Bắt đầu đánh giá một chút. Đối diện y chắc chắn là Vương Hướng Lan. Hầy, mặc dù không có thích nữ nhân nhưng y vẫn thấy nhan sắc cũng không tệ nha. Mắt to, lông mi dài, mũi thẳng, đôi môi xinh đẹp, và đặc biệt là TRANG ĐIỂM QUÁ ĐẬM! Tỷ tỷ, bột phấn trên mặt rớt xuống bàn đầy rồi kìa! Lại còn dính ở trên môi đó! Sao lại không đem bát để ở dưới hứng đi! Nào, đừng có liếc ta như thế, ta có làm gì cô đâu! E hèm, trong lòng thì nói thế chứ hổng có phát tiết ra ngoài đâu. À nói chứ lát về phải kêu Tiểu Yến đem cái gương soi thử mình như thế nào mới được.
"Vị này là Hữu hộ pháp ở Chi Ảnh Cung, trợ thủ đắc lực của Bạch Cung Chủ, hôm nay đến thăm ngươi." Vương Phụ thân lên tiếng.
"Xin chào Hữu hộ pháp." Vương Diệp cũng hành lễ gật đầu hướng phía Hữu hộ pháp.
"Bạch phu nhân đã khoẻ chưa? Nghe nói Bạch phu nhân bị mất trí nhớ?"
Phi! Cái gì gọi là Bạch phu nhân, hôn lễ còn chưa có, phu nhân cái gì!? À không không, ta đây là nam nhân đó, gọi phu nhân nghe kì lắm có biết không hả hả hả?
Hữu hộ pháp ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Diệp. Mi thanh mục tú, vẽ đẹp kiều diễm của nữ tữ hài hoà với vẻ thanh tú của nam nhân làm cho gương mặt y rất thu hút. Nhưng không phải nghe đồn (thật ra là lời của Tả hộ pháp) là hai tỷ muội ở Vương Dương sơn trang rất thích chưng diện son phấn loè loẹt, tính tình chua ngoa đanh đá ghen ghét các thứ sao? Sao Vương Diệp này lại mộc mạc giản dị thế này.
"Đa tạ Hữu hộ pháp quan tâm. Ta đã khoẻ."
Y vẫn còn đang nổi da gà, vì có ánh mắt vẫn đặt lên người mình. Vương Hướng Lan! Làm ơn đừng có liếc tui nữa!
"Bạch Cung chủ nhờ ta thông báo rằng đẩy tốc độ ngày hôn lễ. Cho nên từ tháng sau đến nhanh hơn."
Âu Dương Mẫu thân ngạc nhiên nhìn Hữu hộ pháp. "Cung chủ gấp như vậy sao? Vậy xin hỏi Hữu hộ pháp là ngày mấy?"
"Thưa Âu Dương Phu nhân, là ngày 29."
"Ngày 29? Không phải là ngày mốt sao?"
"Bang" một tiếng, Vương Hướng Lan đập đũa xuống bàn rồi nói "Con không ăn nữa." đùng đùng đi ra ngoài.
Vương Diệp, Hữu hộ pháp "..."
"Tại sao Cung chủ lại muốn đẩy nhanh ngày như thế?" Vương Phụ thân hỏi.
"Bởi vì Cung chủ bận a, nên muốn thành thân nhanh một chút để đi làm việc."
Lúc này mọi người mới bắt đầu dùng thiện. Âu Dương Mẫu thân hỏi sính lễ là gì, Hữu hộ pháp một lèo đọc hết ra.
"Diệp Nhi, con qua đó phải nghe lời cung chủ, phục vụ cung chủ nghe chưa?" Âu Dương Mẫu thân khoé mắt lại đỏ rồi vuốt ve đầu Vương Diệp.
"Dạ rõ mẫu thân."
Dùng thiện xong, mọi người chỗ ai người nấy về. Vương Diệp đẩy cửa sảnh ra là thấy Tiểu Yến cùng Tiểu Hoàn đứng đó.
Ba người lại một người đi trước, hai người đi sau.
Vào phòng, Vương Diệp ngồi ở bàn, nhấp ngụm trà, hỏi Tiểu Hoàn và Tiểu Yến. "Này, trước khi ta mất trí nhớ thì có hiềm khích gì với tỷ tỷ của ta không?"
Tiểu Hoàn khẽ vuốt mồ hôi trên trán nói:"Đại tiểu thư thích Bạch Cung chủ nhưng buộc phải gã vào cung làm phi tần của Sở Vương. Nghe nói công tử phải gả cho Bạch Cung Chủ liền liên tục hãm hại công tử, đẩy xuống sông kia cũng là Đại tiểu thư làm."
Cái vẹo gì nữa đây!? Không phải Sở Thiên và Vương Hướng Lan là thanh mai trúc mã yêu nhau à? Không phải Vương Hướng Lan là thánh mẫu Bạch Liên Hoa hiền lành nhu nhược sao?
"Muội nghe tin đồn là Sở Vương cũng không có thích Đại tiểu thư, chỉ là do Thái hậu nương nương nói nên mới gượng ép chấp nhận Đại tiểu thư thôi tại Sở Vương còn chưa lập hậu, hậu cung cũng không có ai hết luôn."
Vương Diệp "..."
Ba người loay hoay chơi với nhau, rồi đến dùng thiện, lại loay hoay rồi lại dùng thiện. Mà cả hai bữa thiện đều không có Vương Hướng Lan. Vương Hướng Lan nói là muốn dùng thiện riêng trong phòng.
Đến tối, Vương Diệp ở trong phòng một mình, ngồi cạnh cửa sổ nhìn trăng.
Xuyên không một cách huy hoàng như vậy thì không biết bên kia cậu như thế nào... Sống như người thực vật hay đã tèo...
Đến khi mây đã che khuất ánh trăng, Vương Diệp mới đóng cửa sổ rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau y tỉnh dậy, vẫn là rèm đỏ kim sa mỏng. Y vén rèm ra đã thấy Tiểu Yến và Tiểu Hoàn đứng đó chờ, hai cặp mắt đỏ hoe.
"Công tử dậy rồi. Ta giúp công tử rửa mặt." Tiểu Yến sụt sịt nói với Vương Diệp.
"Sao thế. Mới sáng sớm đã khóc thành như vậy?" Vương Diệp ngồi xuống bàn cho Tiểu Yến rửa mặt.
"Ta nghe nói, ngày mai là công tử đi thành thân rồi. Hôm trước vừa nghe tháng sau mà." Tiểu Hoàn cũng sụt sịt nói.
Vương Diệp cũng im lặng, không nói gì nữa.
Rửa mặt chải tóc và thay y phục xong, Vương Diệp gọi Tiểu Hoàn lấy cho y cái gương.
Khuôn mặt y vẫn giống như lúc chưa xuyên thư, nhưng hình như vẫn có thêm vài phần nữ tính...
"Hôm nay không dùng thiện ở nhà. Hôm nay ra ngoài thành chơi đi. Ba chúng ta thôi."
"Công tử nói thật sao?" Tiểu Yến hai mắt to chớp chớp nhìn Vương Diệp.
Tiểu Hoàn cười khẽ. "Muội suốt ngày chỉ biết chơi thôi."
Ở ngoài thành, tin đồn Nhị tiểu thư ở Vương Âu Dương sơn trang mất trí nhớ đã đồn ầm. Hôm nay ba người ra thành chơi lại ồn ào hơn.
Vương Diệp hôm nay mặc một thân y phục màu trắng ngà. Thêm một cây trâm cài tóc và khuôn mặt vẫn không trang điểm.
Đi trên đường, Vương Diệp phải chịu cảnh mọi ánh mắt đổ dồn về mình. Biết vậy khi nãy đã đem theo khăn che mặt rồi 囧.
Ba người vào một tửu quán lớn gọi một ấm trà.
Bên trong không đông đúc cũng không quá vắng vẻ. Thanh tĩnh dễ chịu.
Tiểu nhị bưng lên tách cùng một ấm trà. Tiểu Hoàn bước lên rót trà cho Vương Diệp. Y cầm tách trà, vừa tính đưa lên miệng thì chợt có một giọng nói trầm bên cạnh vang lên. "Vị tiểu thư này khoan đã. Đừng uống. Trà này có độc."
Thanh âm người này vừa đủ làm cả tửu quán nghe thấy liền đưa ánh mắt về phía này.
Nam nhân này ngũ quan tinh xảo, anh tuấn lạ thường, vóc người cao ráo, ăn mặc cùng chải chuốt đều gọn gàng.
Vương Diệp kinh hách đặt chén trà xuống bàn. Nam nhân móc trong túi ra một viên gì đó hình tròn, to bằng một đốt ngón út, bỏ vào tách, nước liền biến đen ngòm. Lại giở nắp ấm trà, bỏ thêm một viên, nước cũng đen ngòm y như trong tách.
"Đa...đa tạ công tử đã cứu ta." Vương Diệp nói xong ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt của người nam nhân kia vẫn dừng trên mặt y, y liền cúi đầu nhìn hướng khác. Hai lỗ tai đỏ ửng của y cũng được người nam nhân kia thu vào ánh mắt.
Nam nhân khẽ cười, nói. "Vị tiểu thư đây tên là gì?"
"Ta là Vương Diệp."
Vương Diệp? Không phải em gái của Vương Hướng Lan đây sao? Hôm nay không son phấn loè loẹt y không nhận ra. Người này không trang điểm lại càng xinh đẹp. Nhưng không phải Vương Diệp trong lời đồn là đanh đá, xấu tính lắm sao. Sao hôm nay lại e thẹn như thế.
"Còn công tử tên là gì? Cảm tạ công tử cứu ta, ta mời công tử bữa cơm."
"Gọi ta Thiên công tử là được."
"Vậy Thiên công tử, chúng ta ngồi một gian riêng."
Vương Diệp gọi Tiểu Hoàn đi nói lão bản cho một gian riêng cùng một bàn cơm thịnh soạn. Tiểu nhị khi nãy cũng không thấy tăm hơi đâu.
Trong gian phòng riêng, chỉ có Vương Diệp và Sở Thiên. Tiểu Hoàn và Tiểu Yến đều lui ra ngoài.
Vương Diệp vẫn giữ trên mặt nét hiền hoà cùng một nụ cười nhẹ.
Y cũng là rất muốn gắp thức ăn cho Thiên Công tử nha, nhưng mà ở đây cũng không có phóng khoáng như ở hiện đại. Y lại còn là người sắp thành thân rồi, tuyệt đối không thể lăng nhăng ở bên ngoài được.
Vương Diệp biết Sở Thiên rất hay nhìn y, nhưng y không quan tâm mà cặm cụi ăn. Y vẫn chỉ đang lo ngày mai về "nhà chồng" thì như thế nào.
Vương Diệp cảm thấy hơi no liền gác đũa không ăn nữa, nói Thiên Công tử ăn đừng khách khí, y chờ.
Trên khoé môi y liền chạm vào một thứ chai sạn mà ấm áp, vuốt nhẹ qua môi y, y ngẩng đầu thì nhìn thấy Sở Thiên đang lấy hột cơm trên khoé môi y xuống, hướng y mỉm cười.
ĐÂY ĐÚNG LÀ NGÔN TÌNH MÁO CHOÁ AAAA NHƯNG Y KHÔNG PHẢI NỮ CHỦ!!
"Cảm ơn Thiên Công tử." Lần này y cũng không còn đỏ mặt như nữ tử nữa, y liền nhìn Thiên Công tử mà cười.
Phắc... Ông không muốn phải giả thành nữ nữa đâuuuuuu!
"Tại sao hôm nay Vương Diệp tiểu thư lại xuống thành chơi thế?"
"Chỉ là muốn đi chơi thôi. Nhưng ta không biết nhiều ở đây lắm nên vẫn chưa đi được bao nhiêu."
"Vương Diệp tiểu thư có muốn ta dẫn đi không?"
Lại lòi ra tình huống quái dị gì đây. Trước ngày thành thân lại đi chơi cùng một nam nhân! Nhưng mà ngoài hôm nay ra chưa chắc mai mốt y có thể ra ngoài thành chơi lần nào nữa, vậy nên...
"Làm phiền Thiên Công tử rồi."
Hai người rời khỏi gian phòng, trả tiền rồi đi ra ngoài tửu quán.
"Công tử, ta muốn đi xem kịch, công tử đi không?" - Tiểu Yến đưa ánh mắt chờ mong nhìn Vương Diệp.
"Ta không thích xem kịch... Hai ngươi cứ đi xem đi, ta đi với Thiên Công tử một lát. Lát nữa xem xong cứ đứng trước tửu quán này chờ ta, được không?"
"Công tử ở một mình có được không?" Tiểu Hoàn lo lắng hỏi.
"Không sao, hai ngươi cứ đi xem cho vui đi."
"Đa tạ công tử, vậy bọn ta đi trước đây."
"Công tử? Là có ý gì?" Sở Thiên hỏi Vương Diệp. Y đã nghe nói Vương Diệp là nam nhân nên không thể gả cho y, nên y phải thu Vương Hướng Lan làm phi tần.
"A ngại quá, thật ra ta là nam, không phải nữ tử đâu. Thiên Công tử không ngại chứ?" Vương Diệp ngước lên nhìn Sở Thiên.
"Không phiền, để ta dẫn Vương Diệp Công tử đến chỗ này chơi."
Hai người đi bộ, ngắm nghía các sạp bán đồ. Bỗng Sở Thiên nắm lấy tay Vương Diệp, ôm y vào lòng rồi nhảy lên mái nhà. Chỗ Vương Diệp vừa đứng có 5 cây kim châm đen cắm xuống.
Sở Thiên ôm Vương Diệp, vận khinh công chạy một đoạn dài ơi là dài (cũng là cố tình để ôm Vương Diệp lâu ơi là lâu) khỏi những người mang mạng che mặt đang đuổi theo.
"Vương Diệp Công tử bám chắc vào."
Vương Diệp lúng túng không biết bám vào chỗ nào, liền dùng hai tay ôm lấy cổ Sở Thiên.
Sở Thiên ôm Vương Diệp đến một khe hẻm rất nhỏ. Thân ảnh hai người dán chặt vào nhau, cọ cọ xát xát. Sở Thiên một tay ôm thắt lưng, một tay che miệng Vương Diệp để tránh cho mấy tên kia phát hiên ra hơi thở, môi kề sát tai, phả ra hơi nóng làm Vương Diệp không khỏi đỏ mặt, hơi rụt cổ lại.
Tiểu Diệp huynh đệ! Tại sao lại ngóc đầu vào lúc này! Hạ xuống mau lên!!!
Sở Thiên cảm nhận được ngay đùi mình là một vật nóng nóng, liền nhếch mép, nhẹ chen chân vào giữa đùi Vương Diệp, ma sát.
"A!"
Sở Thiên đã chắc rằng không còn ai theo sau hai người họ thì buông lỏng tay, Vương Diệp thuận kêu một tiếng vì vật dưới bị đùi Sở Thiên cách lớp quần áo ma sát.
Thiên Công tử! Đừng có mà chê tui biến thái! Chỉ là do anh hổng có "lên" thôi chứ ở tình trạng như vầy thì ai mà hổng "lên".
Sở Thiên nhẹ nhàng vận khí đè ép thứ đang trướng lên ở dưới bụng mình.
"Vương Diệp Công tử, hạ hoả nào."
Tay Sở Thiên để ở thắt lưng Vương Diệp siết chặt hơn. Tay kia mò vào y phục của Vương Diệp.
Hai tay Vương Diệp bắt lấy bả vai Sở Thiên, miệng không ngừng nhỏ nhẹ kêu.
Vương Diệp cúi dựa đầu vào lồng ngực của Sở Thiên.
Sở Thiên hơi dùng sức, Vương Diệp cắn môi một cái mạnh rồi ra trên tay Sở Thiên. Y không còn sức lực nên muốn dựa vào vách tường phía sau lưng nhưng tay Sở Thiên ôm thắt lưng nên y chỉ có thể dựa vào lòng Sở Thiên thở dốc.
Sở Thiên lấy khăn tay lau chất lỏng trên tay rồi cất chiếc khăn vào vạt áo.
"Thiên Công tử, cái đó, trả cho ta, được không? Cái đó dơ như vậy, Thiên Công tử đừng nên giữ."
"Trễ rồi, Vương Diệp Công tử có muốn về không?"
"... Được."
Sở Thiên ôm Vương Diệp chặt trong lòng rồi lại vận khinh công quay về tửu quán.
Đến nơi, Tiểu Yến và Tiểu Hoàn vội vã chạy đến bên cạnh Vương Diệp.
"Công tử, xảy ra chuyện gì sao? Sao lại đi lâu như thế? Bọn ta đứng chờ ở đây nãy giờ." Tiểu Hoàn hỏi.
"Không có... Chúng ta về." Vương Diệp ấp úng.
Tiểu Yến ngước lên nhìn Sở Thiên, thoáng một cái đỏ mặt rồi cúi đầu xuống.
Vương Diệp và Tiểu Hoàn, Tiểu Yến không thấy được ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiên sau khi thấy Tiểu Yến nhìn y chằm chằm rồi đỏ mặt.
"Nếu có duyên lần tới gặp nhau ta sẽ dẫn Vương Diệp Công tử đi chơi tiếp." Đến đây, Sở Thiên cúi đầu kề môi gần tai Vương Diệp, không biết vô tình hay cố ý mà chạm nhẹ đến vành tai Vương Diệp, nói. "Sẵn tiện sẽ trả thứ kia."
Vương Diệp ngơ một hồi thì Sở Thiên đã cáo từ đi trước.
"Công tử, Thiên Công tử mượn cái gì của ngươi à?" Tiểu Hoàn nghiêng đầu hỏi.
Vương Diệp "..."
Rẽ sang con đường khác, Sở Thiên đang đi bỗng dừng bước. Một ám vệ từ trên mái nhà nhảy xuống sau lưng Sở Thiên.
"Bệ hạ, ngài nên trở về."
_________
Tiểu kịch trường:
Hữu hộ pháp: Tả hộ pháp này, có phải lúc trước ngươi lừa ta hay không. Vương Diệp trông thanh tú, xinh đẹp thế kia, làm sao lại giống như lời ngươi nói được.
Tả hộ pháp: Ta nói thật! Hồi trước, có một lần ta đi dạo đến bờ hồ, thấy hai chị em nhà họ cũng đang chơi ở đó. Cá chép dưới hồ nhảy lên làm văng nước vào người Vương Diệp, cô ta liền cầm hòn sỏi bên cạnh chân ném cho con cá tan xương nát thịt!
Hữu hộ pháp:...
Tả hộ pháp: Chưa hết đâu! Bột phấn thừa trên mặt của hai chị em họ ấy, mỗi người đều có thể làm đục cả một lu nước đầy!