Hôm nay, vẫn là tại cửa hàng tiện lợi
Vài ba bóng chim ăn đêm bay qua bầu trời, cửa hàng phó vẫn ở trong kho kiểm kê hàng hóa, cậu nấu trà diệp đản, tiểu quỷ Thuần An lại ghé đến
– “Nhìn gì chứ!”
Cậu liếc một cái, Thuần An liền mang tập sách ảnh dưới ngăn bàn ra xem
Kì thật cậu phát hiện mình ngày càng hứng thú với cửa hàng phó. Ai, ai bảo nàng là bóng dáng thiên sứ chính quy làm gì? Chỉ cần có ảnh của cửa hàng phó trên tạp chí, cậu sẽ không tự chủ xem hơn hai lượt. Chính là, rời máy ảnh, nàng quá thực khác rất nhiều, không phải cậu không hiểu phép màu của trang điểm, nhưng nhìn thế nào, căn bản cũng thấy hệt như hai người khác nhau
– “Chị gái cậu có bạn trai chưa?”. Chuyện vẫn muốn biết, hôm nay liền hỏi đi
– “Cậu hỏi làm gì?”. Thuần Anh cảnh giác ôm tập sách ảnh vào lòng
– “Chỉ tò mò thôi”. Cậu thực sự muốn biết bạn trai của cửa hàng phó là người thế nào. Có lẽ là một người phong trần cao to, cưỡi xe máy phân khối lớn mới hợp với nàng!
– “Cậu tò mò chuyện chị tôi làm gì? Cậu có ý với nàng?”. Thuần An híp mắt, từng bước lui về sau. “Cậu cũng đừng xằng bậy, nếu cậu dám thay lòng, tôi liền nói cho thầy Tống cậu ra ngoài….”
– “Uy, bất quá tôi chỉ hỏi một câu”. Cậu nói. Thuần An khẩn trương mạnh mẽ bảo vệ chị mình như vậy, một chút cũng không nhìn ra là gay
– “Hỏi một câu cũng không được”. Thuần An nói
– “Được, tôi không hỏi. Vậy cậu cho tôi mượn tập sách kia một chút. Mới hay cũ? Là cuốn tôi chưa xem qua?”. Cậu đã nấu xong trà diệp đản, phát giác đã hơn 12h khuya, nên thanh lí thức ăn quá hạn, cậu liền mở hộp cầm chiếc bánh bao nóng hôi hổi ra
Dù sao bánh bao này ngày mai cũng hết hạn, không ăn lại phí
– “Đây là bản có cánh kia, cậu đã xem qua rồi”
– “Bản có cánh không phải như tấm áp-phích in thiên sứ kia sao?”. Cậu vươn tay ra
– “Tránh ra tránh ra, đại sắc ma thành tinh như cậu đừng chạm vào chị tôi”. Thuần An nói
– “Chết cười, rốt cuộc ai mới là sắc ma a! Số lần tôi bị cậu quấy rối nhiều đến đếm không xong da….”. Cậu vươn bàn tay không ra, cướp đoạt tập sách ảnh trong ngực Thuần An
– “Buông ra buông ra, đáng ghét quá”. Thuần An giãy dụa
Cửa tự động ‘lại’ leng keng hai tiếng, cậu ngẩng đầu còn chưa kịp nói câu ‘kính chào quý khách’, toàn thân đã đồ mồ hôi lạnh
– “Duy Minh……. Trễ thế này còn không ngủ…. Muốn mua thứ gì a…”. Cậu ha ha cười khổ, khẩn trương đến lưỡi xoắn thành đoàn
Duy Minh mím chặt môi, không nói câu nào, chậm rãi đi vào cửa hàng
– “A, thầy Tống, thầy đến đúng lúc lắm. Em phải tố cáo người này cho thầy biết, cậu ấy gạt thầy làm ‘hồng hạnh vượt tường’ *ngoại tình*!” Thuần An hét lên
– “Cậu ăn bánh bao đi!”. Cậu nhét bánh bao đang nóng hôi hổi vào mồm Thuần An. Thuần An bị bánh bao đốt đến nóng hầm hập, che miệng chảy nước mắt, tạm thời không nói gì
– “Duy Minh”. Cậu ra khỏi quầy, đến bên Duy Minh. “Anh muốn mua gì, em lấy giúp anh”
– “Kì thật….. em không cần ép buộc mình phải yêu anh như vậy”. Duy Minh cúi đầu nói
Cậu hít sâu một hơi. Thực không ổn, lại nữa rồi
– “Sao anh cứ nghĩ nhiều làm gì!”
– “Nhân duyên của em tốt như vậy, ai cũng thích em. Chính là anh chỉ có mình em…….”. Duy Minh nói
– “Em cũng chỉ có mình anh”. Cậu vội vàng bổ sung
– “Thật sự?”. Ngữ điệu Duy Minh bất chợt cao lên
– “Thật sự thật sự!”. Cậu không ngừng gật đầu, gật đến cổ cũng sắp gãy đến nơi
Lúc này Duy Minh mới mỉm cười, cúi người hôn lên môi cậu
– “Làm ơn tránh đường tránh đường!”. Cửa hàng phó mang thức ăn từ kho hàng đi ra, chướng mắt đẩy hai người đang chắn đường nàng sang một bên.“Ngoan ngoan, rút camera ra, phóng ảnh hôn nhau to lên rồi dán trước cửa. Thường xuyên nghỉ làm, còn hôn môi tại nơi làm việc, trừ thêm 500 tệ tiền lương”
– “Không phải đâu A Đan….”. A Đan là tên nàng, tên nàng được viết to ba chữ ‘Mạnh Thuần Đan’, cùng một xưởng sản xuất với tên ác ma ‘Mạnh Thuần An’ kia. Huyết thống quả nhiên không giả vờ được, có những lúc hai chị em họ rất giống nhau
Cả mặt Duy Minh đỏ bừng
– “Thật sự bị quay lại sao?”. Duy Minh nhỏ giọng hỏi
Cậu gật đầu, từ góc độ này quay xuống, không bỏ sót bất kì hành động nào
– “Vậy…. vậy…. anh về trước….”. Duy Minh cúi đầu vội vàng rời cửa hàng
– “Ngoan ngoan, em lại đang làm gì?”. Cửa hàng phó vừa xếp thức ăn lên kệ vừa hỏi
– “Em xem bộ ảnh kia của chị a, bản có cánh”. Thuần An nói, “Rất đẹp da! Nhìn hoài không chán”
– “Ảnh quảng cáo băng vệ sinh thì có gì đẹp?”. Cửa hàng phó ngáp dài, hơn 12h khuya, đã là giờ đi ngủ của mọi người
– “Di?”. Cậu kêu thất thanh
– “Gì vậy?”. Cửa hàng phó lạnh lùng trừng mắt liếc cậu. “Tiếng di kia có ý gì, khinh bỉ băng vệ sinh?”
Băng vệ sinh……. Băng vệ sinh………
Đầu cậu rất nặng. “Tôi nghĩ đó là quảng có công ích”. Úc, đả kích này còn lớn hơn khi cậu biết thiên sứ không phải Thuần An mà là nàng
– “Quảng cáo công ích của băng vệ sinh”. Cửa hàng phó nói
– “A….. Đừng nói nữa……”.
Cậu muốn chết………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT