Trở về từ Canada không lâu, Thanh Phong qua đời.
Cô ra đi thật yên bình, vẻ mặt thư thái như đang ngủ. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dừng trên khuôn mặt khiến thần sắc chị như được phủ lên một lớp màu trong suốt.
Kỳ Phong không khóc trong tang lễ ngày hôm đó, ngược lại, Ân Phỉ Thuần bên cạnh khóc đến thương tâm. Kỷ Vân Phàm yên lặng đứng bên bọn họ không nói một câu. Thế nhưng, trong chính những lúc như thế này, lòng anh lại nhớ tới Tử Phàm.
Lễ tang Tử Phàm năm ấy anh cũng không rơi một giọt nước mắt, thế nhưng nỗi đau khổ ấy thì bám rễ trong lòng.
Nghi thức diễn ra vô cùng đơn giản. Sau khi kết thúc, Kỷ Vân Phàm ôm lấy Kỳ Phong, để cậu dựa đầu vào vai anh rồi nhẹ giọng lẩm bẩm, “Vân Phàm, thiên đường là nới rất hạnh phúc phải không?”
“Đúng vậy, Thanh Phong nhất định sẽ được hạnh phúc.” Nhắm chặt mắt nói, Kỷ Vân Phàm nắm chặt vai vai Kỳ Phong, tầm mắt dừng trên bức ảnh đen trắng ở bia mộ. Khóe môi tươi cười của Thanh Phong khiến cho người ta đau lòng.
“Dọn tới ở với anh đi, em ở một mình sẽ làm anh lo lắng.” Trên đường lái xe về nhà, Kỷ Vân Phàm một tai cầm bánh lái, tay còn lại nắm lấy tay Kỳ Phong.
Từ sau khi tiễn Thanh Phong ra đi, đôi tay kia liền trở nên lạnh lẽo. Kỷ Vân Phàm thậm chí không biết có thể khiến nó trở nên ấm áp lần nữa không.
Kỳ Phong không tiếp lời ngay. Chần chừ một lúc, cậu quay lại nhìn Ân Phỉ Thuần đôi mắt đỏ bừng vì khóc. Tuy rằng bọn họ chỉ là ngẫu nhiên mà gặp được nhau nhưng đã sớm coi người kia là người thân; Kỳ Phong không nỡ để Ân Phỉ Thuần ở lại nơi đó một mình.
Tựa hồ đã nhận ra vướng mắc của Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm thản nhiên nói, “Nhà anh rất lớn, Tiểu Thuần cũng có thể qua đó ở với chúng ta.”
“Tiểu Thuần, cậu có đi cùng không?” Vẫn nhìn Ân Phỉ Thuần, Kỳ Phong hỏi.
Ân Phỉ Thuần vốn đang nhìn ngoài cửa sở, nghe được lời của họ thì kinh ngạc, “Mình cũng đi cùng á?”
“Ừm, cậu cũng như em trai của mình vậy, để cậu lại một mình sao nỡ?”
“Được, mình đi với cậu.”
“Vậy chúng ta trở về thu dọn thôi.”
Hành lý của Kỳ Phong và Ân Phỉ Thuần cũng không có bao nhiêu, một lúc sau bọn họ đã thu dọn xong hết sau đó đi ăn cơm. Bởi còn nhiều tâm sự nên ba người cũng không ăn nhiều, tới lúc quay về nhà Kỷ Vân Phàm thì cũng đã muộn.
Về nhà chưa bao lâu thì Thi Hựu từ nhà bên chạy sang. Vì chuyện của Thanh Phong mà cả Kỷ Vân Phàm và Kỳ Phong đã không về công ty vài ngày, Thi Hựu sáng nào cũng chờ Kỷ Vân Phàm về để báo cáo tiến độ giai đoạn ba.
“Hạng mục hợp tác cùng Trịnh thị vừa hôm nay đã chính thức hoàn thành, ngày mai sẽ bắt đầu ra mắt thị trường; chắc chắn sẽ được hưởng ứng tốt. Các hạng mục mới cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo, ngày mai bắt đầu thảo luận về thiết kế của nhà nghị chính thành phố.”
“Tôi đã biết, cậu thông báo với các bên hợp tác, yêu cầu bọn họ chuẩn bị kỹ các tài liệu xây dựng là công trình chủ yếu của chúng ta có thể sớm bắt đầu khởi công.”
“Tôi đã thông báo rồi.” Thi Hựu nói xong thì quay sang đưa tài liệu cho Kỳ Phong, “Kỳ Phong, từ ngày mai tôi giao hạng mục này cho cậu, anh và Vân Phàm còn có rất nhiều việc bận phải làm.”
“Được.” Kỳ Phong gật đầu, tiếp nhận lấy tài liệu.
Kỷ Vân Phàm lo lắng liếc mắt nhìn cậu ý hỏi có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày không, Kỳ Phong lắc đầu nhoẻn miệng cười, “Có việc càng tốt, để em tạm quên đi chuyện của chị.”
“Kỳ Phong, có khó khăn gì thì cứ nói với anh.” Thi Hựu ấn đầu Kỳ Phong một cái, anh cũng biết về chuyện của Thanh Phong nhưng anh hiểu được Kỳ Phong cũng không phải người yếu ớt.
“Được rồi, đi tắm sớm ngủ sớm đi. Sáng sớm mai anh và A Hựu sẽ đi dự buổi khai mạc ở khách sạn Thiên Nguyên còn em ở lại công ty.”
“Anh yên tâm, cứ giao cho em.”
Trong lúc Kỳ Phong tắm rửa thì Kỷ Vân Phàm sang nhà Thi Hựu uống rượu tiện thể thảo luận về mấy công trình gần đây của công ty. Đến khi anh về nhà thì thấy Kỳ Phong và Tiểu Thuần đã ngủ. Tiểu Thuần thì ở phòng khách còn Kỳ Phong thì ngủ trong phòng.
Kỷ Vân Phàm im lặng đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên của Kỳ Phong, lại nghĩ tới sự kiên cường từ trước tới nay của cậu mà đau lòng.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, anh đưa tay vuốt nhẹ hai má Kỳ Phong, cúi người xuống êm ái hôn lên trán cậu.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vân Phàm và Thi Hựu đi tham gia khai mạc tại khách sạn thiên Nguyên. Kỷ Vân Phàm để lại xe của mình cho Kỳ Phong đưa Tiểu Thuần đi học.
Khách sạn Thiên Nguyên là sản nghiệp đứng tên Trịnh thị, lần này công ty Kỷ Vân Phàm và Trịnh thị hợp tác rất thuận lợi, cả hai bên cùng thu lợi lớn dẫn tới quan hệ hiện tại vô cùng tốt đẹp.
Kỷ Vân Phàm cùng Thi Hựu đến sau hội trường chào hỏi tổng giám đốc Trịnh thị sau đó chia nhau ra làm việc, tăng cảm tình với một số công ty đối tác hiện tại hoặc trong tương lai.
Sau khi đi một vòng thấy đã đủ, Kỷ Vân Phàm liền cầm theo ly rượu lánh sang một bên nghỉ ngơi. Mấy chuyện xã giao tạo quan hệ thế này Thi Hựu quen làm hơn anh cho nên nhiệm vụ của anh chỉ là gặp vài người quan trọng, còn lại toàn bộ giao cho Thi Hựu.
“Ai chà, không phải là giám đốc Kỷ đây sao?”
Vừa mới đứng lại thì một giọng nói quen tai vang lên gần đó. Kỷ Vân Phàm có chút khó chịu nhíu nhíu mày, quay lại nhìn người đang đi tới.
Vương Chí Cao đeo trên mặt điệu cười châm chọc rồi ngay lập tức bỏ thêm một câu, ”Giám đốc Kỷ, phòng triển lãm nghệ thuật đã bắt đầu xây dựng rồi. Nếu công trình này có thể hoàn thành thuận lợi thì quý công ty đúng là một bước lên mây nhỉ.”
Những lời này nghe thì có vẻ khen ngợi nhưng vẻ mặt Vương Chí Cao lại khiến cho người ta thấy không thoải mái. Kỷ Vân Phàm tảng lờ hắn ta, mỉm cười không đáp lại.
Vương Chí Cao nâng chén rượu, lại gần Kỷ Vân Phàm nói nhỏ, “Giám đốc Kỷ, gần đây tôi tìm ra việc rất thú vị liên quan đến Kỳ Phong của anh nhé.”
Hắn ta cố ý nhấn mạnh bỗn chữ “Kỳ Phong của anh”, khiến cho Kỷ Vân Phàm dự cảm được điều hắn sắp nói tới không có gì tốt lành.
Anh đang muốn rời đi thì Vương Chí Cao đã bắt đầu, “Hôm trước tôi gặp được một người bạn trẻ tuổi, cũng là dân ăn chơi lâu năm. Sau khi nghe kể chuyện ở Comet thì có vẻ như cũng biết tới Kỳ Phong. Chắc cậu không thể tưởng tượng được đâu giám đốc Kỷ,nghe bạn nói tôi liền đi điều tra thì biết được trước kia Kỳ Phong đã từng chơi ba người ở gay bar đấy.:
Vương Chí Cao nói tới đây thì cười đắc ý. Điệu cười kia giống như giáng cho Kỷ Vân Phàm một cái tát. Anh trừng mắt, không nói gì cả.
Vương Chí Cao cố làm ra vẻ mà “Chậc chậc” hai tiếng, lắc lắc đầu nói, “Không những thế, nghe nói khi còn trung học cậu ta là đứa hư hỏng khét tiếng, quậy phá không ai ngăn nổi chuyên môn đi gây chuyện khắp nơi. Lúc đó tôi còn cùng bạn nói đùa trẻ con bây giờ lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều thật. Đúng là nhìn người cũng không thể biết được, giám đốc Kỷ, cậu có cho rằng như vậy không?”
“Vương tổng, tôi thấy chuyện này chả dính dáng gì tới ngài. Ngài lo lắng cho Kỳ Phong là thừa rồi, hiện giờ cậu ấy sống rất tốt.” Lặng yên một hồi lâu, Kỷ Vân Phàm thản nhiên nói.
“Giám đốc Kỷ nói sao ấy chứ, Kỳ Phong bây giờ là người của cậu thì tôi lấy tư cách gì mà lo cho cậu ta? Tô là lo lắng cho cậu a, nếu sau này đụng phải khách trước kia của Kỳ Phong chỉ sợ sẽ thấy khó chịu. Cho dù không gặp phải khách thì cũng có thể chạm mặt bạn bè cũ của cậu ta, chắc giám đốc Kỷ cũng sẽ thấy lo lắng đi? Mấy người kiểu này dễ ngựa quen đường cũ lắm, nhỡ khi Kỳ Phong Kỳ Phong lại trở về con đường sai trái kia mất?”
Lời nói của Vương Chí Cao khiến Kỷ Vân Phàm biến sắc, tay cầm ly rượu cũng trở nên trắng bệch. Một lúc lâu sau mặt không chút thay đổi nói, “Giám đốc Vương không cần lo tới việc này. Tôi còn có việc, đi trước.”
Nói xong cũng không nhìn lại Vương Chí Cao mà bước đi thẳng.
Ở phía sau, Vương Chí Cao cắn răng nhìn theo chằm chằm, âm hiểm thấp giọng, “Hừ, Kỷ Vân Phàm, tao sẽ chờ xem.”
Kỷ Vân Phàm đi ra ngoài ban công, ly rượu trong tay gần như bị bóp nát. Anh xuất thần nhìn ra xa, trong đầu vang lên những lời của Thanh Phong.
『Em ấy đã từng có một cuộc sống thật hỗn loạn. Tôi không biết bạn bè hiện tại của anh có ai từng là khách của nó không. 』
Kỳ Vân Phàm bỗng nhiên nhận thức được mình đã quá ngây thơ. Cho dù những người đó không xuất hiện, chỉ bằng những lời của Vương Chí Cao đã khiến anh không thể chấp nhận nổi. Chuyện đã qua của Kỳ Phong cũng giống như chuyện của Tử Phàm, lúc nào cũng canh cánh trong lòng anh. Kỷ Vân Phàm chính là một người cứ luôn chấp nhất với quá khứ như vậy.
Huống chi, quá khứ của Kỳ Phong và Tử Phàm rất giống nhau. Việc như vậy khiến Kỷ Vân Phàm không thể nén được mà suy nghĩ miên man nếu một ngày Kỳ Phong cùng đám người quen cũ gặp mặt, chỉ sợ có lại lầm đường lạc lối như Vương Chí Cao nói hay không?.
Giữa trưa về đến công ty thì thấy Kỳ Phong đang vội vội vàng vàng. Cậu đã báo lại với Thi Hựu là buổi chiều có tiết học.
“Mấy giờ thì tan học? Anh đến đón em.” Trong lúc cùng ăn cơm trưa, Kỷ Vân Phàm tự nhiên mà hỏi.
Kỳ Phong lắc đầu cười nói, “Hôm nay đến tối em mới về. Sinh nhật Vũ Dao, mấy anh em cùng nhau tổ chức tiệc cho cậu ta. Anh đi đón Tiểu Thuần đi.”
“Bọn em định chơi đến khoảng mấy giờ? Cứ để anh đến đón đi.”
“Không cần đâu, em biết đường, có thể tự đi về mà.” Nghĩ rằng Kỷ Vân Phàm lo lắng cậu không nhớ đường về nhà, Kỳ Phong lắc lắc đầu, vẻ mặt trấn an anh.
Kỷ Vân Phàm vẫn không từ bỏ ý định, ánh mắt nhìn thẳng cậu mang theo kiên trì, “Không phải vấn đề đó, nói cho anh biết giờ về đi.”
“Cái này cũng không thể biết chắc được, anh có việc gì cần à?” Cuối cùng cũng nhận ra có thể là Kỷ Vân Phàm có việc tìm đến cậu, Kỳ Phong nghi hoặc hỏi.
Kỷ Vân Phàm trầm tư một lúc rồi gật đầu. Nếu như đã nhận ra rằng anh khó có thể chấp nhận chuyện quá khứ của Kỳ Phong thì tất nhiên anh cần nói chuyện thẳng thắn với cậu. Tuy rằng anh chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này nhưng dựa theo cảm giác mù mịt trong lòng, anh cần có Kỳ Phong bên cạnh.
Có thể nói, không cần biết trước kia cậu đã làm gì, hiện tại của cậu chỉ có thể ở bên cạnh Kỷ Vân Phàm.
Kỳ Phong thấy anh có tâm sự liền cầm lấy tay, nhẹ nhàng nói, “Em biết rồi, vậy 10 giờ đi. Anh đến quán bar đầu phố gần trường học đón em.”
“Quán bar? Bọn em thường đến đấy?”
Vừa nghe tới quán bar, tâm lý Kỷ Vân Phàm bất giác thấy không thoải mái. Tuy rằng anh cũng có uống rượu nhưng lại chưa bao giờ đặt chân vào những quán bar như vậy, lúc nào cũng cảm thấy bên trong quá hỗn loạn.”
“Đâu có, chỉ là lần này tổ chứ sinh nhật nên mới tới chỗ nào nhiệt một chút thôi. Anh xem, đến 10 giờ là bọn em về rồi mà.”
“Tốt rồi, vậy 10 giờ gặp lại.”
“Ừm.”
Kỳ Phong đồng ý rồ lại cúi xuống tiếp tục ăn mỳ Ý, Kỳ Vân Phàm nhìn có chút xuất thần. Ánh mắt Kỳ Phong rất trong sáng, khi cười rộ lên thì giống như thu cả bầu trời quang đãng vào đáy mắt vậy. Người như thế vì sao lại có quá khứ hỗn loạn như vậy? Lại sau khi qua đi vẫn có thể có được ánh mắt trong trẻo nhường ấy?
Vì cái gì…Cậu phải có một quá khứ như thế chứ?
Buổi chiều tan tầm, Kỷ Vân Phàm trở về nhà. Bởi vì sinh nhật tử Phàm sắp tới nên trong nhà đã chuẩn bị đi tảo mộ. Anh đột nhiên trở về như vậy khiến cha mẹ kinh ngạc đến nhảy dựng.
“Vân Phàm, con về mà sao không gọi điện thoại trước…” Nhìn thấy anh, bà Kỷ có chút cuống cuồng, để nến đỏ đang cầm lại phía sau.
“Đúng đấy Vân Phàm, sao về đột ngột thế.” Ông Kỷ cũng lúng túng. Nhiều năm qua, Tử Phàm là chủ đề cấm kỵ trong nhà, nhất là đối với Vân Phàm. Bọn họ đã mất đi Tử Phàm nên càng hy vọng Vân Phàm sẽ không cảm thấy tự trách về chuyện đó.
Kỷ Vân Phàm không đáp lại lời cha mẹ mà nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào phía sau phòng khách nơi đặt di ảnh của Tử Phàm. Anh ngẩng đâu nhìn bức ảnh đơn sắc lồng khung đen, Tử Phàm trên ảnh có nụ cười tươi sáng trẻ trung khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Ảnh đó là từ khi mọi việc vẫn còn êm ấm. Giờ phút này, Kỷ Vân Phàm nhìn kỹ ảnh chụp đột nhiên cảm thấy Tử Phàm cười lên cũng rất giống Kỳ Phong. Cùng một nét cười xinh đẹp đó, cùng một đôi mắt trong trẻo như vậy.
Ông bà Trương nhanh chóng đến gần, hai người nhìn nhau không biết Vân Phàm rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Từ sau khi Tử Phàm gặp chuyện dữ, Vân Phàm dù có gặp bọn họ cũng không còn tâm sự gì nữa. Hai người cũng nhận ra Vân Phàm đang tự khóa chặt nội tâm, cho đến bây giờ vẫn là như vậy.
Họ vẫn luôn lo sợ đứa nhỏ này sẽ làm chuyện gì dại dột, thế nhưng nhiều năm như vậy trôi qua anh lại càng lớn càng trở nên vĩ đại hơn, cũng khiến bọn họ dần dần yên tâm.
Thế nhưng trong một khoảnh khắc này, nhìn đến thằn sắc Vân Phàm khi thấy ảnh Tử Phàm, nỗi lo lắng lại bất chợt nảy lên trong họ.
“Năm nay cha mẹ cũng đi tảo mộ sao?” Một lúc sau, Kỷ Vân Phàm quay lại như bình thường mà hỏi.
Sinh nhật Tử Phàm là vào 10 ngày sau.
Bà Kỷ vẻ mặt lo lắng muốn giải thích thì bị ông Kỷ đưa tay ngăn lại. Ông nhìn Kỷ Vân Phàm mà nói, “Đúng thế. Vân Phàm, con cũng đi cùng đi.”
“Để bàn sau đi, nếu con có thời gian.” Kỷ Vân Phàm phảng phất cười. Ông bà Kỷ đồng thời thở ra nhẹ nhõm.
Kỷ Vân Phàm quay đầu nhìn lại Tử Phàm lần nữa thì đi ra ngoài, “Cha mẹ, con đi trước đây, về đến nhà sẽ gọi điện cho hai người.”
“Được được, Vân Phàm, con lái xe cẩn thận nhé.”
“Vâng.”
Ra khỏi cổng nhà, Kỷ Vân Phàm ngồi yên lặng thật lâu trên xe. Hiên jtại anh không biết mình đang nghĩ đến cái gì, tựa như mọi việc cứ chồng chéo lên nhau rối như canh hẹ. Trong xe thật im lặng nhưng ngay ngoài cửa là đường xá với đủ thứ thanh âm, có chút tương tự với tâm trạng hiện giờ của anh. Cho dù đang khép kín con người mình thì vẫn không thể cản nổi âm thanh bát nháo bên ngoài.
Đến 10 giờ Kỷ Vân Phàm khởi động xe đi đến đại học K.
Tới đầu phố đã hẹn với Kỳ Phong thì Kỷ Vân Phàm thấy xe cảnh sát đỗ lại, tiếng còi báo hiệu kêu đến chói tai. Anh dừng xe lại ở phía đối diện mới thấy được xung quanh đã bị đám đông bao vây.
Sự cảm xấu chợt nổi lên, Kỷ Vân Phàm xuống xe chạy sang đường muốn xem thử có chuyện gì thì nghe thấy tiếng bàn tán trong đám người khiến anh đứng sững tại chỗ.
“Thật không ngờ Chu Thanh Ngạn lại làm cái loại nghề đó.”
“Cũng phải thôi, nhìn cái dáng nhẹ nhàng thoải mái lúc thường của cậu ta hóa ra chỉ là giả vờ. Đến bây giờ khách của cậu ta tìm đến tận trường học này.”
“Lại nói, anh trai tôi từng đến Comet chơi cũng có nhắc tới tiếp viên thiên tài kia đó.”
“Người ta vốn là thiên tài mà, làm cái gì chả tốt. Chắc chắn khả năng trên giường cũng rất khá.”
“Ha ha, thằng nhóc cậu có phải lại nghĩ xằng nghĩ bậy gì rồi phải không?”
“Nói đùa à, có Nghiệp Vũ Dao ở đây, tôi mà dám có ý nghĩ không đứng đắn ư? Tôi đây cũng không muốn bị đánh như đám kia đâu.”
“Cái cậu Nghiệp Vũ Dao này cũng thật là, sau vụ hôm nay đảm bảo học bổng nghiên cứu của cậu ta cũng không cánh mà bay. Thật không nghĩ tới người nhã nhặn như vậy lúc đánh nhau lại bạt mạng thế.”
“Chắc cũng không đơn giản như vậy đâu, bọn họ chung phòng không chừng đã có quan hệ gì rồi.”
“……”
Những lời sau đó Kỷ Vân Phàm không còn nghe rõ nữa, trong đầu “Ầm” một tiếng nổ tung, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Cảnh sát áp giải vài người đi ra, đám đông tự động tránh ra thành một đường. Kỷ Vân Phàm đứng bất động tại chỗ liền nhìn thấu Nghiệp Vũ Dao.
Cậu ta bị thương, khóe miệng nhếch lên sung tấy còn dính vết máu, áo sơ mi trắng sạch sẽ lúc này dính rất nhiều, trên trán cũng bầm tím khiến cho cậu có vẻ chật vật không chịu nổi. Đi theo phía sau còn có 2 sinh viên Kỷ Vân Phàm không biết, rõ ràng là bạn của Kỳ Phong vì họ vẫn còn đang chửi mắng, dùng ánh mắt thù hận nhìn về ba người đàn ông trung niên bị cảnh sát vây đằng khác.
Kỷ Vân Phàm nhìn theo tầm nhìn của họ, ánh mắt lập tức nheo lại bởi vì một trong ba gã trung niên bị thương kia chính là Vương Chí Cao.
“Anh là…Người tới lần trước.” Nghiệp Vũ Dao nhìnthấy Kỷ Vân Phàm thì dừng chân, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Kỷ Vân Phàm nhìn lại cậu, sắc mặt phảng phất vẻ lạnh lẽo. Những lời đồn vừa nghe được lặp đi lặp lại trong đầu.
Anh nhớ tới lần trước đến đại học K, NghiệpVũ Dao có vẻ thân thiết, cũng rất săn sóc cho Kỳ Phong, đến mức có thể gọi là cẩn thận.
Cảnh sát đẩy Nghiệp Vũ Dao một cái, cậu bước tới một bước nhỏ rồi lại quay đầu nói với Kỷ Vân Phàm, “Cậu ta bị đưa đến bệnh viện, anh đi nhìn đi.”
“Bệnh viện?” Kỷ Vân Phàm nhăn chặt mày, kinh ngạc hỏi lại.
Nghiệp Vũ Dao tiếp tục đi về phía trước, thanh âm vọng lại, “Thanh Ngạn bị thương.”
Nhẩm lại những lời này một lần nữa, Kỷ Vân Phàm kéo lại một cảnh sát vừa đi ra từ trong bar, “Xin hỏi vừa rồi đánh nhau có một cậu bé bị thương không? Cậu ta đang ở bệnh viện nào?”
“Anh là gì của cậu ta?” Cảnh sát lấy ra từ trong ngực một cuốn sổ, liếc mắt nhìn Kỷ Vân Phàm một cái.
“Tôi là anh trai nó.” Kỷ Vân Phàm không chút do dự nói. Những lúc thế này quan hệ họ hàng dễ dử dụng nhất.
Cảnh sát kia nghi ngờ nhìn anh một cái, hỏi, “Kỷ Vân Phàm?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ta ở bệnh viện số 4, đầu bị thương nhẹ.”
“Tôi đã biết, cảm ơn.”
Nói cảm ơn qua loa một câu, Kỷ Vân Phàm nhanh chóng chạy đến xe của mình, cũng không thèm để ý đến ba người Vương Chí Cao.
“Đợi một chút, trước khi bị đưa vào bệnh viện Chu Thanh Ngạn có nói với chúng tôi rằng anh có thể đảm bảo cho các bạn của cậu ta, cũng nói anh là anh trai cậu ấy. Làm phiền anh về sở với chúng tôi một chuyến được không?” Cảnh sát gọi Kỷ Vân Phàm lại.
Kỷ Vân Phàm nhìn thoáng qua đám người Nghiệp Vũ Cao rồi hỏi, “Ngay bây giờ sao?”
“Đúng vậy, có bảo lãnh của anh cùng với lời khai của bọn họ, ghi lại xong thì có thể về nhà.”
Kỷ Vân Phàm nghe thế thì khóe miệng cong lên quái dị. Kỳ Phong thật đúng là lo xa cho Nghiệp Vũ Dao, đến cả anh cũng phải tính vào.
Kỳ Phong thực sự là thiên tài, ở tình huống nào cũng có thể bình tĩnh suy xét cẩn thận.
Nghiệp Vũ Dao đang là nghiên cứu sinh nên tuyệt đối không được để chuyện vừa phát sinh cản trở cậu. Loại việc này hiển nhiên là không thể nói với cha mẹ, cũng vì vậy có “anh trai” đến bảo lãnh hộ thì tốt hơn.
Lái xe đi theo đến sở cảnh sát, lại chờ đám người Nghiệp Vũ Dao khai báo xong; Kỷ Vân Phàm đóng phí bảo lãnh dẫn theo ba thằng nhóc to xác ủ rũ đi ra.
Khuôn mặt anh vẫn không để lộ biểu tình, chỉ thản nhiên mở miệng, “Là Vương Chí Cao gây sự với Thanh Ngạn trước sao?”
“Vâng, hắn nói rất khó nghe; Thanh Ngạn đã cố nhịn mà tên khốn nạn đấy còn dám lấy tay đụng lên mặt cậu ấy.” Cậu trai trông có vẻ hung hăng nhất trong ba người tức giận nói.
Kỷ Vân Phong không nói gì nữa, trong mắt lóe ra vẻ nghiêm túc.
“Thật xin lỗi, là do tôi động thủ đánh người trước rồi lại để Thanh Ngạn vì giúp mà bị thương.” Nghiệp Vũ Dao vốn luôn yên lặng duốt nãy giờ lại đột nhiên mở miệng, cúi đầu giải thích với Kỷ Vân Phàm.
Anh liếc nhìn cậu một cái, thấy Vũ Dao mang vẻ tự trách mà nắm chặt nắm đấm, thân thể run lên như đang cố nén nhịn điều gì.
“Cậu biết Thanh Ngạn từ lúc nào?”
“Sao cơ?”
“Tôi hỏi là cậu từ khi nào thì bắt đầu quen biết Thanh Ngạn?”
Đối với vấn đề này, Nghiệp Vũ Dao sửng sốt một chút, ánh mắt hơi mở to kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Phàm. Một lúc lâu sau cậu mới gục đầu nói, “Sau khi vào đại học mới quen.”
Kỷ Vân Phàm nhìn cậu một hồi rồi mỉm cười, “Được rồi, các cậu đều trở về đi, tôi đến bệnh viện thăm Thanh Ngạn.”
Nói xong anh quay lên xe, hai cậu trai lạ mặt phía sau kêu lên “Anh Vân Phàm, cám ơn.”; Nghiệp Vũ Dao lại không nói gì.
Khởi động xe xong thì Kỷ Vân Phàm rút di động ra bấm một dãy số quen thuộc, đợi 30 giây thì điện thoại bên kia trả lời “Đây.”
Kỷ Vân Phàm trầm giọng hỏi, “A Hựu, công trình ở bến cảng có quan hệ thế nào với chúng ta?”
“Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?” Thi Hựu mù mờ chưa hiểu mà hỏi lại.
Kỷ Vân Phàm không đáp lời, không khí yên lặng khiến Thị Hựu cảm nhận được có việc đã xảy ra.
“Vân Phàm, chuyện gì vậy?”
“Vương Chí Cao có vẻ không định thu tay lại, tôi muốn cho hắn một bài học.”
“Không được đâu Vân Phàm, tính Vương Chí Cao không phải cậu không biết. Cậu càng làm to chuyện, hắn càng liều mạng đáp trả; mọi chuyện chỉ có thể trở nên khó coi hơn thôi.”
“Tôi mặc kệ, hiện tại tôi muốn cho hắn phải trả giá đắt!”
“Đừng có đùa, hiện tại cậu đang ở nơi nào? Tôi đi tìm cậu, trăm ngàn lần đừng có xúc động. Chẳng những làm ảnh hưởng không tốt đến công ty chúng ta mà cũng tác động xấu tới Kỳ Phong nữa. Câu định không cho cậu ấy làm người hả?”
Thi Hựu lớn tiếng nói khiến cho Kỷ Vân Phàm ngẩn người. Với mọi ngừoi mà nói thì chuyện này có ổn không? Chẳng lẽ hiện tại anh chỉ có thể nghĩ đến loại giải pháp trăm hại mà không có lợi này thôi sao?
“Vân Phàm? Cậu còn nghe không đấy?” Thi Hựu thấy anh không trả lời mà có chút nôn nóng.
Một tay Vân Phàm bấm chặt lấy tay lái, sau lúc lâu mới trả lời, “Tôi vẫn nghe.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi không sao, câu không cần lo. Lời lúc trước coi như tôi chưa từng nói đi.”
“Này, thế là thế nào….”
Không đợi Thi Hựu nói xong, Kỷ Vân Phàm đã cắt điện thoại. Hai giây sau điện thoại lại vang lên lần nữa, anh không thèm nhìn xem là ai gọi, cứ để cho chuông tiếp tục réo.
Đến bệnh viện số 4 hỏi y tá phong bệnh của Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm đi tới cửa phòng bệnh thì thấy Kỳ Phong đang dựa vào đầu giường khai báo với hai cảnh sát.
Kỷ Vân Phàm nhẹ nhàng đi vào. Kỳ Phong kể lai không khác Nghiệp Vũ Dao lắm; điểm bất đồng duy nhất là vẻ mặt của Kỳ Phong bình tĩnh hơn Nghiệp Vũ Dao nhiều.
“Nói như vậy, cậu đúng là nhân viên tiếp khách tại Comet?” Một cảnh sát trẻ tuổi sau khi ghi xong lời khai thì khép sổ lại hỏi Kỳ Phong. Sắc mặt cậu cứng lại một giây rồi lập tức gật đầu.
Hai cảnh sát liếc nhau một cái rồi mới đứng lên nói cáo từ; lúc tới cửa thì giật mình nhìn thấy Kỷ Vân Phàm, cả hai đều mang theo vẻ đăm chiêu mà nhìn anh. Vẻ mặt bất lịch sự kia khiến Vân Phàm thấy khó chịu, giống như bản thân cái gì cũng không làm đã bị người ta coi khinh.
Chính là anh cũng không nói gì mà đi thưởng tới bên giường Kỳ Phong; nhìn tới trên đầu cậu bao một lớp băng gạc thật dày thì cảm thấy đau lòng. Kỳ Vân Phàm vươn tay phủ nhẹ lên đầu Kỳ Phong, cậu lại vội vàng cầm lấy tay anh hỏi, “Vân Phàm, anh đã bảo lãnh cho đám người Vũ Dao chưa?”
Ngữ khí lo lắng và thần sắc bất an của cậu đâm thẳng vào trong lòng Vân Phàm.
“Em vì cậu ta mới bị thương, vậy mà không lo lắng cho mình cũngchỉ nhớ tới cậu ấy sao?”
“Không, Vũ Dao vì em mà ra tay; hiện tại là thời điểm quan trọng của nghiên cứu sinh, không thể để xảy ra vấn đề được. Vân Phàm, em không sao, cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Anh biết cậu ta là vì em, cậu ta đối xử với em tốt lắm.” Kỷ Vân Phàm ngồi bên giường bệnh, ngữ khí lẫn thần sắc đều thản nhiên.
Kỳ Phong vẫn không phát hiện ra vẻ khác lạ của anh mà gật gật đầu nói, “Ừm, Vũ Dao rất quan tâm tới em. Nhờ có cậu ta mà trước kia em đi làm công mới không bỏ học.”
“Bọn em biết nhau từ bao giờ?” Đột nhiên Kỷ Vân Phàm chuyển sang đề tài khác.
Kỳ Phong sửng sốt, sau một lúc mới thấp giọng đáp, “Lên đại học mới quen biết a. Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?”
Tuy cậu cố tỏ vẻ tươi cười nhưng Kỷ Vân Phàm vẫn thấy một tia bối rối thoáng qua trong đôi mắt Kỳ Phong; anh biết cậu đang lừa mình. Vì cái gì lại phải nói dối như thế? Chẳng những cậu mà cả Nghiệp Vũ Dao cũng hùa theo. Việc bọn họ quen biết lúc nào thì có vấn đề gì mà khiến cả hai phải lừa dối như vậy?
Kỷ Vân Phàm là một người thông minh, anh có thể sự đoand được những lý do có khả năng xảy ra. Thế nhưng anh sẽ không vạch trần Kỳ Phong; Kỷ Vân Phàm muốn thấy đến lúc nào Kỳ Phong mới có thể thẳng thắn đối mặt với anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT