Lãnh Thanh Thanh thật không ngờ khi hắn gặp lại ân nhân, y thế nhưng so với hôm trước còn thê thảm hơn. Ở trong lòng hắn, Lãnh Liệt tuy rằng xưng là người xấu, cũng sẽ không làm ra loại hành vi khiến người khác giận sôi gan này. Lúc này hắn mới chính thức hiểu được, ân nhân của hắn chân chính nhảy vào hố lửa, hơn nữa lại là cái loại đại thâm sâu này.

Yên lặng vì Hàn Nguyệt tẩy sạch thân thể, ngay khi Hàn Nguyệt vì hành động ngày hôm qua vừa khóc vừa cười hôm nay lại khác thường của hắn mà kinh ngạc thì Lãnh Thanh Thanh đột nhiên mở miệng: “Nếu muốn chạy trốn ân nhân chỉ có thể dựa vào chính mình, trừ cơ hội này ra, không có bất luận biện pháp nào khác.”

“Có ý tứ gì?” Hàn Nguyệt lập tức nghe trong lời nói có ám chỉ, đồng thời cũng lo lắng nhìn xung quanh.

“Yên tâm đi, hôm nay không có bất luận kẻ nào rảnh rỗi ở trong này, nghĩa huynh giáo chủ đến đây, tất cả mọi người tranh nhau đi nhìn phong thái của vị đại nhân vật này, không ai nguyện ý bỏ qua cơ hội này.”

Hàn Nguyệt mỉm cười: “Ngươi không phải sao? Có thể thấy được vị đại nhân vật này cũng không phải người người đều phục tùng a.”

Lãnh Thanh Thanh thất thần nhìn y chân thật mỉm cười, thật lâu sao mới ãn não nói: “Ta thật không biết công tử nghĩ thế nào, tại sao dùng thủ đoạn không chấp nhận được như thế bức đạo trưởng khuất phục, chẳng lẽ hắn đoán không ra, đạo trưởng chắc hẳn là sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai sao?”

Hàn Nguyệt cứng đờ, cười khổ nói: “Ngươi sai, ta không phải đã khuất phục sao? Đêm qua, ở trên cái giường này.” Nhớ tới nỗi sợ hãi trải qua đêm qua, sắc mặt Hàn Nguyệt không khỏi tái nhợt.

“Ít nhất đạo trưởng còn có dũng khí nhớ tới đêm qua, còn chân thật tươi cười không phải sao? Đây không phải là biểu hiện nên có của một nô lệ mất hết hy vọng.” Lãnh Thanh Thanh thật khẳng định nói.

Hàn Nguyệt cau mày, kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Thanh, y vẫn luôn cho rằng thiếu niên dáng mạo bình thường trước mắt, chính là một vai hề bên người Lãnh Liệt, bây giờ xem ra là y nhìn nhầm.

“Tại sao nói là phải dựa chính mình, bộ dáng ta như vậy còn có thể làm được gì?” Hàn Nguyệt thành khẩn hỏi thiếu niên trước mắt, có khả năng hắn thật sự chính là cọng rơm duy nhất của y.

“Giấu vật nhọn này, chỉ cần ngươi làm như khuất phục, từ từ công tử sẽ buông cảnh giác, tuy rằng thời gian lâu một chút, nhưng mà đây là con đường duy nhất.” Thiếu niên thật bình tĩnh nói, cho thấy hắn đã nghĩ tường tận.

Hàn Nguyệt cau mày, lo lắng trong chốc lát, mới đối với Lãnh Thanh Thanh cười nói: “Cám ơn ngươi, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ngươi, tuy rằng khó khăn nhưng mà ta nghĩ là ta có thể nhẫn nại. Đúng rồi, rốt cuộc là đại nhân vật nào đến đây có thể khiến cho Tà Ác Minh tự cao tự đại coi trọng như thế?”

Lãnh Thanh Thanh do dự trong chốc lát: “Đạo trưởng, ta không thể nói ra thân phận người đó, bất quá có thể nói cho ngươi biết lai lịch của người đó rất lớn, lớn đến ngươi không thể tưởng tượng, mà thậm chí nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng.”

Nghe hắn nói như thế, Hàn Nguyệt cũng không hỏi khó, chỉ thản nhiên ‘A’ một tiếng, liền chuyển sang đề tài tương đối thoải mái.

Đang lúc hai người nói chuyện hợp ý, ngoài viện có người gọi Lãnh Thanh Thanh đi ra hầu hạ, nghe vậy, thiếu niên lập tức mặt đầy hắc tuyến: “Phiền chết, cho rằng người người đều yêu thích vây quanh hắn sao? Tự đại ngông cuồng.” Tuy rằng không tình nguyện, nhưng chung quy cũng không dám cãi lại mệnh lệnh chủ tử, quanh co một hồi rồi đi ra ngoài.

Lãnh Thanh Thanh kỳ thật cũng thực che dấu tâm sự chân chính của mình, tốt xấu cũng ở bên cạnh ma vương lâu như vậy, trong ngoài không đồng nhất hoặc ít nhiều cũng học được một chút bản lĩnh. Hôm nay hắn thật sự là rất tức giận, hơn nữa còn bởi vì người nào đó muốn gặp hắn mà tâm tình xấu hơn, hắn trực tiếp đeo lên một tầng mặt nạ giả dối, kết quả vừa vào cửa liền trở nên nghiêm trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play