Type: thienyet98

Hayreddin sải những bước chân nặng nề quay lại phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra, hắn thấy Nick đang nằm ngang trên chiếc giường mềm, nhìn từ mức độ khăn trải giường và chăn gối bừa bộn, hẳn nàng đã lăn qua lộn lại dễ đến mấy chục vòng. Rabena trung thành chấp hành mệnh lệnh của hắn: Đứng bên cạnh chiếc giường mềm, đề phòng Nick bò ra ngoài nghe trộm.

Hayreddin khoát khoát tay, cô hầu gái liền khom lưng lui ra ngoài. Nick chống người dậy, cặp mắt đen láy sáng ngời mở lớn nhìn hắn, trên mặt viết đủ mọi loại cảm xúc nghi ngờ xen lẫn lo âu. Hayreddin nắm lấy phần dưới nách kéo nàng lại, ôm siết nàng vào ngực mình. Nick cũng dang tay, ôm lấy cổ hắn, gối đầu lên bờ vai của hắn.

Cơ thể mềm mại ấm áp trước sau như một, bộ ngực nhỏ bé phập phồng bất an, những sợi tóc xõa tung dưới nhịp thở của hắn toát ra hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng. Ngón tay Hayreddin luồn vào trong mái tóc của nàng, vuốt ve thuận theo chiều dài của những sợi tóc mảnh mượt mà, hắn nghĩ nếu như nghe theo lời đề nghị của Victor, biết đâu cơ hội được ôm nàng như thế này sẽ chẳng còn được mấy lần.

“Thuyền trưởng, tôi nghĩ, tôi nói đến chuyện chọn một trong hai…”.

“Hiện giờ tôi không muốn nghe đến cái từ ‘chọn’ ấy nữa”. Sau khi cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói cũa Hayreddin nghe có vẻ hơi khô khan lạnh nhạt, dường như vẫn còn giận. Nick lập tức im miệng, nhưng nàng tự cho rằng mình đã tìm ra nguyên nhân gốc rễ cơn tức giận của Hayreddin, vì thế chưa được bao lâu, lại không nhịn được lên tiếng nằn nì:

“Thuyền trưởng, không phải tôi không muốn mang thai con của ngài, chỉ là muốn hồi phục sức khỏe trước, đến lúc ấy, đến lúc ấy cho dù phải xin nghỉ dài hạn tôi cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ”. Nàng vỗ ngực cam đoan với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đảm bảo cả về chất lượng lẫn số lượng, ngài nói muốn bao nhiêu thì tôi sẽ sinh bấy nhiêu!”.

Hayreddin ngẩn người hồi lâu, nhớ đến “chu kỳ kinh nguyệt đều đặn, tăng thêm 15 pound” không chỉ là điều kiện cần thiết để phẫu thuật, mà còn là tiền đề để mang thai, mới nhận ra nàng đã hoàn toàn hiểu lầm.

Hắn bật cười khẽ: “Em không nhắc tới thì tôi cũng quên khuấy mất việc này. Đừng lo lắng vớ vẩn nữa, vừa rồi tôi thảo luận mức độ rủi ro của ca phẫu thuật, chứ không phải chuyện gì khác. Huống hồ sinh em bé không phải ấp nở gà con, cho dù có muốn sinh cũng phải bàn bạc cẩn thận lâu dài. Bản thân em vẫn là một đứa trẻ, giờ lại thêm một đứa nhóc suốt ngày ra rả kêu đói như chim, sao mà chăm sóc được”.

“Rabena nói rằng sữa của cô ấy là đủ rồi, chỉ cần tôi lo sinh ra là được”. Nick không cẩn thận giẫm lên khuyết điểm của bản thân, lại lôi thứ khác ra tham chiếu tìm lại chút tự tôn: “Như vậy tôi vừa có thể đánh nhau được lại vừa có thể sinh con được, công năng nhiều hơn tên nhãi Antony kia nhiều mà?”.

Hayreddin không kìm được phá lên cười: “Sao việc gì em cũng phải đá cho hắn một phát mới được thế… được rồi được rồi, nhiều hơn, có thể thuê được một thuộc hạ có nhiều công năng toàn diện như em đúng là lãi to”.

Nick được khen, cong đuôi dương dương đắc ý. Nàng vốn dĩ đang lo lắng Hayreddin vì chuyện chọn một trong hai mà không vui, giờ phát hiện ra tình thế cũng không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, đầu óc liền thả lỏng hẳn. Thuận thế, nàng nằm luôn lên đùi Hayreddin, rì rà rì rầm kể về viễn cảnh tươi đẹp khi được phục hồi nguyên trạng của nàng.

“Tôi sẽ chạy từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, trèo từ dưới cột buồm lên thẳng trên đỉnh, rồi lại trượt xuống luôn một lèo… tôi muốn chơi bài, hơn nữa còn phải đánh cược một ván thật lớn, có trời biết đã rất lâu rồi tôi chưa được sờ đến một lá bài nào… đến quán rượu uống nước ô mai và bia nhạt, vừa huýt sáo vừa ngắm những cô gái xinh đẹp khiêu vũ, không biết những quán rượu ở Istanbul có nước ô mai không nhỉ? Thuyền trưởng ngài có chắc không? Thế thì quá tuyệt… còn lấy được lại căn phòng đơn của tôi nữa chứ, lúc ấy sẽ chuyển hết tất cả đống truyện cổ tích và đồ chơi vào trong đó…”.

Nói hươu nói vượn cả nửa ngày trời, Hayreddin lòng dạ để ở tận đâu đâu ngoại trừ ậm ừ vài tiếng, cũng không nói thêm gì khác. Nick ngẩng đầu lên, phát hiện hắn thủy chung vẫn đang nhìn đăm đăm vào mình, khuôn mặt mang theo vẻ kỳ quái chưa từng nhìn thấy bao giờ, vừa dịu dàng lại bi thương, cứ như thể người nằm trong lòng hắn là một đứa trẻ sơ sinh sắp chết yểu.

“Thuyền trưởng ơi?” Nick lo lắng gọi hắn: “Ngài sẽ để tôi làm phẫu thuật, đúng không?”.

Nàng kiên nhẫn chờ, chờ, chờ mãi cho đến khi góc độ của những cái bóng trong phòng đều thay đổi cả. Yết hầu Hayreddin lên xuống mấy lượt, nói ra một câu mơ hồ khiến nàng thấp thỏm lo âu:

“Tôi cần thời gian để suy nghĩ đã”.

Vịnh Sừng Vàng lại đắm chìm trong những cơn mưa đông rả eich1 không ngừng. Hơi nước trên biển và đất liền như cùng nhau dệt lên một tấm lưới, bao phủ toàn bộ tòa cung điện màu trắng. Thấp thỏm, nghi ngờ, mất mát, tâm tình của Nick cũng âm u ảm đạm y như thời tiết vậy, nàng lăn đi lộn lại nhìn ngắm những tầng mây dày không thấy điểm bắt đầu.

Victor lại tới nữa, nói hết những bất ngờ ngoài ý muốn có thể gặp phải cho nàng biết: Gây mê thất bại, viêm sau mổ, nhiễm trùng máu… trước kia anh chàng bác sĩ toàn dùng những từ ngữ y khoa nghe xong không tài nào hiểu nổi để dọa nàng, nên lần này Nick không nghĩ ngợi gì nhiều, đồng ý ngay. Nhưng Victor nói xong liền bỏ đi, sau đó giống như bốc hơi khỏi nhân gian không thấy bóng dáng đâu nữa. Hayreddin không hề nhắc nhỏm gì đến chuyện phẫu thuật, mỗi ngày chỉ đều ngồi ở hành lang, lặng lẽ hút thuốc nhìn theo màn mưa đang tí ta tí tách. Hy vọng hồi phục giống như hình ảnh đẹp đẽ huyền ảo của bong bóng xà phòng nháy mắt sẽ tan biến, sau đó không còn ai nhắc đến nữa.

Nick hoàn toàn không biết nên làm sao. Van nài một người đàn ông có tính cách kiên nghị như Hayreddin là vô dụng, trừ phi bản thân hắn thay đổi suy nghĩ, còn không bất cứ ai cũng đừng hòng lay chuyển được những quyết định hắn đã đưa ra.

Vì mùa và thời tiết, màn đêm buông xuống rất nhanh. Sau bữa cơm tối thông thường là khoảng thời gian hai người cùng nhau giải trí, đánh cờ, chơi đàn, so điểm khi chơi phi tiêu, kể cho nhau nghe những chuyện mắt thấy tai nghe trong ngày, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng từ sau cuộc nói chuyện hôm ấy, quãng thời gian này liền trôi qua trong im lặng.

Tắt đèn từ sớm rồi lên giường, trong màn đêm lặng lẽ, tiếng mưa lại càng âm vang quá đỗi, cả hai người đều không ngủ được. Nick thầm đếm đến đúng một trăm, liền chui vào trong chăn lần tìm, áp mặt lên cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay của Hayreddin, chóp mũi lạnh lẽo lập tức cảm nhận được sự an ủi.

“Hôm nay kinh nguyệt của tôi sạch rồi”. Từ sau cuộc nói chuyện đó đã là ba ngày rồi, trong tiềm thức Nick đếm từng ngày.

Ám chỉ và câu trả lời hết sức trần trụi, Hayreddin lật người đè nàng xuống, nhiệt độ khi hai làn da dính sát vào nhau dần dần tăng lên, hai người không nói tiếng nào, hòa theo tiếng mưa rơi, hơi thở gấp gáp dồn dập mà nặng nề vang vọng khắp cả căn phòng. Giống như không còn cơ hội nào được ôm lấy nhau như vậy nữa, tình cảm cuộn trào mãnh liệt từ làn da màu đồng của hắn lan đến tay chân và cơ thể trắng nhợt nhạt của nàng, hắn châm lên trên người nàng những yêu thương nồng nàn, những lửa cháy nóng bỏng.

Những đợt thủy triều lần lượt dâng lên, rồi lại lần lượt lui xuống, cho đến khi những con sóng rút đi, để lại bãi cát bằng phẳng mịn màng. Kết thúc, Nick nằm úp sấp lên khuỷu tay Hayreddin, tay chân cơ thể hai người quấn lấy nhau, lắng nghe tiếng cây cối trong sân được cơn mưa gột rửa.

“Reis… tôi muốn thử một lần, nhất định phải thử một lần! Nếu bỏ qua lần này, cả đời tôi sẽ hối hận!”.

Hayreddin khẽ khàng thở dài: “Victor chỉ biết dùng lời lẽ chắp vá nên niềm hy vọng tươi đẹp, nhưng chân tướng sự thật lại là: Em rất có khả năng bị tra tấn đến tận cùng, chảy máu đến cạn kiệt, mà vẫn phải đối mặt với kết quả thất bại”.

Nick vội vã nói: “Tôi không sợ! Dù sao bọn chúng ở trên người tôi cũng vô dụng, nếu thất bại thật thì chẳng qua là cắt bỏ đi thôi. Hơn nữa cho dù vận may quá kém, cùng lắm là chết”.

Hồi lâu, Hayreddin bình tĩnh đáp:

“Tôi biết em không sợ, người sợ là tôi…”.

Mưa rơi tí tách, tắm rửa cho những đóa hoa nhài trong sân, phát ra những tiếng sột soạt êm dịu, hắn nói:

“Tôi không thể chịu được kết quả em bị giày vò đến chết”.

Vị thuyền trưởng không gì không làm được, không biết e sợ là gì lại đang thừa nhận rằng hắn cũng có thứ để sợ, Nick nhất thời ngây người, không biết nên trả lời sao.

“Loại vấn đề chọn một trong hai này, nửa đời trước tôi đã từng làm rất nhiều rồi. Mười năm trước khi kiếm thùng vàng đầu tiên trên biển, có hai sự lựa chọn bày ra trước mặt tôi: Một là mua mấy chục mẫu vườn cây ăn quả ở quê, trở thành ông chủ nông trang, sống cuộc đời an ổn sung túc; hai là chiêu binh mãi mã, làm một kẻ lưu vong lưỡi đao liếm máu. Hai con đường đó. Tôi đã chọn con đường mạo hiểm. Qua mấy năm, khi Sư Tử Đỏ đã sở hữu mấy chục con thuyền, mấy trăm thuộc hạ, sự lựa chọn lại đến: Làm một tên trùm cướp biển nay cướp chỗ này mai chuyển chỗ khác, hay dừng chân ở Bắc Phi chống lại Tây Ban Nha, trở thành một kẻ kiêu hùng xưng bá toàn bộ vùng Địa Trung Hải? Tôi lại chọn mạo hiểm. Mỗi lần lựa chọn lại có đủ những giọng nói phản đối bủa vây xung quanh tôi, chúng đều rất có lý, nhưng lần nào, tôi cũng đều kiên trì với con đường mạo hiểm hơn, lợi ích to lớn hơn. Bây giờ em nhìn đi, tôi đâu có chọn sai”.

Lúc tự thuật lại những chuyện trong quá khứ, giọng nói của Hayreddin rất thản nhiên, cứ như thể mọi sóng to gió lớn không cách nào tưởng tượng nổi trong quãng thời gian đó chỉ là một chuyến hành trình bằng phẳng quá đỗi.

Nick tóm chặt lấy cánh tay Hayreddin: “Đã như vậy rồi, ngài cũng để tôi mạo hiểm một lần đi!”.

“Tôi còn chưa nói xong mà…”. Hayreddin duỗi tay vuốt ve mái tóc của nàng: “Đánh bạc rất đã, nhưng có đôi khi cái giá em phải trả, sẽ vượt xa khỏi phạm vi em có thể chịu đựng được”.

“Nhưng ngài đã nói rằng chưa từng hối hận mà?”.

“Tôi lừa em đấy”. Hayreddin bật cười khẽ: “Người đứng ở vị trí như tôi, tuyệt đối không được để bản thân lộ ra chút điểm yếu nào. Nhưng thật ra, tôi đã từng vô cùng, vô cùng hối hận. Ilyas, người em trai duy nhất của tôi, chính là cái giá mà tôi phải trả”.

“Chuyện này nếu kể từ đầu thì thực sự rất dài. Lúc cha mẹ tôi qua đời, Ilyas lên năm, Cecilia vẫn là một đứa trẻ sơ sinh. Những anh lớn ra ngoài kiếm tiền, tôi chẳng còn cách nào khác đành ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ. Khi ở vào độ tuổi của em, công việc mỗi ngay của tôi là bón cơm cho hai đứa ăn thật no, lau dọn nhà cửa, rửa bát đĩa, vá bít tất, tắm rửa thay tã cho Cecil, chuẩn bị cơm cho hai anh trai lúc ra ngoài mang theo, công việc quanh quẩn nơi xó bếp nhiều vô cùng tận… được rồi, ngậm miệng lại đi, vì đã từng làm những công việc đó nên tôi mới biết khi em bị quất roi lên cơn sốt thì nên chăm sóc em thế nào. Cuộc sống khi ấy vừa khó khăn lại xô bồ phức tạp, nhưng có các anh kiếm tiền giúp đỡ, tốt xấu gì tôi cũng vẫn nuôi lớn được hai đứa chúng nó. Đối với tội mà nói, hai đứa trẻ tóc đỏ ấy không chỉ là em trai em gái, mà giống như những đứa con của tôi vậy, chỉ cần hai đứa chúng khỏe mạnh hoạt bát, tất cả mọi thứ đều đáng giá”.

“Khi Ilyas mười bốn, mười lăm tuổi, tôi đã có thể rời nhà đi làm những công việc bán thời gian, lúc ngày mùa bận rộn thì tới vườn cây ăn quả, lúc nông nhàn thì theo thuyền ra biển đánh bắt cá. Đảo Lesbos là một nơi rất trù phù, chỉ cần có chân có tay không lười biếng, thu nhập không tồi chút nào. Khi đó tôi vẫn còn rất ngây thơ, cảm thấy trong nhà có bốn người đàn ông có sức vóc là việc, tính hình sẽ ngày một tốt hơn. Nhưng đúng vào lúc mọi thứ thoạt nhìn có vẻ rất thuận lợi ấy, Cecil bị một kẻ súc sinh Tây Ban Nha làm nhục, còn tôi, lại chẳng thể bảo vệ chu toàn được cho con bé…”.

Chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi lần nhắc lại, cơn phẫn nộ và cảm giác áy náy vẫn khiến giọng nói của Hayreddin trở nên khản đặc. Nick ôm lấy cánh tay hắn khẽ nói: “Ishak nói với tôi rắng, đó là một sự cố ngoài ý muốn, không thể trách ngài được”.

“Phải, đó là một sự cố ngoài ý muốn đáng ghê tởm. Nhưng tôi vẫn thường nghĩ đi nghĩ lại, nếu như lúc đó tôi không ra khỏi nhà, nếu như tôi có tiền gửi con bé đến trường nội trú trong thành phố, nếu như con bé không chạy đi quá xa… mỗi lần tôi ra khơi, con bé luôn thích chạy ra bờ biển ngóng chờ, nhìn xem tôi có đột nhiên nhảy từ một con thuyền nào đó xuống không… tóm lại mọi chuyện đều không thể quay lại được nữa, vì xảy ra đánh nhau có vũ khí với quân nhân Tây Ban Nha, nên cả bốn anh em tôi không thể sống tiếp ở quê cũ được nữa. Đã hoàn toàn nhìn thấu sự nhu nhược trước mặt quyền thế của lề xưa nếp cũ, tôi quyết định trở thành một kẻ định ra những quy tắc, chứ không phải là kẻ chuyên phải phục tùng”.

Tuy rằng tình cảm giữa mấy anh em tôi rất tốt, nhưng đôi khi lại xảy ra cãi vả, vì thế chưa được bao lâu, chúng tôi đã tách ra làm riêng. Ilyas do tôi nuôi lớn, từ nhỏ đã thích đi theo sau tôi, nên lúc ra riêng, thằng bé không chút do dự quyết định đi theo tôi. Thằng bé đó là một đứa trẻ ngoan, thông minh khỏe mạnh, lạc quan phóng khoáng. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó lúc có được khoản tiền đầu tiên, tôi lựa chọn viết giấy mua đất, chứ không phải tiếp tục con đường lưỡi đao vấy máu, nói không chừng đến giờ thằng bé vẫn sống rất tốt, đã kết hôn và có con rồi”.

Nick rầu rĩ nói: “Chuyện đó đâu có tốt, nếu như ngài không lựa chọn như vậy, tôi đây biết làm thế nào? Không gặp được ngài, hiện giờ tôi vẫn sẽ là một con nhóc đói khát lang thang trên đường”.

Khóe miệng Hayreddin hơi cong lên, vò vò tóc nàng: “Tiểu quỷ ích kỷ, chỉ nghĩ đến việc bản thân được ăn no”.

“Nhưng bất kể ngài có hối hận ra sao, những chuyện đã xảy ra rồi không thể nào quay lại được nữa đúng không?”.

“Phải, em nói không sai chút nào”. Hayreddin nặng nề nói: “Mưa đã rơi và những chuyện đã làm đều không cách nào cứu vãn được”.

“Cậu ấy bị kẻ địch giết chết sao?”.

“Không, cũng là một sự cố ngoài ý muốn… mấy năm đầu mọi việc rất thuận lợi, Sư Tử Đỏ có khá nhiều thuyền, nhưng vẫn chưa đủ tiền để trang bị vũ khí, những thứ đang dùng đều là những khẩu pháo sắt kiểu dáng cũ, thiếu tính ổn định. Trong một trận chiến ác liệt, không có cơ hội để áp sát mạn thuyền đối phương, chỉ có thể bắn qua bắn lại, Ilyas đang ở khoang pháo đốc chiến thì có một pháo thủ do quá vội, chưa lau sạch nòng pháo đã nhồi thuốc nổ vào, lại nhồi quá nhiều, vừa mới châm lửa, toàn bộ khẩu pháo đã nổ tung. Hai chân của Ilyas bị nổ trúng, ruột cũng xổ cả ra ngoài, nhưng nhũng người đàn ông trong gia đình tóc đỏ đều rất mạnh mẽ, bị thương nặng như vậy nhưng vẫn không chết ngay. Victor đã cho thằng bé uống rất nhiều nha phiến, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn xuống nửa người dưới của mình, sau đó nhếch môi cười nói với tôi: “Anh, làm thế nào bây giờ, chim nhỏ của em cũng bị nổ mất rồi”. Thằng bé đó là vậy đấy, ở trong hoàn cảnh tồi tệ như thế nhưng vẫn nói đùa được”.

“Victor là bác sĩ, nhưng không phải là một vị thần, vết thương như thế chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Sau đó nha phiến cũng không còn tác dụng nữa, Ilyas không ngừng co giật, máu chảy ra ngập cả boong thuyền. Lúc ấy tôi nói với bác sĩ rằng không cần phải làm gì nữa, tôi nắm chặt lấy tay thằng bé, nó cười nói với tôi: ‘Em không xong rồi, tiễn em đi đi. Một mình Cecil ở dưới đất cô đơn lắm, em muốn đi cùng với con bé’. Tôi nhìn vào mắt nó, bện trong đã không còn chút thần nào nữa. Tôi lại nhìn Victor, khuôn mặt cậu ấy chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng, bó tay không thể làm gì hơn. Cuối cùng… cuối cùng tôi nắm lấy cần cổ Ilyas, dùng sức lực lớn nhất có được… cứ như vậy, cả hai đứa trẻ tôi nuôi lớn đều được tôi tự tay tiễn lên đường…”.

Nói xong những chuyện này, Hayreddin im lặng. Nick dang rộng một bên cánh tay, cố gắng ôm chặt lấy hắn. Tiếng mưa rơi rào rào, nàng cảm nhận được yết hầu của hắn không ngừng lên xuống, nhưng bàn tay đang nắm chặt lại trở nên lạnh lẽo.

“Sau đó, tôi đã dùng tất cả số tiền mình có thay pháo đồng, súng ống có chất lượng tốt nhất, tất cả đều được trang bị kiểu tối tân. Tôi tập trung hết những pháo thủ lại huấn huyện, nếu có ai sơ suất quên không làm bước cọ nòng pháo, tôi sẽ quất cho lằn da rách thịt. Từ đó trở đi, những trận pháo kích của Sư Tử Đỏ chưa bao giờ thua bất kì hải quân của một quốc gia nào. Em đã hiểu ra chưa? Con người muốn có được những thứ không thuộc về bản thân, sẽ phải trả giá bằng máu tươi. Tôi đã tiễn đưa hết người này đến người khác, bây giờ, đến em cũng yêu cầu đi trên con đường không thể quay đầu lại đó ư”.

Nghe xong những lời này, cuối cùng Nick đã hiểu tại sao thuyền trưởng lại suy nghĩ lâu đến vậy. Sự dũng cảm đơn độc không mảy may e ngại điều gì khiến nàng không sợ thất bại cũng không sợ cái chết, nhưng nỗi cay đắng khổ sở do sự thất bại và cái chết đó đem đến, lại để thuyền trưởng gánh chịu.

Điểm yếu của Sư Tử Đỏ, là hắn không thể chịu đựng được những người hắn yêu quý rời xa mình.

“Xin lỗi, xin lỗi”. Nick nhỏ giọng xin lỗi, vì tính cách ương ngạnh của bản thân.

“Được rồi, đừng nói mấy câu xin lỗi đó nữa”. Hayreddin ôm chặt lấy nàng, hôn lên trán nàng: “Em có một điểm giống tôi nhất là bất kể người khác nói thế nào, đều sẽ kiên trì đi trên con đường của mình. Chúng ta là kiểu: Dân cờ bạc điên cuồng, tiền đặt cược là vận mệnh của bản thân. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể em muốn sao, tôi đều sẽ ủng hộ sự lựa chọn của em. Nếu vì nhát gan sợ sệt và đau đớn khổ sở mà bỏ cuộc giữa chừng, tôi cũng sẽ giúp em tiến hành đến cùng, lần này, không có đường rút lui đâu”.

Mưa suốt cả một đêm, đến khi bầu trời ngày thứ hai hửng sáng, cơn mưa mới dần dần ngớt hạt. Đàn mòng biển cất tiếng kêu chói tai vượt qua những cánh buồm trắng, những đám mây dày nặng bắt đầu bị gió biển thổi tan, chùm ánh sáng vàng kim khó khăn xuyên qua kẽ hở, rót ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt biển.

Trong sân, một giọt sương phản chiếu tất cả những cảnh sắc ấy, long lanh lấp lánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play