Nghe theo lệnh của thuyền trưởng, ngày nào Nick cũng ở trong vòng vây của đám cướp biển Algiers vung tiền tiêu vô cùng hào phóng, thành quả dần dần xuất hiện.

Phải biết rằng chức trách của người đội trưởng xung phong chính là người đầu tiên xông lên giết thuyền địch, giết người mở một con đường máu cho người sau lên tiếp ứng, có hệ số nguy hiểm cao nhất trong toàn bộ đội thuyền. Mà bản lĩnh và sức chịu đựng của đội trưởng, chính là điểm mấu chốt quyể định sự tồn vong của cấp dưới. Cậu nhóc Nick dũng mãnh trên chiến trường, trong cuộc sống đời thường lại vô cùng hào hiệp dùng tiền bạc (của thuyền trưởng) giúp đỡ những người khó khăn, đám cấp dưới vốn dĩ vừa sợ hãi vừa ghen tị giờ nhận được sự giúp đỡ, thái độ cũng bắt đầu thân thiết, nồng nhiệt hơn.

Vì thế, đội trưởng Nick thường xuyên uống nước ép táo chua làm bảo kê ở Medusa, rất có cảm giác của ông chủ nhỏ nhất hô bách ứng.

Từ đó Nick khẳng định rằng, vàng không phải là vạn năng, mà là mười vạn năng, thậm chí trăm vạn năng, ngàn vạn năng.

Nhưng nỗi lo lắng của Hayreddin đúng là rất chính xác, cho dù thuộc hạ đều rất mực trung thành, nhưng trong đội xung phong, người có theo được tốc độ của Nick vẫn chẳng có một ai.

Vào một ngày tháng Tám, trên tuyến đường biển đi qua đảo Sardegna(1), Sư Tử Đỏ túm được chiếc thuyền buôn nhiều buồm rất to của Genova(2).

(1): Sardegna là hòn đảo lớn thứ hai tại Địa Trung Hải (sau Sicilia và trước Sip) và là một vùng tự trị của Ý.

(2): Genova là một thành phố lớn và cảng biển ở phía Bắc của Ý, thủ phủ của tỉnh Genova và của miền Liguria.

Dưới sự chỉ huy của Hayreddin, thuyền Hải Yêu thuận hướng gió dùng đại bác tiêu diệt hết một phần ba thủy thủ trên boong tàu của đối phương, sau khi hai thuyền áp sát nhau, thuyền Hải Yêu hạ một nửa số buồm, giảm tốc độ xuống, đầu tiên Nick dùng roi quăng mìnhlên thuyền, chuẩn bị dọ sạch đường để người mình xông đánh giáp lá cà.

Ai ngờ, đúng lúc ấy, sức gió đột nhiên mạnh lên khiến toàn bộ cánh buồm của con thuyền buôn đang chạy trối chết có thêm trợ lực, thoáng chốc đã chạy thoát được nửa dặm, kéo theo chiếc móc câu đang giật lắc liên hồi mắc trên thuyền, cùng với một mình Nick đang ở trên đó.

Vốn dĩ dựa vào bảm lĩnh của nàng, thì vẫn chưa đến mức lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng con thuyền nhiều buồm này được trang bị vũ khí vô cùng tối tân, đám thủy thủ thay phiên nhau nả súng hỏa mai, Nick bị mảnh gỗ bay tán loạn găm vào bả vai và bắp chân, tốc độ và sự linh hoạt lập tức giảm hẳn đi.

Vài tên lính đánh thuê trên thuyền lập tức quây lại, còn sử dụng vũ khí là gậy răng sói được làm bằng sắt rèn, nên lưởi hái của Nick không thể chém đứt, lại không thể dựa vào tốc độ để chiếm ưu thế, nên nhất thời rơi vào cảnh nguy khốn. Cũng may kinh nghiệ trong những cuộc đánh nhau số đông của nàng rất phong phú, lập tức lăn xuống sàn tàu tấn công hạ bàn của đối phương, mới không bị thua ngay lập tức.

Sau mười phút thuyền Hải Yêu đã đuổi kịp chiếc thuyền buôn, Hayreddin gaio lại quyền chỉ huy cho thuyền phó duy nhất, còn mình thì kéo dây móc câu nhảy lên thuyền buôn, đến lúc ấy mới cứu được cậu nhóc đội trưởng đội xung phong của hắn ra khỏi đám người đang đầm đìa máu tươi đó.

Trạn chiến kết thúc, Hayreddin kẹp cậu nhóc Nick nhỏ bé nhảy về thuyền Hải Yêu, quăng lên một chiếc giường trong phòng y tế, sắc mặt cực kì khó coi: “Lần sau mà còn xông lên bất thình lình như vậy nuwca, thì đơi gặp Diêm vương đi!”

Sau đó giơ tay xé phần áo sơ mi xung quanh miệng vết thương trên bả vai của Nick ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nick trắng bệch, Victor quăng luôn con dao bạc đi, lao bổ tới hét toáng lên: “Còn chưa rửa tay mà!!!”

Sắc mặt Hayreddin âm u sầm sì: “Cái bệnh sạch sẽ sẽ thái quá của cậu càng lúc càng khiếp, có phải định khử trùng luôn cái không khí rồi mới hít thở không?”

Anh chàng bác sĩ đúng chắn trước mặt Nick đáp: “Đúng vậy, đáng tiếc là giờ vẫn chưa phát minh ra cái máy nào như thế cả”. Sau đó đẩy đẩy gọng kính, kiên quyết nói: “Thuyền trưởng, trong phòng y tế tôi thì là đại ca, mời ngài ra ngoài cho”.

Haayreddin nhíu mày, trong khế ước lên thuyền của Vector đúng là có một điều kiện như vậy, nên chỉ có thể vén rèm đi ra, đi được hai bước lại quay đầu lại dặn dò: “Đừng có để sót mảnh vụn nào bên trong đấy, khâu gọn gàng vào”.

Vic tỏ lập tức giơ tay tuyên thệ: “Xong việc chắc chắn sẽ giống như lúc chưa bị thương!” Vẻ mặt của anh chàng bác sĩ rất chân thành, nhưng trong lòng lại thầm mắng, nếu không phải vì bảo vệ cô nhóc này, sao hắn có thể chịu đựng cảnh y thuật của mình bị làm nhục như vậy chứ?

Thuyền trưởng liếc nhìn Nick một cái, rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài. Victor lập tức chốt cửa lại, quay đầu gầm rống một trận như tát nước vào mặt Nick:

“Cứ để xé rách hết quần áo ra rồi xem cô định làm thế nào! Tôi không thể lúc nào cũng làm nhân viên cứu hỏa cho cô được đâu! Còn nữa, từ đầu đến chân cô bẩn thỉu như mấy con cá thòi lòi ấy, vậy mà vẫn không biết ngượng nằm trên giường nghỉ của tôi!”

Nick tủi thân nói: “Là thuyền trưởng vứt tôi lên đây mà”.

Anh chàng bác sĩ nhìn chiếc khăn trải giường dính đầy những vết bẩn, cứ hấm hứ mãi: “Thuyền trưởng, thuyền trưởng, bình thường lúc nào cũng là dáng vẻ thong dong biếng nhác, tôi chưa bao giờ thấy ai bị thương mà ngài ấy lo lắng cuống quýt như vậy cả”.

Ánh mắt Nick sáng lên như sao, vẻ mặt sùng bái nói: “Victor anh không thấy đâu, thuyền trưởng thực sự rất dũng mãnh, chỉ một đao thôi đã chém gẫy được cây gậy răng sói cực to kia, vạt luôn nửa đầu của người ta. Anh nói xem, nếu như tôi có được sức lực lớn như ngày ấy thì tốt biết bao?”

Victor vừa dùng cây kéo đã khử trùng cắt quần áo bên miệng vết thương của Nick ra, vừa nói với giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Cánh tay của ngài ấy còn to hơn cả bắp đùi của cô, tính năng bùng nổ của các sợi cơ có thể đọ được chắc? Kiếp sau mà có đầu thai thì cố gắng lên”.

Gắp dằm gỗ ra, dọn sạch mảnh vụn, đổ cồn vào vết thương như thể cồn không mất tiền mua, nhưng hàng lông mày của Nick chỉ giật giật, không hề hé miệng kêu đau.

Victor ngoài miệng tuy cằn nhằn không ngớt, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh hãi, đứa trẻ này còn có sức chịu đựng hơn những người đã từng trải ngoài kia. Bả vai khâu mười mấy mũi, sau đó lại chữa trị ở cẳng chân, Victor cắt dọc theo gấu quần đến tận đầu gối Nick, nhìn thấy trên làn da trắng nõn của nàng có những vết sẹo cũ trông vô cùng đáng sợ.

“Làm sao thế này?”

“Bị chó cắn”. Nick đáp qua loa cho xong chuyện, ánh mắt quét đi quét lại tìm thức ăn: “Có thứ gì ăn được không? Đánh đấm cả nửa ngày, tôi đói lắm rồi.”

Victor lại cáu: “Cô là lợn hay thùng nước gạo hả? Vừa mới ăn trưa xong chưa được nửa giờ”.

“Chẳng còn cách nào khác, tiêu hóa nhanh quá mà”.

Victor lầu bầu nhất định phải phẩu thuật Nick thử xem dạ dày cô có hình dạng như thế nào, rút từ trong túi ra một chiếc khăn bằng lụa lót vào tay, rồi mở ngăn kéo, nhón một chiếc bánh gừng nhé vào miệng Nick:

“Đang yên đang lành, cho cắn cô làm gì?’

“Ồ… ăn trộm đồ…”. Nick rất hài lòng, miệng nhồm nhoàm nhai bánh ngọt nên không trả lời được rõ ràng.

Victor cẩn thận quan sát vết thương của nàng, tầng tầng lớp lớp, không phải chỉ bị một con chó cắn.

“Cô trộm cái gì vậy? Bảo vật gia truyền của nhà người ta à?” 

Nick cố gắng nuốt chiếc bánh quy khô khốc xuống rồi nói: “Hái mấy uqra cam, ai ngờ cánh rừng ấy lại có người trông coi, họ liền thả một đàn chó ra”.

Victor nghiến răng, nhìn sao cũng đã thấy những vết thương này đã được ba, bốn năm rồi, thả nhiều chó ra như vậy để cắn một đứa trẻ đói khát, đúng là chỉ loài súc sinh mới làm thế.

“Thật ra cũng không phải thường xuyên bị chó đuổi, thì tôi cũng không chạy nhanh được như bây giờ. Có lưỡi hái này rồi. Một đàn chó cũng chẳng nhằm nhò gì”. Ánh mắt trông chờ của Nick nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt, yêu cầu: “Thêm một miếng nữa đi”.

Rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc lên xong, Victor đắp lên đó một lớp gạc mỏng: “Thời tiết nóng bức, băng quá nhiều sẽ bị viêm, chỉ cần đừng chạm vào linh tinh là được”. Liếc mắt nhìn Nick một lượt từ trên xuống dưới, hàng mày thanh tú liền nhăn tít cả lại, căn bệnh sạch sẽ rối loạn thần kinh lại phát tác.

“Cô bẩn chết đi được, vừa bùn lại vừa dầu, trên tóc cò có cả mawsu đông thành cục đây này, làm thế nào cô nuốt trôi được những thứ này hả”.

Nick nhảy từ trên giường xuống, phủi phủi đống vụn bánh trên quần áo nói: “Chiếc thuyền vừa rồi vận chuyển dầu ô liu, đánh vỡ khá nhiều thùng dầu, tôi lại lăn dưới sàn nhà để đánh nhau, làm sao có thể không dính được”.

Victor mở ngăn kéo vạn năng của hắn ra, lấy ra một cục xà bông hương hoa hồng cao cấp, kẹp bằng hai ngón tay đưa cho Nick: “Đi tắm rửa đi, không sạch sẽ thì bốc mùi lắm, cẩn thận đừng để vết thương dinh nước đấy”.

Nick nhận lấy cục xà phòng hiếm lạ, thứ nhỏ nhắn phớt hồng này thơm phưng phức, thật khiến người ta có mong muốn được cắn thử một miếng. Nhưng nàng phải đi đâu để tắm đây, nước ngọt trên thuyền rất hiếm, một ngày mỗi ngày chỉ được chia có hai, ba lít nước, uống xong còn thừa lại cũng chỉ đủ để lau người.

Đang mãi nghĩ, thì nhìn thấy bên ngoài cửa sổ mạn thuyền mấy tên đàn ông đang trần truồng nhảy tùm tùm xuống biển, trong làn nước trong xanh mát mẻ thi nhau kì cọ bùn ghét.

“…tối nay tôi không ăn cá đâu”. Khuôn mặt đầy vẻ ghê tởm của Victor trắng bệch.

“Làm đàn ông đúng là rất tiện”. Nick đầy vẻ ngưỡng mộ.

Chỉ có một phòng tắm duy nhất trên thuyền, hình như là ở trong khoang của thuyền trưởng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play