nhớ lại bộ dạng cười nhạo của Đan Hải Minh, “Có chuyện cứ nói, sợ cái gì?”
Tâm tình không biết tại sao lập tức thả lỏng, Đan Hải Minh tuy rằng lúc nào cũng đều bày ra vẻ mặt “Không nên cùng tôi dông dài”, muốn nói gì thì nói, vô hình trung khiên cho người khác có chút ảnh hưởng, phảng phất dường như cũng không còn chuyện gì khó nói nữa.
Tiêu Ninh liền trực tiếp gọi điện thoại, “Đan tiên sinh? Tôi là Tiêu Ninh, không quấy rầy cậu đi?”
Đan Hải Minh không dông dài, “Chuyện gì, nói.”
“Tôi muốn hỏi chuyện của anh, đại khái là khi nào cần tôi giúp? Chuyện này tôi vẫn luôn có chút… Lo lắng.”
“Như đã nói, không có việc gì.” Đan Hải Minh ở đầu kia điện thoại chợt nở nụ cười, “Anh lo lắng gì, hảo hảo đi chơi đi. Nếu có việc tôi sẽ sớm nói cho anh, đừng suy nghĩ lung tung.”
Loại giọng điệu này, thỉnh khoảng khiến Tiêu Ninh nhớ không nổi tên này so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi.
*
Sáng sớm chủ nhật, Tiêu Ninh không thể không dậy sớm, nhà hàng cuối phố mà Lô Nham chỉ cách đây không tiện đường. Lần này có kinh nghiệm, hắn mở cửa cũng chỉ chờ ở phòng khách, may là người trong phòng ngủ cũng không nằm trên giường quá lâu. Dù sao Lô Nham thật sự có việc, tuy rằng y tùy hứng, nhưng ít ra đối đối công việc đem lại cho mình không ít thu nhập vẫn có chút tinh thần chuyên nghiệp.
Người đầu tiên đi ra là Hạ Ly, cậu ta thấy Tiêu Ninh, trên mặt có chút ngượng ngùng cười cười, “Tới rồi? Ăn điểm tâm chưa?”
“Hừm, hắn đang tắm, sẽ ra ngay.” Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt cậu ta đỏ lên. Tiêu Ninh vờ như không nhìn thấy, nhắc nhở nói, “Điểm tâm ở trên bàn, cậu ăn trước đi.”
“Tôi chờ hắn ra cùng nhau ăn.” Hạ Ly vừa nói vừa ngồi bên cạnh Tiêu Ninh, “Đã làm phiền anh rồi, sớm như vậy còn bận bịu giúp mang điểm tâm đến.”
Đạo lí đối nhân xử thế của người này cũng không phải không tốt, Tiêu Ninh mỉm cười trả lời, “Không có gì, dù sao bình thường tôi cũng không thế nào ngủ nướng được.”
Hạ Ly cảm khái nói, “Thật là lợi hại a, tôi nếu là cuối tuần có lúc sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến giữa trưa.”
Đang nói, Lô Nham đi ra, nhìn thấy Tiêu Ninh, ánh mắt sáng lên, “Sủi cảo đâu?”
Tiêu Ninh cười nói, “Trên bàn.”
Lô Nham chờ đợi, lập tức chạy đến ngồi xuống bàn, mãn nguyện ăn sáng. Hạ Ly nhìn Tiêu Ninh cười cười, cũng bước qua ăn điểm tâm, hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng bật cười.
Tiêu Ninh nhìn họ, cảm giác giống như cơm đêm qua còn chưa tiêu hóa được, quặn thắt nơi dày, vừa đau vừa lạnh.
Chờ đến khi hai người ăn xong, Lô Nham nói Hạ Ly từ từ thay quần áo, bản thân cùng Tiêu Ninh đi xuống trước lấy xe. Mở cửa xe, Lô Nham đột nhiên nhớ tới điều gì, móc bóp ra, “Nếu như Hạ Ly muốn mua gì, nếu không quá đáng, cậu hãy dùng thẻ của tôi giúp hắn mua, mật mã cậu biết rồi đi? Là sinh nhật của cậu.”
Lô Nham rất thiếu kiên nhẫn nhớ mật mã, những tấm thẻ này đều dứt khoát dùng ngày sinh nhật của cha mẹ, cái thường dùng nhất lại là sinh nhật Tiêu Ninh, như vậy còn có thể thuận tiện nhớ ngày sinh nhật của bọn họ, một công đôi việc, bản thân y cũng rất hài lòng.
Tiêu Ninh cũng không nói nhiều tiếp nhận, dù sao đó cũng là tình nhân của Lô Nham, y muốn làm thế nào thì cũng là chuyện của y.
Chờ hắn ngồi vào chỗ ngồi kế bên, Lô Nham nhìn hắn mở miệng, “Sao lúc nào tôi cũng thấy cậu mặc chiếc áo sơ mi này vậy? Không mặc cái khác?”
Tiêu Ninh bật cười, hắn không phải không mặc cái khác, chỉ là Lô Nham không để ý mà thôi.
“Lát nữa cũng mua cho mình vài bộ đi, coi như tôi tặng cậu.” Lô Nham thẳng thắn vươn tay ra, giúp hắn sửa lại cổ áo, cau mày quan sát một chút, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, “Bộ dạng cậu không phải cũng rất được sao? Chỉ có điều không biết chăm sóc chính mình,nếu không cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi.”
Tiêu Ninh hơi cúi đầu, lộ ra nụ cười, “Một mình cũng không có gì không tốt.”
“Cũng đúng.” Lô Nham cảm khái, nhoài người qua, thuận tiện giúp hắn đem dây an toàn cài lại, “Nếu cậu thật sự có đối tượng, tôi có lẽ sẽ không quen.”
Nói xong y buồn bực nhìn Tiêu Ninh liếc mắt một cái, “Cho nên cậu cứ tù từ mà tìm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT