– Đừng có xỏ đểu tôi, Cao Phong! Nhật gằn giọng: Hãy giải thích cho rõ ràng đi

– Cậu ghen thật kinh khủng …

– Cao Phong!

– Được rồi … Bình tĩnh đã! Phong ẩn cốc café về hướng Nhật: Trước hết, tôi muốn cậu trả lời một câu hỏi

– Câu gì?

– Cậu thấy Vân là người thế nào?

Nhật bỗng im bặt trước câu hỏi này … Vân là người thế nào à? Họ quen nhau đúng là chưa lâu nhưng đối với anh Vân rất quan trọng, anh rất quý con người đó … Vân là người thế nào? … Con người đó rất đẹp, tốt, thông minh … đôi khi rất ranh mãnh… Cảm giác giống như một con mèo … Mèo, Nhật bỗng tủm tỉm cười, Vân mà biết anh so sánh anh ta với một con mèo thì anh chắc sẽ chẳng yên

– Nghĩ ra chưa?

– Sao lại hỏi câu này?

– Trả lời đi …

– Anh ta là mèo …

Phong trợn mắt … Rồi bật cười:

– Mèo … đúng vậy, một con mèo … Cậu khá thật đấy nhưng chưa đủ

– Nghĩa là sao?

– Cậu có biết tại sao năm đó Vân lại yêu cầu tôi làm bạn trai của anh ta không?

– Vì anh ấy quá đẹp nên hay bị quấy rầy.

– Đúng nhưng anh ta còn là một người không biết đề phòng, không chịu suy xét về hậu quả từ những hành động của mình… một kẻ không nhận thức mình thu hút đến mức nào, một kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác …

– Tôi không ở đây để nghe cậu nói xấu bạn trai tôi đâu đấy …

– Cậu cũng thấy đúng còn gì?… Vân luôn tươi cười, không bao giờ khước từ bất cứ lời mời tham gia một trò chơi nào chính điều đó khiến anh ta luôn rơi vào rắc rối … Cậu có biết khi tôi ngỏ ý giới thiệu cậu với anh ta, anh ta đã mất bao nhiêu thời gian suy nghĩ không?

– Bao lâu? Nhật tò mò

– Không đến một giây …Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nghe tôi nói hết, anh ta lúc đó chỉ thấy hứng thú với sự đổi trác này nên đã đồng ý …

Nhật xuýt xỉu vì câu trả lời đó … Có lẽ anh đã hiểu ra phần nào công việc của những người bạn trai này …

– Vậy những người bạn trai của anh ta là để ngăn anh ta nổi loạn bất chợt à?

– Đúng vậy! Thạch là bạn trai và cũng là vệ sĩ duy nhất của anh ta từ năm cấp 3 tới giờ

– 5 năm … Họ không xảy ra chuyện gì chứ?

– Không! Phong trả lời dứt khoát

– Tại sao cậu dám chắc thế?

– Họ thích hợp làm bạn nhau nhưng yêu nhau thì không.

– Tôi chẳng tin 3 mớ lí luận đó … Nhật đập bàn nói: Tôi sẽ tới trường anh ta xem thử

– Giờ thì không được, phải đến giữa trưa mới có thể gặp họ

– Biết lịch trình à?

– Tôi phải quan sát người yêu của mình chứ.

——– Giữa trưa

Ồn ào, trường học nào cũng thế cứ hết giờ là học sinh sẽ ùa ra ngoài y như một bầy kiến. Nhật căng mắt nhìn đoàn người trong bộ đồng phục y hệt nhau, càu nhàu:

– Làm sao tìm ra họ

– Bình tĩnh đi! Cứ chờ xem … Phong chỉ tay vào đám học sinh năm 2, chúng đang bu quanh một chàng trai rất xinh đẹp có nụ cười tươi tắn, những cánh tay vươn dài chỉ để chạm được vào tay hay tóc của chàng trai đó …: Thấy chưa?…

Phong giật mình thu tay lại trước khi mình bị quả cầu lửa bên cạnh thiêu cháy … Giết! đó là từ duy nhất hiện trong mắt Nhật lúc này khi chứng kiến người yêu của mình đứng giữa một đám con trai với nụ cười chẳng chút cảnh giác …

– Heh, đừng đến đó

– Buông tôi ra

Nhật vùng tay ra khỏi Phong nhưng chưa kịp chạy đến thì đã có một bàn tay kéo Vân ra khỏi đám người đó, tất cả trợn mắt quay nhìn

– Các vị chơi đủ rồi chứ?

– Vâng … Vâng … Đám người kia líu ríu chạy mất. Thạch trừng mắt nhìn Vân

– Em nên bớt cười đi

– Có anh bên cạnh sao tôi phải lo chứ. Vân ôm siết lấy cánh tay Thạch nũng nịu … Thạch ôm đầu nhìn ra cổng … Mở mắt

– Buông ra đi, Vân

– Sao thế?

– Nhìn ra cổng đi

Vân ngước mặt nhìn ra cổng… Nhật, nhíu mày … Quả nhiên, phía sau còn có tên Phong kia

– Chúng ta đi thôi. Vân kéo tay Thạch bước theo lối khác

– Em không giải thích à?

– Đây là nơi thích hợp sao?

Vân đã đoán đúng, chỉ cần cậu kéo Thạch đi là 2 kẻ kia cũng bám theo họ … đến một chỗ khá xa trường

– 2 người thả nhau ra, được chưa?

– Cậu đưa Nhật đến đây làm gì hả, Phong?

– Để kết thúc cuộc trao đổi này

– Xin lỗi cậu nhé Nhật … Thạch cười nhẹ với Nhật trong khi 2 người kia đang đấu khẩu

– Tôi thấy anh cũng được hâm mộ lắm thì phải?

– Ừm … Vì có Vân bên cạnh nên họ cũng chẳng dám phiền tôi. Hơn nữa …

Thạch đang định nói gì đó thì lại nhìn chằm chằm về phía trước

– Vân!

Họ ngước lên một đám sinh viên đang đi về phía họ

– Thạch, Vân … Đám sinh viên lên tiếng: 2 người đang định đi đâu đấy?

– Chỉ đi uống nước thôi … Phản xạ khiến Thạch kéo Vân lại gần, đám người kia bật cười

– Coi kìa, bọn tôi đã làm gì vợ cậu đâu mà ôm chặt thế

– Chuyện một năm trước quên được sao?

Đám sinh viên kia cau mày nhìn sang Nhật và Phong

– 2 Bạn này là ai thế?

– Chúng là em trai của tôi … Vân gạt bàn tay đang tính chạm vào Nhật: để chúng yên đi

– Anh đẹp quả nhiên em cũng xuất sắc

– Chúng ta đi thôi

Thạch nói và đưa cả đám đi

– Họ là ai? Nhật nhìn 2 bàn tay đang nắm lấy nhau hỏi

– Chỉ là một lũ rỗi hơi … Thạch trả lời mà không để ý đến ánh nhìn của Nhật

– một năm trước xảy ra chuyện gì? Phong chen vào giữa Vân và Thạch … Họ buông tay và Thạch trả lời sau một phút nhìn Vân chờ sự đồng ý

– một giây lơ là nên Vân có chút chuyện với chúng …

Nhật trợn mắt nhìn sang Vân, Phong hỏi:

– Sau đó thế nào?

– Còn thế nào … Vân gõ vào đầu cậu: đương nhiên tôi phải cho chúng một trận rồi, tôi đâu thích làm cái chuyện đó với người mình không yêu

– Nhưng nhìn em khi đó cũng thật thê thảm. Thạch lắc đầu

– Thôi … Vân nhìn cái đồng hồ càm ràm: 2 cậu về đi, chúng tôi cũng phải đi học thêm đây,đừng lảng vảng gần trường nữa, 2 người cũng thu hút lắm đấy. Đi thôi Thạch.

– Ừ! Bye … Thạch nói rồi nắm tay Vân quay ngược lại trường

——————————————-

“ Cộc …cộc “

– Mời vào!

– Đang giận tôi à? Vân tựa cửa nhìn vào

– Không!

– Vậy tại sao cứu lơ tôi suốt bữa tối?

Nhật im lặng rồi đứng lên kéo Vân vào phòng, khoá cửa lại

– Tôi không phải là em trai anh, hiểu không?

– Hiểu nhưng cậu biết là tôi không thể tiết lộ điều đó ra mà

– Anh và anh ta thật sự không có gì chứ?

– Chúng tôi chỉ hôn nhau thôi ngoài ra chẳng có gì.

-Tôi không thích anh thân thiết với ai khác

– Nếu không đóng cho thật thì tôi chẳng thể nằm đây với cậu đâu

Nhật nhìn sâu vào đôi mắt Vân … Đúng, Vân quá đẹp nếu không có người luôn bên cạnh thì sẽ không ổn? Nhật phải thầm cảm ơn Thạch vì đã bảo vệ người yêu của anh giữa bầy sói đó nhưng còn việc Thạch và Vân cứ ôm nhau hay bám lấy nhau lại là điều quyết không thể chấp nhận … Hôn lên bờ môi của Vân, Nhật thì thầm

– Tôi sẽ thi vào trường anh

– Khó lắm đấy! Vân quàng 2 tay lên vai Nhật kéo anh sát xuống

– Anh nghĩ tôi là ai nào?

– Là người tôi thích nhất … Vân cười trong ánh mắt loé lên sự gian xảo

Khi mà con người này cười như thế tức là mưu kế gì đó của anh ta đã thành công

– Tại sao anh thích tôi trong khi anh còn chẳng biết tôi là ai?

– Lại là Phong nói đúng không? Vân nhăn mặt ẩn Nhật xa ra một tí: Đúng là lúc đầu tôi chỉ muốn thử trò chơi này nhưng khi gặp cậu lại khác … Cậu là người đầu tiên tỏ ra không hứng thú với tôi nên …

– Nên anh đã nhờ Phong tìm cách để lọt vào nhà tôi

– Chính xác hơn là một sự trao đổi … Vân ôm lấy mặt Nhật nói: Cậu em tôi vì muốn tôi tránh xa Thạch nên mới đẩy cậu ra thế mạng để nó có thể tranh thủ với anh ấy

– 2 anh em anh thật thủ đoạn đấy

– Ghét rồi à?

– Không!

————————-

– Chào anh! Phong chặn đường Vân ngay trước cửa: Anh đi đâu đây?

– Ra chợ, Vân đáp Muốn tìm Nhật thì lên phòng cậu ấy.

– Không lo tôi làm gì cậu ấy à?

– Cứ thử đi! Vân cười: Tôi sẽ tấn công Thạch cho coi

Vân vỗ vào mặt Phong rồi phóng xe đi thẳng … Lầm bầm chửi rủa vài câu, Phong leo lên phòng Nhật

– Đang học à?

– Ờ … Cậu đem vở đến cho tôi không đó?

– Đây! Phong đặt xuống bàn mấy tập vở vừa mượn được: Cậu tính thi vào Đại học Công nghiệp à?

– Sao cậu biết? Nhật dừng bút ngước lên tự hỏi sao thằng cha này lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của mình vậy?

– Nhìn cái mặt cười hớn hở của anh ta thì ai trả biết … Phong lừ mắt nhìn bạn: Cậu lại mắc bẫy rồi

Sau một giây ngớ người, Nhật cắm cúi nói tiếp

– Vậy còn hơn nhìn anh ta đi với người khác.

– Ừm … Tôi cũng thi vào đó

– Vì anh chàng đó hả? Nhật cười: Thế 2 người tới đâu rồi? Bao giờ cậu tặng nhẫn cho anh ta

– Vân hớt phải không? … Phong lườm bạn rồi trả lời: Chưa tiến triển tới mức đó nhưng nhất định anh ta sẽ không thoát khỏi tôi đâu

– Sao mà thoát được con cáo như cậu chứ?

– Ông anh tôi còn cáo hơn … Người lạnh băng như cậu còn phải đổ …

– Tôi cãi không lại anh em mấy người … Nhật giơ tay đầu hàng

“ Reng ….reng… “

– điện thoại à? Nhật đứng lên nhấc máy: Alô!

– Là Nhật à? Tiếng Thạch vang lên bên kia máy: Vân có nhà không?

– Không! Anh có việc gì?

– À … Thạch ngắc ngứ: Cũng chẳng có gì chỉ là …tôi có bài tập muốn nhờ cậu ấy làm

– Lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy

– Cảm ơn cậu … Thạch chưa kịp cúp máy thì đã nghe cái giọng đáng ghét bên tai

– Thạch! Nhớ tôi không?

Im lặng một giây, Thạch hét lên:

– Nhớ cái con khỉ … Cậu chết luôn đi cho tôi.

– Tôi chết rồi thì sao anh gặp được tôi nữa

– Không gặp cậu tôi càng khoẻ. Thạch quát vào máy nhưng bên kia vẫn cười

– Năm sau tôi thi vào trường anh chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn

Bên kia im bặt chỉ còn tiếng thở …..” Crụp..” Tiếng đập máy khiến Phong cười vang …

Thạch vò tung mái tóc đẹp đẽ của mình để che phủ gương mặt đang ửng hồng.Dù giả làm bạn trai của Vân từ cấp 3 tới giờ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình thật sự sẽ thích một người con trai, lại còn thua mình về tuổi tác nữa … Ôm cái đầu anh chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Phong ….

Chuyện xảy ra khoảng một năm sau khi Vân rời nhà Phong, anh được nhờ đến nhà Phong để lấy một số đồ dùng mà Vân bỏ quên. Lúc lên phòng …

– Xin lỗi!

Anh ngượng chín mặt khi thấy một cặp nam nữ đang ôm hôn ngay trong phòng nên vội đóng sầm cửa lại

– Anh là ai?

Người con trai trong phòng bước ra nhìn anh và hỏi

– Tôi là bạn của Vân, tôi đến lấy vài thứ cậu ta bỏ quên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play