Lãnh Liệt cũng không vội chiếm hữu khối thân thể tuyệt mỹ dưới thân này, hắn muốn tra tấn từ từ, muốn thấy vẻ mặt Hàn Nguyệt hoảng sợ, thống khổ, khuất nhục. Cởi xuống y phục của mình, Lãnh Liệt triển lãm khố hạ hết sức cực đại khác hẳn với thường nhân này.
Hàn Nguyệt liều mạng không chế sợ hãi của chính mình, nhịn xuống khả năng thét chói tai. Y lúc này, không còn bộ dáng ‘băng thanh ngọc khiết, siêu phàm thoát tục’ kia, tóc dài tán loạn trên nệm gấm, trên thân trần trụi, hai chân bị tách ra cột vào đầu giường, hạ thể chỉ vẻn vẹn một cái tiết khố, cả người tràn ngập một cỗ khí tức tình sắc, phối trên thân thể nhỏ bé xinh đẹp thật dễ dàng kích thích dục vọng ngược đãi của Lãnh Liệt.
Lãnh Liệt ngồi khoá trên người Hàn Nguyệt, song chưởng chống đỡ bên hông y. “Mỹ nhân a, trò hay sẽ bắt đầu. Đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta cần phải nắm chắc a.” Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng khiêu khích đầu nhũ mẫn cảm, đôi mắt chuyên chú nhìn nó chậm rãi đứng thẳng.
“Không…không cần…ngô…” Trên người lan tràn một cỗ ác hàn, Hàn Nguyệt không thể khống chế bản thân run rẩy. Một đôi mắt đẹp bởi vì nhục nhã mà lã chã chực khóc, hồn không biết đi nơi nào, bộ dáng điềm đạm đáng yêu có bao nhiêu mê người.
Lãnh Liệt chỉ cảm thấy một trận khô nóng ở bụng dưới, thầm mắng mình vô dụng, cưỡng chế dục hoả, động tác trên tay dần dần thô bạo. Đối đầu nhũ mảnh mai kia vừa ngắt vừa nhéo, cảm giác nó trong tay mình càng no đủ trướng đại.
“Ngươi…ngươi vô sỉ. Lãnh Liệt, ngươi hạ lưu, ngô, đau quá…” Hàn Nguyệt dùng hết toàn lực mắng, bởi vì đau đớn mà trên người chảy ra một trận mồ hôi nhỏ.
“Thân là giáo chủ Tà Ác Minh, lời này của ngươi chính là lời ca ngợi cao nhất a.” Lãnh Liệt lạnh lùng cười lạnh, vươn tay bắt đầu chơi đùa một đầu nhũ khác. Mà đầu nhũ sưng lên kia thì bỏ vào miệng nhẹ nhàng gặm cắn.
Hàn Nguyệt cắn chặt môi, sống chết không chịu phát ra tiếng rên rỉ.
Ý cười trong mắt Lãnh Liệt càng sâu: ‘Tốt lắm, để xem ngươi có thể kiên trì đến bao lâu’. Hắn đứng dậy, thật thong thả thoát tiết khố, nhìn sắc mặt Hàn Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, Lãnh Liệt cảm thấy thật hưởng thụ.
“Không…không cần…ta cầu ngươi.” Ý chí kiên cường rốt cuộc hoàn toàn tan rã ngay lúc Lãnh Liệt kéo hai chân y ra. Hàn Nguyệt sợ hãi cùng yếu đuối thét lên chói tai.
Nghe được lời y nói, Lãnh Liệt ngược lại càng đem hai chân y tách ra, gần như ngang bằng cố định hai bên giường, để nơi tư mật kia của Hàn Nguyệt hoàn toàn phơi bày trước mắt mình.
“A, nơi này của ngươi là màu hồng phấn nha, thật đáng yêu, nam nhân rất ít thấy đây, quả nhiên là cực phẩm.” Ma trảo xoa đùi tuyết trắng: “Da thịt thật trơn mịn a, so với tơ tằm còn mềm mại hơn, thật sự là cơ thể dâm đãng a.”
“Ngươi này mặt người dạ thú, ngươi sẽ không được chết tử tế, a…” Sợ hãi kêu một tiếng, khí thế mắng yếu đi, thì ra là Lãnh Liệt ý xấu nhéo đầu nhũ đã sưng đỏ kia.
Thuần thục khéo léo chơi đùa, vỗ về dục vọng y, Hàn Nguyệt liều mạng nhẫn nại. Nhưng mà chưa từng trải qua sự tình như vậy, vật nhỏ rất nhanh đã bị khoái cảm chinh phục, dần dần ngẩng đầu lên, run rẩy chậm rãi phun ra giọt nước mắt trong suốt.
“Vật nhỏ thật sự là chọc người, so với chủ nhân ngươi thành thật hơn nhiều, miệng thì giả vờ thống khổ hô không muốn không muốn. Lại mắng lại khóc, nhưng cơ thể dâm đãng mới chạm hai cái liền cứng rắn. Cho nên nói đê tiện chính là đê tiện, dù có khoác lên áo khoác cao quý cỡ nào cũng không che được bản chất dâm tiện.” Tha hồ nhục nhã Hàn Nguyệt, Lãnh Liệt trong lòng dâng lên khoái cảm trước nay chưa từng có.
“Ngô…không cần…không…hảo, nóng quá…” Một hàng lệ theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống, Hàn Nguyệt vô cùng xấu hổ vì mình không nhịn được khoái cảm mà vô sỉ rên rỉ.
Dục vọng trong tay run rẩy càng ngày càng lợi hại, một giọt lại một giọt nước mắt uốn lượn chảy xuống hai quả cầu. Mắt thấy linh khẩu dục vọng không trụ đóng mở, hiển nhiên là sẽ tới cao trào, Lãnh Liệt bỗng nhiên từ cạnh gối đầu lấy ra một vòng bạc nho nhỏ, mau lẹ vô cùng lồng vào dục vọng Hàn Nguyệt.
“Cơ thể dâm đãng như vậy đương nhiên phải trừng phạt một chút.” Lãnh Liệt bỡn cợt nói, một tay cầm lấy song cầu mềm mại, chậm rãi xoa nắn, dần dần tăng thêm lực đạo.
“A, đau quá, buông ra, buông ra….đau quá…” Dục vọng không được phát tiết, tại nơi yếu ớt lại bị hung hăng chà đạp, Hàn Nguyệt rốt cuộc biết trên đời này quả thật có thống khổ không thể chịu đựng nổi.
“Chỉ mới như vậy mà đã chịu không nổi? Thật sự có đau như vậy không?” Lãnh Liệt thật ác liệt nói: “Thú vị càng ở phía sau.” Hai tay đem cơ thể Hàn Nguyệt lật lại, để y mặt hướng xuống dưới, nằm sấp ở trên giường. Lãnh Liệt tinh tế xem kĩ hình dáng cùng đường cong xinh đẹp lưng Hàn Nguyệt, một tay theo xương sống chậm rãi trượt vào nơi ẩn khuất dưới cặp mông.
“Không….ngươi không thể….A…không cần….” Hàn Nguyệt hoảng hốt, kinh hoàng thét chói tai ngăn cản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT