Từ lúc ăn tối ở nhà hàng kia rồi đến vụ ồn ào um sùm với bảo an thủ đô, ngoảnh đi ngoảnh lại lúc này trời đã tối mịt. Nhưng thủ đô thì không vì tắt nắng mà mất đi sức sống, hàng trăm ngọn đèn đường cộng thêm rất nhiều chất liệu ma thuật các hàng quán xung quanh hắt ra, hoàn toàn biến khu trung tâm này trở thành một ốc đảo ánh sáng rực rỡ.
Phố xá vẫn nhộn nhịp, người đi lại trên đường thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi, đây chính là minh chứng rõ nhất cho một thành phố đã quen hoạt động về đêm. Nếu không phải trên đường đầy những chủng tộc kỳ dị đang bước đi, Hoàng còn tưởng mình đã trở về một thành phố nào ở Trái Đất rồi cũng nên.
Hoàng vừa đi vừa nghểnh cổ nhìn trái nhìn phải, điệu bộ nhà quê lên phố tiêu chuẩn không sai đi đâu được, do mải ngắm cảnh nên đi đường hết đụng người này lại va vào người nọ. Lúc đầu Milenia còn mặc kệ cho qua, nhưng sau khi thấy hắn suýt nữa chúi mặt vào bầu ngực to tướng của một thiếu phụ đi ngược chiều, thì cô ta liền quyết đoán cầm tay Hoàng kéo đi y như mẹ dắt con, trực tiếp tiến ra khỏi khu trung tâm sầm uất.
Cả hai dừng chân trước cửa một khu biệt viện nhỏ, do bây giờ cũng khá tối rồi nên cũng không thể kiếm nhà được, tạm thời qua đêm nay trước rồi tính sau. Do thân phận hiện thời của Hoàng và Milenia đều là quý tộc nên không cần phải mất công kiếm chỗ trọ, Hoàng gia rất chu đáo mở các khu nghỉ dưỡng khắp nơi trong thủ đô, bảo đảm quý tộc được hưởng thụ vật chất ăn, ở, ngủ nghỉ tốt nhất và tất cả đều miễn phí.
Tất nhiên mấy cái này cũng chỉ là để chữa cháy vài ngày mà thôi, vì quý tộc lớn thì luôn có chỗ ở riêng, còn quý tộc nhỏ thì cũng chả hơi đâu bỏ đất phong lặn lội lên thủ đô làm gì cho mệt. Hoàng đi theo Milenia tiến vào, trước cửa biệt viện có vài người lính vũ trang đầy đủ đứng gác, thấy hai người lại gần thì giơ tay ra hiệu ngừng. Milenia lấy thẻ thân phận đưa ra, một người lính dùng hai tay đón lấy xem xét, sau đó trả lại rồi rất lễ độ nói:
- Mời hai vị vào, nếu có gì cần cứ yêu cầu với các quản gia bên trong.
Milenia gật đầu đáp lễ, sau đó kéo tay “anh trai” đi vào. Hoàng hơi ngạc nhiên tại sao họ lại không kiểm tra thẻ của mình, hắn cẩn thận giật giật tay áo Milenia rồi thì thầm hỏi. Nữ dược sư cũng quen với mấy câu hỏi kiểu này của Hoàng, kiên nhẫn giải thích:
- Chỉ có quý tộc hoặc quan lại tương đương mới có thể đi chung cùng nhau, nô lệ và hộ vệ phải vào cửa sau. Thế nên chuyện giả mạo là không thể, với lại cũng không ai dám làm càn ở đây cả.
Hoàng nghe Milenia nói vậy thì kín đáo quay sang quan sát mấy người lính này, hắn nhận ra tất cả bọn họ đều mặc áo giáp kín mít, vũ khí đeo trên hông hoặc sau lưng, cả người thẳng tắp vững vàng luôn trong tư thế phòng bị. Đây chắc chắn là quân nhân đã qua rèn luyện nghiêm khắc, Hoàng đoán mấy người này có thực lực không dưới cấp sáu, chỗ này lại là trung tâm thủ đô thì đúng là có điên mới dám giả dạng vào đây gây rối.
Hơn nữa khi hai người đi vào cửa, các mái vòm của nó đồng loạt lóe lên ánh sáng xanh biếc. Hoàng cảm giác như các bức tường này đang theo dõi mình vậy, tự nhiên thấy khá bất an. Milenia nhận ra sự lo lắng của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh đừng sợ, đó chỉ là một loại máy cảm ứng nguyên lực thôi, bọn họ đang kiểm tra cấp độ của chúng ta theo thủ tục. Ở đây trừ quân lính canh cửa ra thì không ai được phép mang vũ khí trong người, kể cả quý tộc Hoàng gia thì vẫn phải gửi tất cả bên ngoài, không có ngoại lệ.
Milenia vừa nói xong thì quả nhiên ánh sáng cũng vụt tắt, khung cảnh xung quanh trở về bình thường. Mấy người lính vẫn đứng yên canh gác, nhưng Hoàng dám thề rằng chỉ cần có một nửa điểm bất ổn thôi là bọn họ sẽ rút vũ khí ra bao vây hắn lại ngay lập tức, phải công nhận bảo an ở chỗ này tốt ra phết.
Hai người bước qua cửa tiến vào một khoảng sân rất rộng được lát đá sạch bóng, xung quanh là rất nhiều loại cây lạ Hoàng chưa thấy bao giờ. Chúng đều có điểm chung là tuy gốc không to nhưng lại có tán cực rộng và lá có hai màu đỏ, cam phơn phớt rất đẹp. Vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến vài chiếc lá từ từ rụng xuống, tạo thành một khung cảnh vừa huyền ảo vừa nhẹ nhàng, làm cho người ta bất giác thấy tâm hồn thư thái đi nhiều.
Hoàng nhìn khoảng sân này đến ngơ ngẩn, tuy nó không đặc sắc bằng những khu vườn hoa được lai giống ở Trái Đất, có điều tất cả chúng đều là đồ nhân tạo, đẹp nhưng giả dối. Còn chỗ này thì hoàn toàn tự nhiên, từng chiếc lạ nhẹ nhàng rơi lả tả trong giá, không khí thoáng một mùi hương nhè nhẹ khiến con người vô cùng thoải mái.
Milenia dẫn anh trai qua khu vườn đến chỗ đón tiếp, trái với sự tưởng tượng của Hoàng thì nơi này lại vắng vẻ đến kỳ lạ, cả đại sảnh rộng lớn hoàn toàn chẳng có người khách nào, bốn phía im lặng như tờ. Rất may là vẫn còn có bàn tiếp đón ở giữa, một người phụ nữ đang đứng đó làm việc, thấy Milenia và Hoàng tiến tới thì nhanh chóng cúi đầu chào:
- 2 vị đi chung ạ?
Bà chị này khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo giống đồng phục màu đỏ, trước ngực có huy hiệu sao sáu cánh, giọng nói hơi khàn nhưng rất lịch sự. Hoàng đứng sau tò mò không biết đây có phải “quản gia” mà những người lính kia nói tới hay không, Milenia thì ngược lại điềm nhiên trả lời:
- Đúng, tôi và anh ấy là họ hàng.
- Vậy… hai người ở chung luôn chứ, chúng tôi vừa mới làm lại vài phòng đôi đặc biệt trong viện.
Hoàng nghe chị ta nói vậy thì hết hồn, bà chị này không nghe hay cố tình không nghe Milenia bảo hai người bọn họ là anh em vậy. Hoàng không biết ở thế giới này bọn quý tộc có hứng thú loạn luân hay không, nhưng chắc chắn là hắn không thể ở chung phòng với Milenia được, do đó cướp lời nói luôn:
- Không cần, cứ để chúng tôi ở riêng cho thoải mái.
- Ngài chắc chứ, chúng tôi có thể sắp xếp cho hai người phòng tốt nhất…
- Không cần, tôi nói sao thì cứ như thế đi.
Hoàng nhanh chóng thô bạo kết thúc chủ đề này, nhân viên trực thấy hắn kiên quyết như vậy thì cũng không nói thêm nữa, nhanh chóng lục trong ngăn tủ phía dưới lấy ra hai hòn đá nhỏ rồi nói:
- Phiền hai vị nắm lấy hai hòn đá này một lúc.
Milenia thành thạo đón lấy vật này rồi cầm trong tay, Hoàng cũng bắt chước y như vậy, hắn cảm thấy có một luồng nhiệt âm ấm phát ra. Sau vài giây người nữ nhân viên đưa tin ra tỏ ý thu lại, sau đó nói:
- Phòng của hai vị nằm ở dãy thứ hai bên trái, cảm phiền chờ một lúc sẽ có nhân viên của chúng tôi dẫn hai vị đến đó.
Nhân viên nữ này vừa nói dứt lời thì đã có hai người từ ngoài bước vào sảnh, họ tiến lại gần Milenia và Hoàng rồi rất lễ độ cúi đầu chào. Đây là một cặp nam nữ trung niên, họ cũng mặc đồng phục màu đỏ y hệt nhân viên nữ ở bàn đón tiếp, chỉ khác là huy hiệu trước ngực hai người này là sao năm cánh chứ không phải sáu.
Hoàng biết đây là người dẫn đường mà nhân viên tiếp đón nói, hắn quay sang Milenia, vuốt đầu cô ta rồi nhẹ nhàng nói:
- Em đi nghỉ trước đi, ngày mai chúng ta còn nhiều việc lắm.
Nữ Dược sư nghe thế thì ngoan ngoãn vâng lời, cô ta được người nữ trung niên kia dẫn đường ra khỏi sảnh. Hoàng chờ Milenia đi khuất thì cũng bắt đầu làm việc theo kế hoạch, hắn nói với người còn lại:
- Chúng ta đi thôi. À mà tên của ông là gì nhỉ?
- Tôi là Mac thưa ngài.
Người đàn ông này có chiều cao trung bình, khuôn mặt góc cạnh có vài vết hằn nhỏ do tuổi tác, cặp mắt mở to cộng thêm mái tóc hoa râm được chải cẩn thận, tuy không tính là đẹp trai phong độ gì nhưng rất tạo được thiện cảm cho người đối diện. Hoàng quan sát một hồi không thấy gì đặc biệt, bỗng sực nhớ ra gì đó liền hỏi:
- Hai người hẳn là “quản gia” phải không?
- Đúng vậy thưa ngài, nếu trong thời gian ở lại đây ngài có yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng có thể, tôi sẽ cố gắng tận lực hoàn thành nó.
Nhiệm vụ của mấy người này có vẻ cũng tương đương mấy nhân viên tiền sảnh ở khách sạn năm sao, sẵn sàng chiều ý của khách hàng bất cứ khi nào có thể. Mỗi quý tộc khi đến ở tại các khu biệt viện này sẽ có một quản gia riêng do Hoàng gia cung cấp miễn phí, những người này đều đã qua đào tạo nghiêm ngặt, có kinh nghiệm và tuyệt đối trung thành. Thường thì các quý tộc đều có người riêng của họ, do đó các quản gia này chỉ là đóng vai trò chỉ đường hoặc chuyển lời mà thôi.
Hoàng nghe Mac nói xong thì cũng hiểu đại khái tác dụng của mấy quản gia này, coi như một cũng là một kiểu nhân viên được phân phối riêng cấp cao mà thôi. Nhưng trong đầu Hoàng ngay lập tức nghĩ ra cách để lợi dụng Mac, thế nên hắn liền ra lệnh:
- Dẫn tôi đến phòng trước đi đã, và từ giờ hãy gọi tôi là “Thiếu chủ” đi.
- Vâng, hướng này thưa thiếu chủ.
Mac dẫn Hoàng ra khỏi sảnh tiếp đón, xuyên qua hành lang bên tay trái. Lúc này trước mặt hắn là một khu nhà khá khiêm tốn, nó chỉ có một tầng duy nhất, được bao quanh bởi hàng đống cây cối xum xuê, kế bên cạnh là một hồ nước trong vắt như ngọc. Phải nói Hoàng khá hài lòng về chỗ này, tuy phong cách kiến trúc không có gì đặc biệt, nhưng sự hài hòa trong cách bố trí khiến nó tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu, một nơi lý tưởng để nằm dài sưởi nắng cả ngày.
Khu nhà này chỉ dành riêng cho một người ở, tách biệt ra từng khối cách khá xa nha, bảo đảm cho chủ nhân sự riêng tư cân thiết. Hoàng đi một vòng xem xét thì thấy nó cũng có đầy đủ tiện nghi: từ phòng ngủ, nơi tiếp khách, chỗ vệ sinh và cả vài phòng trống tùy mục đích sử dụng... mấy thứ này khiến hắn thấy được làm quý tộc quả thực quá tốt.
Mac rất cẩn thận hướng dẫn toàn bộ những thứ trong khu nhà, sau đó tự giác đứng ra phía ngoài chờ gọi. Hoàng sau một vòng lượn lờ vòng quanh khu nhà thì giờ đang ngồi khảy chân ở trước hiên, trên tay không biết biển thủ đâu ra một cốc nước trái cây thơm phức, lười biếng nhấp môi hỏi Mac:
- Ông nói là sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu, đúng chứ?
- Đúng vậy thưa thiếu chủ, chỉ cần yêu cẩu của ngài nằm trong khả năng thì tôi chắc chắn sẽ làm bằng được.
- Ừm vậy thì tốt, vừa vặn tôi cũng có cái cần ông làm đây.
- Thiếu chủ cứ nói.
Mac tuy rất trả lời rất đúng mực nhưng luôn giữ khoảng cách với Hoàng, với lại ông ta luôn lặp đi lặp lại câu nói “trong khả năng làm được”. Đây là điều tất nhiên vì quản gia trong các biệt viện nghĩ dưỡng này không được có quan hệ gì khác ngoài công việc với quý tộc, tránh việc trở thành tay trong cho họ.
Hoàng đương nhiên đủ thông minh để biết mấy chuyện này, hắn cũng không có ý yêu cầu Mac phải làm gì quá ghê gớm, chỉ đơn giản nói:
- Ở đây có chỗ nào để tập luyện thực chiến không?
Mac nghe Hoàng nói vậy thì hơi ngạc nhiên, thường thì các quý tộc đến đây chủ yếu là nghỉ ngơi hoặc gặp gỡ tình nhân lén lút, rất ít người muốn làm việc. Nhưng tất nhiên một chỗ do Hoàng gia xây dựng thì cái gì cũng phải có, biệt viện này có hẳn một võ đường và cả võ đài cho ai có nhu cầu, mặc dù chỗ đó quanh năm suốt tháng chẳng ma nào vào cả:
- Có đầy đủ tất cả, chẳng hay thiếu chủ muốn làm gì.
- Cũng đơn giản thôi chẳng có gì to tát đâu, ông kiếm dùm tôi vài người, tốt nhất nên mấy người lính canh cửa ở ngoài, tôi muốn dùng võ đài một chút. Sao nào, không vấn đề gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT