Gió thổi nhẹ,mặt trời treo cao, khí trời ấm áp, người đi đường đông như nước chảy, có người chọn gánh đi đường, có người dắt bò chở hàng.Cònvăn nhân nho sĩ nghỉ chân bên dòng sông, vừa thưởng thức cảnh đẹp của Sông Cái,bên đường là những ngôi nhà nối tiếp nhau san sát. Có quán trà, quán ăn, hiệu cầm đồ, các xưởng thủ công.Lúc này,ngay giữa ban ngày ban mặt,có một anh chàng đang như ngủ nhưng vậy thì chả ai nói gì.Nhưng chỉ thấy anh chàng này mặc một bộ quần áo kì lạ có tay áo ngắn. Cổ áo thì bẻ ra ngoài, chân đeo một đôi giày Vans trắng.Ở đối diện hắn là một tửu điếm nhỏ nhưng lạ thay đối lập với tửu điếm là ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt.Nhưng bên trong quán ăn lại vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có mười mấy người mà thôi.Đại sảnh của tầng một chỉ đứng mười hai người. Một người là chủ quán, còn mười người còn lại là tiểu nhị. Vị chủ quán kia tuổi chừng bốn mươi tuổi, đầu bọc khăn the đen quấn tròn và nhỏ. Ông ta mặc một bộ áo dài bằng lụa màu vàng, để một bộ râu dài. Ông ta đứng ở trong quầy, một tay cầm bút lông, một tay kia không nghi chép liên tục. Chủ quán ghi được một lúc thì ngừng lại, như nghĩ tới cái gì đó, nhìn ra bên ngoài. Sau một lúc, chỉ thấy ông ta vẫy tay gọi người tiểu nhị kia:
- Lý Trân.
Tiểu nhị được gọi là Lý Trân kia, thấy chủ quán gọi đi tới, hỏi:
- Có chuyện gì không chú?
Chưởng quầy nhìn ra bên ngoài, nói:
- Cháu đi kiểm tra xem anh chàng kia đi chưa? Ban ngày ban mặt mà ăn mặc quái lạ nằm ngủ trước quán ta sao buôn bán gì được?
Lý Trân nói:
Để cháu đi xem thử
Lý Trân đi tới trước người anh chàng kia,ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay động hắn, kêu lên:
-Này dậy đi ngươi có sao không không sao thì đi chỗ khác cho chúng ta buôn bán
Anh chàng lại xoay người về phía góc tường.
- Ngủ ngon thật đấy.
Lý Trân thấy cũng chỉ biết cười khổ lại gọi vài tiếng. Thấy hắn không có chút phản ứng, liền quay lại, nói với lão chưởng quầy:
- Tên ấy vẫn còn đang ngủ.
Lão chưởng quầy nghe thấy vậy, thở dài, nói:
- Thôi kệ, cháu đi làm việc đi.
.....
Đêm đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn. Ngoại trừ những thanh lâu còn các quán trà, quán ăn đều đã đóng cửa.
Sau khi kiểm tra hết sổ sách, lão chưởng quầy không khỏi buồn ngủ mà thở dài. Cả ngày hôm nay, bọn họ mới có mấy vị khách quen thuộc, Sinh ý như vậy, thực khiến cho người ta buồn rầu
- Sắp canh hai rồi, chúng ta đóng cửa thôi!
Lão chưởng quầy phân phó xong, lại nói:
- Đúng rồi, Lý Trân, cháu đem thức ăn hôm nay đưa cho anh chàng kia đi.
- Vâng!
Lý Trân đáp một câu, liền đi tới phòng bếp cầm số thức ăn đi tới trước anh chàng kia, bỏ thức ăn xuống đất, gọi:
- Này, này, ăn cơm.
Anh chàng kia hoạt động chút thân thể, đôi mắt mở ra, đột nhiên nắm lấy tay của Lý Trân, khẩn trương nói:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?
Lý Trân bỗng giật mình nhưng cũng đành thở dài và nói:
Nơi này là Long Phượng.Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 3,năm Thiệu Bảo thứ hai
Từ bé đến giờ cậu ta còn chưa gặp một người kỳ quái như vậy.Sau khi tỉnh lại, lại giống như một kẻ điên, gặp người liền hỏi "Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?". Đợi khi người khác nói cho hắn biết, hắn lại có vẻ rất buồn thảm.Lão chưởng quầy đầu tiên là phất tay hướng Lý Trân, bảo cậu ta đi vào trước.
LÝ Trân nhìn anh chàng kia một lát rồi thở dài xong đi vào
Lý Trân rời đi, lão chưởng quầy mới gọi:
- Này.
Anh chàng lại nhìn qua lão chưởng quầy, hỏi:
- Đại thúc, thúc gọi tôi à?
Một tiếng nói khiến cho lão chưởng quầy nở nụ cười, nói:
- Ta mạo muội hỏi một câu, cậu tên gì? Nhà ở nơi nào?
- À, đại thúc, tôi tên là Trần Nguyên, nhà ở...
Nói tới đây, Trần Nguyên bỗng hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Lão chưởng quầy thấy Trần Nguyên rất bi thương, như là có lời khó nói, liền hỏi:
- Ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, vì sao lại đau thương như thế?
Trần Nguyên nhắm mắt, lắc đầu.
Không phải hắn không muốn nói, chỉ hắn không biết nên nói từ đâu.Cho dù hắn có nói ra, chỉ sợ cũng không ai tin.
Thực ra hắn là người của năm sau xuyên việt tới. Năm nay 16 tuổi, là học sinh trung học phổ thông. Mới 16 tuổi nhưng đã là một học sinh tài năng của trường.Có thể nói là tài năng nhưng cũng lắm tật vì ham chơi nên trong một lần về nhà sau buổi chơi khuya bị xe tải đụng nhưng lạ là không chết mà còn bị xuyên việt qua đây mang theo cả thể xác lẫn tâm hồn.Dù ở thời đại của hắn cũng xác thực không ít người muốn xuyên không nhưng hắn lại không muốn mà nghét gì gặp đó.
Vì thế hắn không cam lòng hắn lấy hết cái gì mà hắn có để đi bán lấy bạc bán để mua rượu uống. Cứ thế, uống rượu nằm ngủ, tỉnh lại tiếp tục uống. Liên tục mấy ngày, nhưng vẫn không được trở về thời đại của mình.
Chưởng quầy thấy Trần Nguyên không muốn nói, cũng không hỏi nhiều. Lấy một vài xâu tiền từ trong áo ra, đưa tới trước cho Trần Nguyên:
- Cầm số tiền này coi như là lộ phí, về nhà đi.
Ông ta thấy Trần Nguyên ngủ cái mấy ngày liền, cũng không có người thân. Bởi vậy muốn dùng một ít ngân lượng để đuổi hắn đi.
Dù sao ông ta còn muốn buôn bán. Suốt ngày có một người nằm trước cửa, cũng không phải là điều tốt đẹp gì.
Thực ra chưởng quầy này coi như là tốt tính. Gặp phải những chưởng quầy khác, thì đã sớm dùng gậy gộc đuổi Trần Nguyên đi rồi.
- Về nhà? Về nhà nào? Đi đâu để về được? Tôi không về được.
Trần Nguyên càng nói thì càng khóc. Nói hết câu liền khóc nức nở
Lão chưởng quầy thấy hắn một người nam nhân lại khóc như vậy, hơn nữa khóc rất lớn, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng thấy hắn đáng thương. Trong lòng bỗng có một cảm giác thương hại, thở dài, nói:
- Ngươi khoan hãy khóc. Nếu ngươi không chê nhà ta đơn sơ, thì có thể ở đây tạm mấy ngày. Về sau tính.
Trần Nguyên nghe vậy, ngừng khóc, trong lòng rất cảm động. Ở thời của hắn, cho dù có người say bên đường, cũng không có ai ngó tới. Kinh ngạc ngước nhìn lão, hỏi: - Đại thúc, sao người lại tốt với ta như vậy? Lão chưởng quầy mỉm cười, nói: - -Được rồi, đừng hỏi nhiều, đi thôi. Hết Phần 1
Chú thích:Long Phượng(Năm 1243, nhà Trần tôn tạo sửa đổi và gọi Thăng Long là Long Phượng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT