Nick nhảy vội ra khỏi nước, đi chân trần khoác tạm tấm áo choàng chạy đi. Hai con lạc đà lông màu trắng sữa, bốn chân có màu vàng nhạt, trên cổ vẫn còn buộc chuông bạc, Nick đi vòng quanh suốt hai lượt, nhìn thế nào cũng thấy chính là hai con lạc đà bị cướp mất từ chỗ tòa thành ma. Người Bedouin thỉnh thoảng cũng sẽ đi cướp bóc để hỗ trợ sinh hoạt, lẽ nào… lẽ nào bọn họ vừa hay bị bộ lạc này cướp? Làm gì có chuyện vừa khéo thế chứ! Nick kéo dây cương của một con lạc đà lông trắng khiến nó cúi thấp đầu xuống, tách má và răng của nó ra.
“Này, cô gái nô lệ kia, không được phép động vào con lạc đà đó! Đó là lễ vật tôi tặng cho cha!” Một giọng nam ngang ngược vang lên, Nick ngoái cổ lại nhìn, người đàn ông có đôi mắt sáng rực màu xanh lam với làn da màu đồng đang tiến đến gần. Hắn ta khoảng tầm hai mươi tuổi, vẻ ngoài ngạo mạn hoang dại, vốn dĩ tướng mạo không tồi, nhưng lại bị một vết sẹo kéo dài vắt ngang qua sống mũi phá hỏng dung nhan.
Trong mắt Nick, cả thế giới bỗng biến thành màu đỏ, thậm chí lồng ngực còn trào lên ảo giác về thứ mùi vị chua thối hôm nào. Đó là ký ức đau khổ bọn họ buộc phải uống dịch thể của lạc đà. Chính là tên khốn mặt sẹo này! Giết người dẫn đường, cướp mất lạc đà, hại bọn họ suýt chút nữa chết khát chết đói trong sa mạc! Nick bẻ ngón tay răng rắc, hai mắt đỏ ngầu lao bổ tới như mãnh thú từ địa ngục đến báo thù.
Atiyah không hiểu gì cả, hắn chỉ quát ngăn cô gái nô lệ mặc quần áo không nghiêm chỉnh này chạm vào lạc đà của hắn thôi, vậy mà cô ta lại trừng mắt lên nhìn, sau đó xông tới đẩy ngã hắn.
“Chuyện gì thế này? Cô xuống đi! Tôi không thích làm nơi hoang dã, càng không thích phụ nữ ở trên!” Atiyah biết mình rất thu hút phụ nữ, nhưng tư thế này khiến hắn ta thấy nhục nhã, vì thế ra sức hất cô gái kỳ quái này xuống. Nhưng sức nàng ta không hề yếu, đôi chân thanh mảnh quắp thắt lưng hắn, giãy thế nào cũng không thoát. Atiyah khó khăn lắm mới tóm được tay nàng đang bóp cổ mình ra, rống lên một câu: “Định bóp chết tôi sao? Muốn kích thích cũng không thể chơi trò đó được!”.
Màn vật lộn tiếp tục, áo choàng của Nick tuột xuống, trần trụi cưỡi trên người kẻ thù, hận không thể xé hắn ta thành từng mảnh. Nhưng nàng không mang theo vũ khí, thể lực lại tiêu hao quá mức khi còn ở trong sa mạc rồi, không các nào giáng chop hắn một đòn chí mạng được.
“Cô là người mới tới à? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Atiyah, con trai của tù trưởng!” Nhà lãnh đạo trẻ tuổi nóng tính đã chịu bỏ thời gian ra giải thích một câu, một phần là vì cô gái nô lệ này rất đẹp, da thịt trắng trẻo eo lưng thon gọn, bộ ngực nho nhỏ như một nụ hoa. Atiyah đang định hỏi lai lịch của cô gái, nàng ta lại cúi người cắn phập lên cổ hắn.
Tiếng hét kinh hoàng và những câu chửi mắng truyền ra xa, đám đông vây quanh càng lúc càng đông, Victor đang tắm rửa gần đấy nghe tiếng cũng chạy lại. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng của cặp đôi này, phong thái qúy tộc cũng chẳng còn, anh ta nhảy chồm lên như dân cờ bạc được uống chất kích thích: “Đánh chết hắn đi! Tôi ra giá mười đồng! Nick bóp chết hắn ta đi! Cắn hắn ta đi! Trả thù cho chúng ta!”.
Màn khôi hài này kéo dài mãi cho đến khi Hayreddin và tù trưởng chạy tới, kéo hai người ra. Nick được bọc trong một chiếc áo choàng lớn, giãy giụa không ngừng chửi mắng; còn con trai tù trưởng vẫn không rõ nguyên nhân, mặt đỏ bừng bừng dùng vạt áo che quần.
Hayreddin đương nhiên nhớ tên cướp trẻ tuổi có vết sẹo trên mặt này, thì ra người được tù trưởng phái đi đón còn chưa thấy đây, Atiyah đang ở ngoài săn bắn đã coi nhóm lữ khách dắt theo hai con lạc đà quý giá kia là một con cừu béo. Giải thích đầu đuôi màn hiểu nhầm xong thì trời cũng tối, tù trưởng đương nhiên vô cùng tức giận rút roi ngựa quật cho con trai mấy cái, tỏ ý xin lỗi chân thành nhất, hy vọng Hayreddin nể mặt Thánh Allah mà bỏ qua mối thù này.
Quay trở về lều, Nick và Victor vây lấy hỏi: “Nói chuyện sao rồi? Có cần khai chiến không?”.
Hayreddin lột chiếc khăn trùm đầu ném xuống bàn: “Khai chiến? Lấy bốn địch ba ngàn? Chúng ta vẫn đang ở trong đại bản doanh của người ta đấy, đừng nói những chuyện nực cười”.
“Vậy thế là xong sao? Tên khốn mặt sẹo suýt nữa đã hại chúng ta bỏ mạng đấy!” Victor bình sinh chưa phải nếm trải nỗi cay đắng như thế này bao giờ, tất nhiên không chịu cam tâm từ bỏ.
Hayreddin khoát khoát tay nói: “Thứ nhất, nhân số hiện giờ của chúng ta quá ít, nếu đối phương là phường vô danh tiểu tốt, ta còn có thể yêu cầu giết người trả nợ, nhưng Atiyah là con trai của tù trưởng, ở trong nhà người ta, sao có thể trở mặt được; thứ hai, hai bên đều đã giết người của nhau, số người bị bên chúng ta xử đẹp lại nhiều hơn, nếu không bắt tay giảng hòa, sau này sẽ không ngừng nổ ra tranh chấp, trước mặt sau lưng sẽ toàn là kẻ địch”.
“Vậy cứ gác lại coi như xong thế à? Để hắn cướp không của chúng ta một cách trắng trợn?” Nick kiên quyết không chịu bỏ qua lớn tiếng nói.
“Sau này, đoàn thương buôn của chúng ta qua sa mạc sẽ được thu ít đi một nửa phí bảo kê, còn đền thêm cho chúng ta năm mươi con lạc đà để bồi thường tinh thần, đây là điều kiện giảng hòa đối phương đưa ra. Thể diện bên ngoài hay bên trong cũng coi như đủ cả, bên chúng ta cũng nên cho bậc thang đi xuống thôi”.
Nick tính nhẩm trong đầu cực nhanh, hai con lạc đà đổi lấy năm mươi con, khoản tiền bồi thường này nghe có vẻ cũng không tồi.
Victor hừ lạnh một tiếng nói: “Ngài còn có chuyện khác cần người Bedouin giúp, đấy mới là vở diễn chính”.
Hayreddin phá lên cười: “Biết vậy là được, có lẽ Charles đã xuất phát rồi, bên này cần nhanh chóng hòa giải thôi”.
Lại nói đến những chủ đề Nick không hiểu cũng không có hứng thú, nàng tóm lấy tay áo của Hayreddin lắc lắc: “Thuyền trưởng, ngài còn nhớ chuyện kho báu không?”.
“Nhớ chứ, nhớ chứ, hai ngày nữa chúng ta đi đào”. Hayreddin liếc nhìn nàng, nói: “Hôm nay em nổi bật lắm đấy, thân trần cưỡi lên một người đàn ông, để hàng trăm người tham quan suốt một lượt. Dựa theo phong tục của người Bedouin, hoặc là tôi tặng em cho Atiyah, hoặc là phải giết hắn để bảo vệ tôn nghiêm của tôi. Em nói xem, nên chọn cái nào mới ổn đây?”.
Nick cúi đầu nhìn chân, nhỏ giọng thì thầm: “Có nhìn cũng chẳng mất miếng thịt nào, tôi còn chưa thu phí tham quan đấy. Hay là ngài tặng tôi cho hắn, tôi giết hắn rồi quay về là được thôi mà”.
Hayreddin thở dài thườn thượt: “Thành thật mà nói, tôi có thù với ai thì nên gửi em cho kẻ đó, đó mới là sự trả thù khủng khiếp nhất trên đời”.
Một đêm ngon giấc đã giúp những lữ khách mệt mỏi hồi phục tinh thần rất nhiều. Tù trưởng Kebouli tổ chức một bữa tiệc long trọng đón gió tẩy trần cho những vị khách quý. Sống ở chốn sa mạc khô hạn cằn cỗi, đồ ăn thức uống ngày thường của người Bedouin chủ yếu là chế phẩm từ sữa và lương thực, mức sống rất giản dị, chỉ có những lễ quan trọng hoặc khi chiêu đãi khách khứa, họ mới lấy thịt và cà phê ra. Đến đêm, trên cái giá đựng bên đống lửa trong lều của tù trưởng toàn là thịt cừu, mùi thơm bay ra khắp nơi, tiếng đàn oud và tiếng cười hào sảng của người Bedouin xuyên thủng bầu trời.
Sữa lạc đà tươi trắng như tuyết, chà là đầy ứ cùng bánh nướng xốp giòn vàng ruộm lần lượt được bưng lên, thê thiếp của tù trưởng đeo khăn che mặt đi đi lại lại như con thoi, lặng lẽ rót thêm nước vào chén của các vị khách. Atiyah được cha dạy dỗ, trên mặt lại hằn thêm một vết roi nữa. Tuy rằng có tham dự bữa tiệc, hắn ta cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu cắt thịt, không dám ngẩng lên nhìn cô gái hôm qua đã tấn công mình.
Cô gái trắng trẻo nhỏ xinh như vậy hóa ra lại là Hải Yêu trong truyền thuyết, còn chuyện gì thần kỳ hơn thế trong sa mạc này đây? Atiyah không biết vận may của bản thân tốt đến cỡ nào, nếu trong tay Nick có dao găm, hắn đã được lên ở chung với Thánh Allah từ lâu rồi.
Trái ngược với vẻ cẩn trọng của con trai tù trưởng, Nick đường hoàng vô tư, không mảy may lo lắng về chuyện xảy ra ngày hôm qua, không chút khách khí hưởng thụ sự khoản đãi nhiệt tình của chủ nhà,
Trải qua một ngày chăm sóc, sức ăn của đoàn người đã phải chịu khổ trong sa mạc được dịp phát huy, Hayreddin vừa nói chuyện, vừa “nhẹ nhàng” ăn hết một con cừu nhỏ, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sói Đất và Antony cắm đầu mải mê ăn món hỗn hợp gồm thịt cừu băm, óc, pho mát trộn cùng với cơm, đây là món cơm thập cẩm bốc tay vô cùng đặc sắc của người Bedouin, mỗi người đánh bay ba bốn đĩa.
“Ăn đi ăn đi, thế nào, không hợp khẩu vị à?” Nhìn thấy Nick và Victor không đụng đến món thịt cừu nướng và cơm thập cẩm bốc tay, tù trưởng Kebouli có đôi chút buồn bã, đối với những người Bedouin hiếu khách, không thể mang lên những món ăn khiến khách vừa lòng là một chuyện rất mất mặt.
Victor ăn tượng trưng một quả chà là, dùng khăn tay lau miệng xong nói: “Cảm ơn thịnh tình khoản đãi của ngài, dạ dày tôi bẩm sinh đã yếu, giờ vẫn chưa hồi phục”. Anh chàng bác sĩ đang nói dối, anh ta có một cái tật kỳ quặc, ấy là trước khi vào bữa phải đi kiểm tra xem thức ăn nấu chín có vệ sinh hay không, vì thế trước khi bữa tiệc thịnh soạn bắt đầu, anh ta đã biết được kỹ thuật đặc trưng của người Bedouin: Bánh nướng vốn được bới ra từ đống phân lạc đà đang cháy, mà người chế biến món cơm thập cẩm bốc tay này không hề có thói quen tốn nước rửa tay.
“Cô thì sao, Hải Yêu?”.
Bên miệng Nick dính một vòng sữa chua rất dày, nàng xua xua tay nói: “Tôi không ăn thịt, pho mát và bánh nướng thì được”.
“Như vậy không được, không được đâu. Thánh Allah trên cao, để khách phương xa tới đây không được no, Kebouli tôi sẽ bị người trong sa mạc này cười nhạo là kẻ keo kiệt mất”. Tù trưởng vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Mang món quà của Thánh Allah ra đây!”.
Một lát sau, một nữ nô lệ đeo mạng che mặt bưng một cái khay lớn đựng thứ gì vàng vàng xanh xanh vén cửa lều đi vào, quỳ xuống chia cho tất cả mọi người trên bàn tiệc. Nhờ ánh sáng lờ mờ của đống lửa, Victor liếc nhìn vào trong khay, suýt chút nữa là lăn đùng ra ngất xỉu. Đó là một loại côn trùng chân đốt thường thấy trong sa mạc, có tên tục là châu chấu.
Tù trưởng Kebouli với khuôn mặt hồng hào rạng rỡ chỉ vào đĩa đặc sản: “Chúng tôi gọi nó là ‘món quà của Thánh Allah’, lúc sắp đến mùa khô, loại côn trùng nhỏ bé này đã cứu sống không biết bao nhiêu tính mạng người Bedouin. Món này được tẩm ướp với muối rồi phơi khô, xin mời thưởng thức”.
Nick thò tay ra nhón một con, bỏ vào trong miệng rồi quay đầu sang nói với anh chàng bác sĩ: “Hương vị không tồi, giòn giòn như cá ngừ chiên vậy”. Sắc mặt Victor trắng bệch, anh ta ngậm chặt miệng để tránh nôn mửa ngay trước mặt mọi người.
Nhập gia tùy tục, ngoại từ anh chàng bác sĩ, tất cả đều ăn một ít giữ thể diện cho chủ nhà, Nick lại đặc biệt thích món ăn độc đáo này, kẹp chung với bánh mì hết sạch một khay lớn.
Cơm no rượu say, Hayreddin bắt đầu đề cập đến mục đích quan trọng nhất của chuyến đi lần này: “Tôi bất chấp bão cát vượt qua sa mạc, băng qua mấy trăm dặm đường đến đây, chỉ vì một chuyện có liên quan đến vui buồn họa phúc của tôi và ngài, đó là cùng nhau chống lại Tây Ban Nha. Sau khi vương triều Grenada trên bán đảo Iberia sụp đổ, vòi bạch tuộc của người Tây Ban Nha đã bắt đầu vươn ra khắp thế giới, bọn họ vượt qua eo biển Gilbraltar, đuổi giết thần dân của Thánh Allah như đuổi giết loài súc vật. Hayreddin tôi đã chiến đấu với người Tây Ban Nha suốt mười mấy năm nay, xin được hợp tác và nhận sự chi viện của Kebouli người Bedouin, cùng nhau tham gia vào cuộc thánh chiến bảo vệ đức tin và lãnh thổ”.
Tù trưởng rất thận trọng đáp: “Người Bedouin không có tổ quốc, chúng tôi chăn thả trên sa mạc tự do không ràng buộc, thứ lạc đà ăn là cỏ và nước của Bắc Phi, trước giờ chúng tôi không can dự vào những màn tranh đấu của người ngoài”.
“Nhưng ngọn lửa chiến tranh đã đốt cháy tới đồng cỏ sa mạc rồi, với trí tuệ của tù trưởng Kebouli đây, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra hơn hai mươi năm nay, những cuộc xung đột đẫm máu giữa các bộ lạc Bedouin càng lúc càng nhiều sao? Tạm thời lực lượng của người Tây Ban Nha không thể vượt qua dãy núi để tấn công ngài được, vì thế đã tìm cách gây mất đoàn kết giữa các bộ tộc, khiến các ngài chém giết lẫn nhau. Tù trưởng, mời ngài, con trai của ngài và thị vệ của ngài rút thanh đao cong ở thắt lưng ra, xin hỏi những thứ vũ khí đó từ đâu mà có?”.
Những người Bedouin trong lều đều khe khẽ thì thầm, hầu hết mọi người đều hiểu ẩn ý của Hayreddin. Vũ khí của bọn họ chủ yếu đều dùng lạc đà để đổi lấy từ chỗ của người Tây Ban Nha. Cuộc sống của người Bedouin nghèo túng, tài sản duy nhất là bầy gia súc, vì muốn có được một ốc đảo và những đồng cỏ chăn thả ngày một trù phú hơn, bọn họ đã đổi lạc đà lấy vũ khí để chiến đấu với những bộ lạc khác.
Sức ảnh hưởng của thương nhân Tây Ban Nha càng lúc càng lớn, cái giá người Bedouin trả cũng càng lúc càng cao, đao càng sắc, những cuộc xung đột lại càng dữ dội, kéo theo số lạc đà phải bán cũng ngày một nhiều hơn, đó đã thành một cái vòng luẩn quẩn.
“Trong suốt hai mươi năm qua, Bắc Phi chưa từng xảy ra nạn đói đặc biệt nghiêm trọng nào, nhưng những cuộc xung đột giữa các bộ lạc lại càng lúc càng gay gắt. Tôi không muốn nói bừa, chỉ xin các vị ngồi ở đây hãy cẩn thận suy nghĩ xem, đằng sau những chuyện xảy ra này, liệu có dấu vết xúi giục từ nội bộ người Tây Ban Nha không. Nếu các vị cho rằng trong đó không có bất kỳ âm mưu nào, tất cả đều là ý đồ của Thánh Allah, thì tôi không còn gì để nói, ngày mai sẽ lập tức lên đường rời khỏi đây”.
Hayreddin vừa dứt lời, tất cả đều lặng ngắt không một ai lên tiếng, chỉ có những tiếng nổ lếp bép vang lên từ những nhành cây trong đống lửa cháy đỏ sậm mà thôi.
Hồi lâu sau, tù trưởng Kebouli đứng dậy, tỏ ý đêm nay ông ta sẽ thảo luận cẩn thận cùng các vị trưởng lão về kiến nghị của Hayreddin. Mục đích của buổi tiệc đã đạt được, khách khứa cảm ơn sự khoản đãi của chủ nhà, khoác chiếc áo thiên không đính đầy những vì sao lấp lánh trở về lều của mình.
Cuối cùng Nick cũng hiểu được ý đồ của Hayreddin, thì ra hắn muốn lôi kéo người Bedouin cùng chung tay chống lại Tây Ban Nha.
“Tôi tưởng có được sự giúp đỡ của sultan rồi thì không cần những người khác nữa, miễn là tàu thuyền đầy đủ, không ai có thể đánh bại được thuyền trưởng. Huống hồ người Bedouin chỉ biết cưỡi lạc đà, không biết lái thuyền lớn”.
“Đường bờ biển Bắc Phi quá dài, sultan lại hy vọng tôi sẽ phụ trách thêm cả vùng biển Hy Lạp nữa, nhân tiện kiểm soát nước Ý. Tôi có lợi hại đến mấy cũng không thể phân thân được. Chỉ cần người dân bản địa Bắc Phi có thể đoàn kết kiềm chế Tây Ban Nha, tôi sẽ tranh thủ được thời cơ đi đánh nơi khác”.
“Vậy nếu bọn họ không đồng ý hợp tác, Charles lén tấn công, ngài lại không có ở nhà thì sao?”.
“Yên tâm đi, một bộ lạc không đồng ý thì vẫn còn những bộ lạc khác cơ mà, cho dù xui xẻo tất cả đều nói không đi chăng nữa, có vài tên trợ thủ ở lại cũng đủ để đối phó rồi. Charles quá tự phụ, không nghe lời tướng lĩnh kinh nghiệm dày dạn, tôi nhất định phải cho ông ta một bài học”.
Đèn tắt, hai người nằm trên thảm trò chuyện thêm một lúc nữa. Bữa tối ăn quá no, Nick đã buồn ngủ từ lâu, tìm một tư thế thoải mái gối lên khuỷu tay Hayreddin rồi nhắm mắt lại. Nick không quan tâm đến chính trị, tuy thuyền trưởng vốn không tới đây để tìm kho báu, nhưng hắn đã đồng ý rồi, chắc chắn sẽ có câu giải thích rõ ràng, nàng chỉ cần vui vẻ chờ đợi là được.
Câu trả lời của tù trưởng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, ông ta không chỉ đồng ý với lời đề nghị hợp tác của Hayreddin, mà còn phái hai mươi sứ giả bảo vệ đoàn người đến trạm dừng tiếp theo. Đó là những bộ lạc liên minh có mối quan hệ thông gia với Kebouli. Một tin tức bí mật lan truyền trên mảnh đất hoang vu cằn cỗi nhưng không bao giờ chết này, dưới lời hiệu triệu của đức tin, hầu hết người Bedouin đều quyết định bỏ qua mối thù riêng, đoàn kết đồng lòng chống lại kẻ địch bên ngoài.
“Ốc đảo nằm ở cực Bắc của Tunisia có một loạt những hang động rất lớn của một vương quốc cổ bị lãng quên. Sau một cây chà là phân thành bảy nhánh, có một cái hang ẩn bên trong, đi sâu vào mười một bước, kho báu của ngươi đang lặng lẽ chờ ở đó”.
Nick ngẩng đầu lên khỏi tấm bản đồ kho báu, kích động nhìn địa hình giống hệt với những miêu tả trong tấm bản đồ, cứ như thể đã nhìn thấy vàng lấp lánh.
“Chính là chỗ này! Ốc đảo, hang động, cây chà là! Thuyền trưởng, Victor, hai người nhìn xem!”.
Anh chàng bác sĩ lau mồ hôi, lột chiếc mũ rộng vành xuống quạt, thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi thật không sao hiểu nổi, vài cái đường cong ngoằn ngoèo mơ hồ đó vụng về hệt như bức tranh của một đứa trẻ ba tuổi, rốt cuộc là từ đâu mà nhìn ra phương hướng rõ ràng vậy hả?”.
Nick hưng phấn như thể như thể ngồi trên bụi cỏ gai: “Thuyền trưởng mà, thuyền trưởng nói đấy, thuyền trưởng sao có thể sai được?!”.
Victor nheo mắt nhìn về phía “nhân vật vĩ đại chưa bao giờ mắc sai lầm” kia, Hayreddin quay đầu lại, chỉ chỉ vào một khoảng sườn đồi dốc bị mối nhấm nói: “Nhìn kìa, ở đây có một cây chà là rất to, chúng ta qua đó xem thử”.
“Cây này chỉ có năm cành thôi”. Victor nói bằng giọng cực kỳ không tin.
“Nói không chừng năm tháng trôi qua, gẫy mất hai cành cũng nên, cậu biết mà, thời gian trôi qua chuyện gì cũng có thể xảy ra”. Hayreddin cười nói: “Suy cho cùng là tại tấm bản đồ này quá cổ xưa thôi”.
Nick đã giục lạc đà đi lên: “Đúng vậy đúng vậy, nhất định là cướp biển cổ đại đã chôn kho báu. Thuyền trưởng, thời cổ đại có cướp biển không?”.
“Có chứ, tôi dám nói rằng từ thuở ban sơ, nhân loại đã có truyền thống làm ăn theo kiểu không mất chi phí này rồi”.
Mọi người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến dưới cây chà là, Antony đi quuanh một vòng, nghi ngờ nói: “Sau cái cây có đến mấy cái động liền, là cái động nào đây?”.
“Có lẽ là cái này”. Hayreddin chỉ chỉ vào một cái động hình thang.
Victor nhướn lông mày lên nói: “Ngài lại còn biết trước tương lai nữa cơ à?”.
“Đâu có, suy đoán một cách hợp lý thôi. Chỉ có cái động cỡ này thì người trưởng thành mới có thể đứng vừa được, muốn đào kho báu, chí ít cũng phải cho người ta đủ không gian vung dụng cụ chứ”. Cách nói của Hayreddin không chút sơ hở nhưng lại đầy điểm đáng nghi.
Nick không nghĩ nhiều đến thế, hai mắt nàng sáng trưng, xoa xoa tay, tiến thẳng vào trong động.
“Hầy! Tôi cảm thấy chính là chỗ này rồi! Bùn ở đây hoàn toàn khác với những chỗ xung quanh!” Giọng nói đầy hưng phấn truyền ra từ bên trong động.
“May mắn ghê, Eney, Antony, đi lấy xẻng vào giúp cô ấy đi”. Hayreddin không hề có ý định chui vào trong động, chỉ khoanh tay nghiêng người dựa vào thân cây chà là chờ đợi.
Sự việc thuận lợi đến mức khó tin, ba người đào chưa đến một mét, đã nghe thấy tiếng đinh đang khi dụng cụ va chạm với kim loại. Nick hét lên một tiếng, bò luôn ra đất, ra sức di chuyển cái rương sắt nhỏ hình vuông cỡ một tấc.
“Nặng quá!” Hai má dính bùn đỏ hồng, nàng khiêng chiếc rương ra ngoài động, quy tắc của ht là ai nhìn thấy người ấy có phần, vì thế nhất định phải mở rương trước mặt tất cả mọi người.
Hayreddin dùng thanh đao Damacus chặt đứt ổ khóa, nạy khẽ, một tiếng “cạch” vang lên, luồng ánh sáng rực rỡ đập thẳng vào mặt.
Nick, Antony và Sói Đất ba người reo lên đầy sung sướng, sáu cái tay bẩn thỉu cùng thò vào trong rương, cầm đống vàng bạc châu báu lên ngắm nghía. Chiếc rương đựng rất đầy, cho dù có chia đều thành năm phần cũng là một khoản tiền rất khá, ba tên nhóc kiến thức nông cạn vui đến mức gần như mất trí, nhảy loạn lên xung quanh rương kho báu.
Victor tràn đầy nghi ngờ liếc nhìn Hayreddin, đối mắt hắn híp lại tủm tỉm cười, như thể đang vui vẻ chỉ vì một hoạt động nghiệp dư thú vị.
“Chiếc rương có từ thời cổ đại, chôn dưới đất nhiều năm như vậy rồi sao vẫn còn mới thế, không hề có vết gỉ sét nào cả, kỳ lạ thật”.
“Có gì đâu nào, chất lượng tốt, thời tiết khô ráo chứ sao”.
“Vậy cướp biển thời cổ đại có thể sở hữu đồ trang sức thịnh hành trong vòng hai năm gần đây ở Florence từ khi nào thế?”.
Hayreddin nháy nháy mắt: “Tôi nghe nói cứ cách mấy năm sẽ lại có một xu hướng quay về quá khứ, kiểu thịnh hành ngày nay biết đâu lại là kiểu cũ của mấy trăm năm trước cũng nên”.
Victor đã có thể chắc chắn hoạt động truy tìm kho báu này hoàn toàn là do gã đàn ông xảo quyệt cố ý sắp xếp. Trong sa mạc, anh chàng bác sĩ đã phải nếm trải nỗi khổ cùng cực, lần này không cam tâm bỏ qua, anh ta cố ý bám lấy Hayreddin thẩm vấn riêng suốt dọc đường về. Cứ như thế suốt mấy lần liền, Hayreddin cũng không giấu nổi, bèn cười kể hết sự tình.
Phố chợ thường thịnh hành bản đồ kho báu, một trăm bức thì có đến chín mươi chín phẩy năm bức là hàng giả, đương nhiên Nick chẳng may mắn đến nỗi gặp được đồ thật. Hayreddin thấy nàng ngây thơ khờ khạo vui vẻ như thế, cũng không muốn nói toạc ra. Trước khi đến đây, hắn đã bảo đoàn thương buôn tới chôn rương kho báu xuống, sau đó để Nick đào lên, coi như điểm thêm niềm vui nho nhỏ cho hành trình đầy gian khổ, cũng là phúc lợi cho toàn bộ đám người đi theo. Trò bịp bợm tạo niềm vui cho tình nhân, phong độ xài tiền bạo tay đầy hào sảng, ý tưởng lãng mạn thế này không phải ai cũng có thể làm được.
Kết quả, mọi người đều vui vẻ, duy chỉ có mình cậu chủ Victor cho rằng phần trang sức vàng ròng bạc trắng kia hoàn toàn không thể đè bẹp được màn tra tấn uống dịch thể của lạc đà.
Mùa thu năm đó, Địa Trung Hải xảy ra một trận đại chiến được ghi vào sử sách, người biết đến không biết nên cười hay nên khóc.
Hoàng đế Tây Ban Nha – Charles V nhận được một bản báo cáo của gián điệp rằng: Phó quan quan trọng của Hayreddin là Hassan làm phản. Lúc đó, kỵ binh chủ lực của Ottoman đang đánh trận ở Hungary với khí thế ngất trời, còn Hayreddin lại đã rời khỏi Algiers, quay trở lại Istanbul ngàn dặm xa xôi. Thời cơ ngàn năm có một, Charles lập tức hành động, vốn định ngự giá thân chinh, tranh thủ đánh úp đại bản doanh của đối thủ, Andrea Doria cho rằng đây là một cái bẫy, ra sức khuyên lơn hoàng đế không nên kích động, nhưng Charles ngang ngạnh bảo thủ không chịu nghe theo lời can gián, tổ chức đại quân gồm hai vạn bốn ngàn người hùng hổ tiến thẳng tới Bắc Phi.
Theo báo cáo của gián điệp, trong tay của Hassan phản bội chỉ có chín trăm chiến binh tinh nhuệ, những người khác đều là dân quân nghiệp dư, chỉ cần Hassan mở được cổng thành, quân Tây Ban Nha có thể dễ dàng chiếm được Algiers.
Nhưng Charles khổ sở chờ trong vịnh suốt ba ngày trời, màn đầu hàng không thấy đâu, ngược lại còn bị những cơn bão ập đến tấn công, rất nhiều chiến hạm bị mắc kẹt. Charles nhận ra mình bị lừa, trong cơn phẫn nộ liền hạ lệnh công thành, nhưng đến lúc đánh rồi mới phát hiện mình đã rơi vào cái bẫy liên hoàn: Algiers đang vào mùa mưa, những cơn mưa liên miên không dứt khiến thuốc súng bị ẩm, hỏa pháo mạnh mẽ bọn họ vẫn luôn tự hào hóa thành một đống phế liệu.
Đúng vào lúc ấy, đội quân giữ thành phát động tấn công, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng thuốc súng khô từ trước, nã pháo từ trong lô cốt trú mưa, bắn vỡ nát những chiến thuyền Tây Ban Nha thành trăm mảnh, đến Charles cũng bị thương lúc đang chỉ huy. Họa vô đơn chí, trong khi đại quân của ông ta liên tiếp đón nhận những thất bại, Andrea Doria lại gửi tới một tin tức còn đáng chán ngán hơn: Đội quân vận chuyển hậu cần bị bão đánh úp, chỉ có vài chiếc tránh được thảm họa ngập đầu này. Tuyến hậu cần đã bị chặt đứt, đại quân Charles ăn bữa đực bữa cái, nếu như lúc đó Hayreddin dẫn quân phản công, bọn họ chỉ đành khoanh tay chờ chết.
Hành động hoàn toàn thất bại, Charles chạy dọc theo tuyến đường ven biển về nhà, định sẽ kiếm chút lương thực lấp đầy bụng trên đường, ai ngờ mỗi lần cập bờ, trên đất liền sẽ đột nhiên xuất hiện người Bedouin cưỡi lạc đà, sử dụng cung nỏ nguyên thủy rải rác bắn tên vào những binh sĩ Tây Ban Nha. Không có hậu cần, không được tiếp tế, binh sĩ khốn khổ đến nỗi phải dựa vào mèo, chuột và ngựa của các kỵ sĩ để chống đói, thậm chí những người chèo thuyền còn đói đến mức không còn sức đâu để quạt mái chèo, ngay cả hoàng đế cũng suýt chút nữa chết đói trên biển.
Trong cuộc chiến này, Charles đã tổn thất ba trăm tướng lĩnh và tám ngàn binh sĩ, mà Hayreddin kẻ địch của ông ta thậm chí còn chẳng xuất hiện ở Algiers.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT