Type: Thanh Hương

Một thanh niên lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên tấm thảm dày đắt tiền trong phòng ngủ của thuyền trưởng, sau lưng còn nhét một đống gối mềm, chân trái gác lên chân phải, nhàn nhã lật giở quyển sách ảnh về động thực vật phiên bản mới bằng tiếng Ý, không mảy may để tâm chăm sóc bệnh nhân của mình.

Nick nằm trên giường mềm, bên cạnh đặt vài cuốn truyện để đọc cho đỡ buồn, nhưng lại hoàn toàn không có tâm trí đâu mà đọc.

“Victor, chuyện vừa nãy tôi nói anh thấy có được không?”

“À hừ…”.

“Anh giúp tôi việc ấy đi, cứu Eney, tôi nằm một chỗ ở đây chẳng tìm được ai nữa cả…”.

“Hả? Cô nói ai cơ?” Victor lại lật sang một trang khác, giả vờ như không hiểu những gì Nick đang nói: “Cuốn sách tranh động thực vật năm nay lại ra thêm bốn mươi tám loài mới này, còn đều phân biệt được rõ ràng lớp, chi nữa chứ, thời đại hàng hải vẫn đúng thật là thời cơ tốt nhất cho các nhà tự nhiên học. Chỉ đáng tiếc chúng ta di chuyển suốt trên Địa Trung Hải, ngay cả cơ hội nhìn ngắm Tân thế giới cũng chẳng có…”.

Anh chàng bác sĩ nói lan man dông dài, Nick chật vật chống nửa người lên, lo lắng nói: “Anh biết rõ tôi đang nói tới ai mà! Chính là gã có đôi mắt màu vàng kim và hình xăm trên người đang bị trói trên cột buồm ở bên ngoài kia kìa!” Xưa nay nàng luôn là người độc lập dũng mãnh, những chuyện có thể dựa vào sức lực của bản thân thì chưa bao giờ làm phiền đến người khác, nếu không phải giờ bị tàn tật, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh phải cầu xin sự giúp đỡ của tay bác sĩ sức trói gà không chặt kia.

Victor nghịch nghịch đầu ngón tay đẹp đẽ của mình, cười khẽ đáp: “Nghe cô nói kìa, công tử tôi đây là một nhân viên bàn giấy, cũng chỉ khám bệnh đau răng cảm lạnh cho người ta, tiện thể nói chuyện phiếm cho đỡ buồn với bệnh nhân, sao làm được chuyện cứu vớt phạm nhân mắc trọng tội chứ?”.

“Anh làm được mà! Cũng đâu phải bắt anh đánh gục đám canh gác, chỉ là tranh thủ lúc mọi người không chú ý nới lỏng dây trói ra một chút thôi, hoặc là nhét cho một con dao nhỏ, Eney có thể tự mình bơi được…”. Nick khẩn thiết giảng giải mẹo vượt ngục cho Victor nghe, nhưng dáng vẻ của người này lại hoàn toàn không có chút hứng thú.

“Thứ nhất, một ngày hai mươi tư giờ trên thuyền không ngừng có người đi qua đi lại, ai giẫm một chân lên đuôi mèo thôi thì nội trong vòng ba phút đã truyền từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, không thủ đoạn nào có thể qua mắt được kẻ khác. Thứ hai, thằng nhãi kỳ quặc kia chẳng có quan hệ gì với tôi, tại sao tôi phải mạo hiểm cứu hắn để thuyền trưởng trách móc?”

Lý do vô cùng đầy đủ, từ lâu Nick đã biết rằng Victor rất lạnh lùng nghiệt ngã đối với những người không liên quan, giờ cũng chẳng tìm ra được lý do nào để thuyết phục anh ta. Nick cực kỳ thất vọng, cánh tay buông thõng, thân hình nặng nề trượt xuống giường.

Victor gập cuốn sách lại, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ riêng một mình tôi ấy mà, chắc chắn không được rồi, nhưng trên thuyền, những kẻ nợ ơn tôi cứu mạng cũng phải đến mười, hai mươi tên…”.

Nghe được từ then chốt, Nick quay ngoắt đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn vào miệng anh chàng bác sĩ, chờ đợi những lời tiếp theo. Nhưng trái với dự đoán, tay bác sĩ lại không nói ra một cái tên, mà là một con số.

“Hai mươi đồng vàng”.

Victor nheo nheo mắt nhìn Nick, giơ hai ngón tay lên.

Hai mươi đồng vàng! Cho dù là ở Bắc Phi giá cả tăng vọt, khoản tiền cực lớn này cũng đủ để mua một trang trại nhỏ rồi! Trái tim nhỏ bé của Nick không kìm được run rẩy: “Cái gì! Những người đã được anh cứu mạng, giúp hộ một chuyện cỏn con thôi không phải là việc nên làm sao? Cần gì phải hối lộ nhiều thế?”.

Victor đứng dậy, vuốt phẳng những nếp gấp trên chiếc áo sơ mi lụa, nghiêm mặt nói: “Đúng là như vậy thật, nhưng đối với tôi, đây là một dự án lớn. Những chuyện vặt vãnh làm giúp cô hồi trước không tính, nhưng lén lút thả tù nhân không phải là chuyện nhỏ. Hai mươi đồng vàng này không phải là khoản hối lộ cho những người khác, mà là thù lao cô phải trả cho tôi”.

Chưa bao giờ nghĩ rằng anh chàng bác sĩ xuất thân quý tộc lại đòi hối lộ, trái tim Nick le lói một tia hy vọng hỏi: “Victor, anh đang đùa đúng không? Tiền lương của bác sĩ ngang với thuyền phó mất rồi!”

“Tiền gửi tiết kiệm của cựu đội trưởng Nick cũng đâu có thiếu, để tôi nhớ xem nào… hai trăm mười ba đồng lẻ năm xu đúng không? Hẳn là vẫn còn không ít chiến lợi phẩm chưa bán nhỉ?”.

Nghe thấy sự chú ý của Victor dồn cả vào số tiền vốn của mình, Nick lập tức mặt cắt không còn một giọt máu: “Anh đúng là đang tống tiền! Tuy tôi có tý tiền gửi tiết kiệm thật, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội có thêm thu nhập nữa!”.

“Đúng vậy, nhưng gã Sói Đất bé bỏng với đôi mắt màu vàng kim kia của cô chết đi sẽ chẳng thể sống lại được”. Victor nheo nheo mắt nhặt quyển sách tranh trên tấm thảm lên, gẩy gẩy mấy hạt bụi tưởng tưởng trên bìa cuốn sách: “Có là anh em ruột thịt đi nữa, tiền bạc cũng phải sòng phẳng, cô cứ từ từ suy nghĩ đi, nhưng phải nhanh lên đấy, lúc nãy đi ngang qua, tôi thấy hắn sắp thành Sói Đất khô rồi”.

Khuôn mặt Nick bắt đầu méo mó. Trong lòng nàng hiểu tay bác sĩ này chẳng qua chỉ muốn làm nàng đau đớn nên mới nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như vậy, nhưng điều đáng buồn là nàng lại không cách nào chống lại chiêu uy hiếp tàn ác này. Chỉ cần nghĩ tới khoản tiền tổn thất cực lớn ấy, lục phủ ngũ tạng của nàng lại đau đớn dữ dội như thể bị xoay tròn vặn véo.

“Ấy, sao cơ vòng mắt và cơ cắn(1) của cô lại giật kinh thế, thời tiết nóng quá nên trúng gió à?” Victor giả vờ giả vịt nói kháy, rút một chiếc khăn tay lụa ra chấm chấm lên thái dương và trán Nick.

(1): Cơ vòng mắt: là một trong ba cơ mắt, có nhiệm vụ quan trọng để khép mắt. Cơ cắn: là một cơ thuộc nhóm cơ nhai, nguyên ủy ở cung gò má, bám tận ở mặt ngoài ngạnh hàm và góc hàm.

“Có thể, có thể giảm giá không? Chúng ta cũng là chỗ quen biết mà, tốt xấu gì cũng có thể coi là có duyên…”. Từ khóe miệng đến lông mày Nick đều đang giật giật, kéo tay áo của bác sĩ giãy giụa lần cuối.

“Rất xin lỗi”. Victor rút ống tay áo ra, một câu đập chết hy vọng cuối cùng của Nick: “Tóm-lại-không-mặc-cả”.

Thời tiết vô cùng tuyệt vời, có thể nhìn thấy rõ những con sóng lấp lánh ánh sáng trên mặt biển phía xa, vài chú chim hải âu chao liệng vòng quanh phần đuôi màu trắng của con thuyền Diêm Vương, dùng thứ ngôn ngữ của riêng chúng để truyền đạt tín hiệu. Hai người đàn ông đang đứng sóng vai trên mũi thuyền, thì thầm trao đổi chuyện gì đó với nhau. 

“Báo giá hai mươi đồng vàng, giao dịch thành công. Mặt mũi con nhỏ chết tiệt đó lúc viết giấy vay nợ cứ như thể đang đi đưa đám”. Victor cực kỳ sung sướng, hai ngón tay kẹp tờ giấy có in dấu vân tay lắc đi lắc lại, tống tiền Nick thành công có thể liệt vào một trong mười điều đắc ý nhất trong cuộc đời của anh ta.

“Trong lòng cô ấy gã con lai đó đáng giá hai mươi đồng vàng, giá cũng có thể coi là không thấp đâu”.

“Phải chém đẹp cho chảy máu như thế mới được, vất vả cho cậu rồi”. Hayreddin thản nhiên nói.

Anh chàng bác sĩ nhét tờ giấy vay tiền vào trong túi, nghi ngờ hỏi: “Tại sao nhất định phải dùng cách này? Tên nhãi ấy căn bản không có sức cạnh tranh, ngài muốn giết chết hắn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

“Trí nhớ của con nhỏ chết tiệt đó không tệ đâu, có nghĩa khí, có ơn phải trả, có thù tất báo. Bất kể thằng nhãi đó sống hay chết, trong lòng cô ấy sẽ luôn nhớ đến hắn. Sói Đất đã chăm sóc cô ấy suốt ba tháng trời, nếu tôi giết hắn, hắn sẽ trở thành cái rễ mọc trong lòng cô ấy mất.  Nhất định phải khiến Nick bỏ tiền ra để báo cái ơn này, có thế mới vĩnh viễn cắt đứt được hậu họa”.

Victor xuất thân từ tầng lớp quý tộc, những chuyện như thế này từ nhỏ đã thấy nhiều, suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu ý đồ của Hayreddin, không khỏi than thầm thủ đoạn của thuyền trưởng thật thâm hiểm. Con nhỏ chết tiệt kia xưa nay là loại vắt cổ chày ra nước, loáng một cái phải móc túi ra hai mươi đồng vàng để cứu người, sau này mỗi khi nhớ tới Sói Đất, trong lòng sẽ tràn đầy đau khổ, những hoài niệm lưu luyến sẽ chẳng còn lại được mấy phần. Còn thuyền trưởng, lại là tài chủ hàng tháng phát lương đầy đủ, khiến túi tiền của con nhỏ đó được căng phồng. Một mất một kiếm, hoàn toàn có thể đoán trước được sự lựa chọn của con quỷ kiệt sỉ kia.

Hayreddin đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, chìa khóa của chiếc vòng cổ đó đâu? Cậu lừa bịp vớ vẩn hai ngày trời, mà vẫn chưa lấy được ra à?”.

“Dù gì cũng nuốt xuống rồi, giờ lấy ra buồn nôn lắm!”. Victor vặn cổ, khó chịu cau mày theo thói quen, không nhắc một chữ nào tới lời thề thốt thành khẩn của mình lúc trước. Thấy sắc mặt Hayreddin sầm xuống, anh ta mới nói: “Không phải chỉ là một cái khóa thôi sao, giờ đi một chuyến tới Florence, tôi quen một nghệ nhân cực giỏi, bất kể là kiểu khóa gì, trong vòng năm phút cũng có thể xử lý xong!”.

Tính cách công tử của Victor vẫn như vậy, một câu “đi đường vòng” nhẹ hều của anh ta cũng tốn mất một tuần lộ trình, Hayreddin nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, hoàn toàn không còn lời nào để nói với gã cấp dưới không đáng tin này nữa.

“Thuyền trưởng, ngài tha cho thằng nhãi con lai đó đi, phơi mình giữa thời tiết này mà không chết, mầm non đỡ đạn, thế này tốt biết bao! Huống hồ người đánh bại đội trưởng sẽ được thay thế vị trí đội trưởng, chẳng phải là quy tắc cũ trên thuyền sao?”.

“Có mà do cậu chán quá, muốn tìm nguyên liệu chống lại sự giày vò thì có!” Hàng lông mày của Hayreddin nhăn lại, nhưng không có ý định phản đối. Hắn đã chứng kiến bản lĩnh của Sói Đất, từ sau khi mất đi Hải Yêu, quả thực Sư Tử Đỏ đang thiếu một tướng tiên phong để nâng cao thể diện, mà cướp biển ép buộc tù binh nhập bọn cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.

Trên vùng biển bao la rộng lớn ăn thịt người không thấy xương này, bất kể là hải quân hay những thủy thủ bình thường đều có một cuộc sống vô cùng khó khăn, thu nhập ít ỏi lại còn bị đủ loại kỷ luật hà khắc kìm hãm. Một khi nhìn thấy cuộc sống tự do tự tại ăn miếng thịt lớn, uống cốc rượu to và khoản lợi nhuận kếch xù thu về của cướp biển, rất hiếm người có thể kháng cự lại sự cám dỗ này.

Sự sống chết của Sói Đất chẳng là gì đối với Hayreddin, nhưng việc Nick nằm liệt giường lại là nỗi lo lắng lớn của hắn, Hayreddin thúc giục: “Nếu cảm thấy buồn chán, thì thử nghiên cứu vết thương của Nick đi, nhất định phải cắt bỏ chân tay sao?”.

“Chuyện này tôi vẫn chưa thể cho ngài một đáp án rõ ràng được…”. Nói đến chủ đề chuyên ngành, câu từ của Victor liền trở nên thận trọng hơn: “Hệ thống y tế ở khu vực Trung Đông khác với châu Âu, tranh thủ cơ hội tới Thổ Nhĩ Kỳ, tôi xin tạm thời rời khỏi vị trí công tác, đến Học viện Y khoa của Suleiman Đại đế để nâng cao chuyên môn”.

Chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi đã phê duyệt xong ba nhiệm vụ có độ khó cao, một là hoàn thành việc tống tiền con nhỏ chết tiệt kia, hai là kiếm được một cơ thể sống làm đối tượng thí nghiệm, cuối cùng là nghỉ việc không lương giữ nguyên vị trí, Victor cảm thấy một ngày này vừa phong phú lại vừa thành công. Anh ta thoải mái thong thả bước đến trước cột buồm, đánh giá gã phạm nhân đang bị trói chặt trên đó.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy lớp da lộ ra bên ngoài của Sói Đất đã bị cháy nắng nghiêm trọng, khóe miệng trắng bệch nhợt nhạt như một tờ giấy, nứt ra những vết rách rất sâu, ngay cả máu cũng đã đông khô lại. Hắn gục đầu xuống không nhúc nhích, nếu không phải lồng ngực vẫn còn đang khẽ phập phồng lên xuống, thoạt nhìn hắn giống hệt một cái xác đã chết nhiều giờ. Victor dội một xô nước lạnh xuống đầu gã phạm nhân, Eney vốn dĩ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc đang mờ mịt lại bị tạt nước lạnh, giật mình run rẩy ngẩng lên, theo bản năng liếm liếm số nước ít ỏi còn sót lại trên môi. Đợi đến khi nhìn rõ được người đến, toàn bộ cơ thịt trên người Eney căng cứng, đôi con ngươi lập tức co hẹp.

“Muốn sống không?” Victor nhàn nhã hỏi.

Sói Đất nghiến chặt răng không hé môi, không biết tên bác sĩ biến thái này lại muốn giở trò gì ra để hành hạ hắn.

“Hiện giờ đang có một cơ hội rất hiếm có. Hải Yêu rơi xuống nước bị thương là do cậu, nên chức đội trưởng đỡ đạn… à không, đội trưởng đội xung phong trên thuyền của chúng tôi tạm thời không có ai thay thế, thuyền trưởng đang vô cùng sầu não. Trước giờ, phúc lợi và đãi ngộ của Sư Tử Đỏ rất tốt, chỉ cần cậu gia nhập, những chuyện trước đây hoàn toàn có thể xóa bỏ. Thế nào hả?”.

Nghe ra những lời này là dụ hàng, Sói Đất lại gục đầu xuống, rõ ràng không chút hứng thú.

Victor đã sớm tiên liệu được sự kháng cự của hắn nên không hề ngạc nhiên. Anh ta bước đến gần thêm một bước, nghiêng người ghé sát vào bên tai Eney khẽ nói một câu:

“Lẽ nào, lời cầu xin của Nick cậu cũng không nghe theo sao?”.

Eney ngẩng phắt đầu lên, hô hấp trở nên dồn dập.

Anh chàng bác sĩ lấy thân mình che chắn tai mắt của những người xung quanh, móc từ trong túi ra một tờ giấy, giơ lên trước mặt Sói Đất: “Nhìn đi, đây là thư tự tay con nhóc ấy viết cho cậu, muốn nghe thử nội dung không?”.

Eney vội vàng gật đầu, đôi mắt màu vàng kim sáng bừng lên như được hồi sinh từ đống tro tàn, như thể sinh mệnh đã quay về bên trong thân hình khô héo kia.

Victor cầm tờ giấy rồi mở ra, đây là tờ giấy vay nợ vừa nãy con nhỏ chết tiệt kia viết cho hắn, trên đó viết:

Nhân viên kế toán, thấy thư như thấy người. Tôi nợ bác sĩ Victor hai mươi đồng tiền vàng, xin hãy rút tiền mặt từ trong số tiền gửi của tôi trả cho anh ta. Nick.

Anh chàng bác sĩ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, đọc to rõ ràng lưu loát lá thư tưởng tượng:

“Eney. Nhìn thấy thư như nhìn thấy người. Hãy tin tưởng vào bác sĩ, anh ta là một người tốt (nhấn mạnh vào hai chữ người tốt), sẽ giúp anh thoát khỏi tình trạnh khốn đốn này. Nói không chừng tôi sẽ không thể gặp lại anh, cũng không còn được nói chuyện với anh nữa, vì vậy, bất luận thế nào, nhất định phải sống tiếp!Tôi rất nhớ anh… Nick”.

Giọng đọc của anh chàng bác sĩ nhẹ nhàng mềm mại, tình cảm chân thành tha thiết, mấy câu nói dối ngắn ngủi mà lại có hiệu quả như thể sinh ly tử biệt đến nơi, trong thoáng chốc, hốc mắt Eney ửng đỏ, nhìn đăm đăm vào tờ giấy hỏi: “ Đó… thật sự là do cô ấy viết à?”.

“Lừa cậu làm gì, nhìn thử đi, có dấu vân tay đây này”. Victor liền khoe cái dấu vân tay màu đỏ nho nhỏ ra, không mảy may có chút áp lực tâm lý khi bắt nạt một kẻ thất học đáng thương: “Con nhóc đó khổ sở cầu xin tôi cứu tính mạng của cậu, vừa nãy tôi đã đi thương lượng với thuyền trưởng rồi, chỉ cần cậu nhập bọn làm việc thay cho Nick, mọi chuyện có thể bỏ qua cho cậu”.

Sói Đất đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, tuy hắn không biết chữ, nhưng vẫn nhớ mang máng những đường bút cong tròn đẹp đẽ của nàng. Nhớ lại giọng nói và khuôn mặt dễ thương của Nick, nghĩ tới chuyện nàng có tình nghĩa với mình như vậy, tham vọng được sống của Eney đã trỗi dậy.

“Cậu thấy đấy, Nick là người phụ nữ của thuyền trưởng, những người đàn ông khác không dễ được phép gặp mặt đâu. Nhưng chỉ cần ở lại trên thuyền, tốt xấu gì thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy con nhóc đó, nói chuyện dăm ba câu, đó chẳng phải là cơ hội rất tốt sao? Huống hồ cậu không có địa vị lại chẳng có tiền, muốn theo đuổi bất kỳ một cô gái nào cũng không có phần thắng, làm cướp biển lăn lộn một thời gian rồi sẽ có thể diện, đó là con đường tắt nhanh nhất trên biển đấy”.

Anh chàng bác sĩ khuyên bảo với khuôn mặt vui vẻ hòa nhã, hài lòng khi nhìn thấy thần sắc dao động của mục tiêu.

Sói Đất thà chết cũng không muốn đầu hàng kẻ địch, nhưng suốt ba ngày nay liên tiếp gặp phải nào thì bạo lực tranh đoạt ái tình, sau đó là ca phẫu thuật kỳ quặc, rồi cuối cùng là màn tra tấn tàn khốc phơi mình dưới nắng gắt, lúc này cả thể xác và tinh thần đều đã đến ngưỡng cực hạn, trong hoàn cảnh quyết định sống chết này mà gặp được sự lựa chọn như vậy, đương nhiên sẽ đấu tranh nội tâm vô cùng kịch liệt. Hắn cắn chặt môi suy nghĩ rất lung, cuối cùng bại dưới thế tấn công dịu dàng tình cảm trong lá thư, từ trong cổ họng khàn khàn khô nẻ nặn ra một câu: “Được rồi, tôi… tôi sẽ gia nhập…”.

“Người đâu, cởi trói! Mang theo một ít nước đến đây, nước ngọt ấy”.

Victor lập tức lớn tiếng gọi, bảo người thả Sói Đất yếu rợt từ trên cột buồm xuống. Eney uống ừng ực hai chén nước lạnh, nhận lấy tờ giấy vay nợ từ trong tay bác sĩ, vuốt ve hết nhìn rồi lại ngắm, cẩn thận dè dặt áp vào vết thương cháy nắng trước ngực như một món bảo bối.

“Tờ giấy này tự cậu giữ lấy, nhưng đừng để người thứ hai đọc được, nếu không Nick sẽ bị ăn roi đấy, biết chưa?” Victor thì thầm ân cần dạy bảo, nghe qua thì quả nhiên là một người tốt đáng tin cậy. Sói Đất đã từng nhìn thấy vết roi trên lưng Nick từ lâu, biết Sư Tử Đỏ thủ đoạn độc ác vô tình, nên vừa gật đầu lia lịa vừa trịnh trọng gấp tờ giấy lại, nhét vào trong người.

Tôi rất nhớ anh… Nàng nói rất nhớ hắn! Nàng chấp nhận nguy hiểm để cứu hắn, viết thư cho hắn… Quay về từ lằn ranh sinh tử, Sói Đất lặng lẽ nhớ đến “bức thư tự tay Nick viết”, chỉ cảm thấy ngọt lịm như đường, cũng không muốn tự mình tìm đến con đường chết nữa.

Qủy kế của Victor đã thành công, khóe miệng liền nhếch lên, mắt kính lóe ra một tia sáng trắng.

Một ngày sáng sớm ở Florence, nước Ý bị tiếng chuông báo động hú dài đánh thức.

Người dân trong thành phố mở mắt đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ: Hơn hai mươi chiếc pháo hạm cỡ lớn neo đậu ở bến cảng, lá cờ đang tung bay đón gió có biểu tượng của cướp biển.

Sau khi đánh bại Andrea trong cuộc chiến ở Algiers, vốn dĩ Hayreddin định lập tức quay về đế quốc Ottoman báo cáo kết quả, nhưng vì muốn đi tìm Nick, đội thuyền đã quanh quẩn mãi ở Bắc Phi suốt ba tháng ròng. Trong hành trình trở về, chỉ vì Victor nhắc tới tay thợ khóa, Hayreddin liền không chút nề hà đi đường vòng qua nước Ý.

Lần trước ghé thăm Florence là chuyến đi ẩn danh, nhưng lần này, Sư Tử Đỏ dẫn toàn bộ đội thuyền xông thẳng vào bến cảng, ngay cả cờ hải tặc cũng lười gỡ xuống. Hải quân đánh thuê bản địa của Florence hoàn toàn không địch  lại được, đành phải để mặc bọn họ neo đậu ở đại bản doanh của mình.

Một bến cảng thương mại tốt như thế lại bị đại quân cướp biển bao vây vốn dĩ đã là một tai họa có tính hủy diệt rồi, nhưng tin tức Sư Tử Đỏ đưa ra lại khiến người dân Florence đang từ tuyệt vọng chuyển sang mừng như phát điên.

Tôi tới mua chút đồ cho phụ nữ - Sư Tử Đỏ nói vậy.

Florence là cái nôi của văn hóa Phục Hưng, là thủ đô nghệ thuật nổi tiếng nhất của châu Âu, đương nhiên là địa điểm tốt nhất để mua các loại mặt hàng xa xỉ phẩm thời thượng. 

Vua cướp biển đến mua sắm cũng kiêu căng ngạo mạn thế đấy, “Rắn độc” Lorenzo – người đứng đầu dòng họ Medici cũng không thể không dẫn các thành viên trong gia tộc ăn mặc trang trọng tới nghênh đón. Tấm áo choàng cầu kỳ tuyệt đẹp lúc giẫm lên thang dây leo lên thuyền lại trở nên rườm rà phiền phức, kiểu tóc thời trang tinh xảo đẹp đẽ cũng trở thành đối tượng mỉa mai của đám cướp biển. Một gia tộc xã hội đen tài phiệt đã tung hoành gần hai trăm năm ở Florence, lúc đối mặt với loại vũ lực có thể hủy diệt cả quốc gia, cũng đành nhún nhường nịnh nọt.

Lorenzo ngạo mạn cúi đầu xuống, hành lễ với Hayreddin như khi gặp mặt quốc vương.

“Ngài Barbarossa vô cùng tôn quý, sự xuất hiện của ngài như ánh mặt trời mới mọc lúc bình minh chiếu sáng mọi ngóc ngách của thành phố Florence này, gia tộc Medici sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với ngài”.

“Vậu thì làm phiền trưởng tộc rồi”. Vẻ lười biếng của Hayreddin không hề mang theo bất kỳ ý cảm tạ nào, chậm rãi nói: “ Tôi tới mua vài món đồ trang sức cho phụ nữ, để bảo bối nhỏ bé của tôi được vui vẻ”.

Thời đại của thần thoại Hy Lạp đã trôi qua lâu rồi, mệnh lệnh của Bá chủ Địa Trung Hải Barbarossa Hayreddin hiện giờ giống như thần dụ của thần Biển Poseidon, khiến người ta không thể không phục tùng. Bất kể thân phận của bảo bối hắn vừa nhắc đến là gì, Lorenzo cũng chỉ có thể diễn dáng vẻ cung kính tuân lệnh mà thôi:

“Nguyện vọng của ngài chính là sứ mệnh của Medici”.

Toàn bộ bến cảng ở Florence trở nên sôi sục.

Hàng trăm con thuyền nhỏ chở đầy hàng hóa đi qua đi lại như đưa thoi giữa những con thuyền cướp biển giống hệt như đàn ong vây lấy những đóa hoa tươi, tiếng la hét mời chào vang lên không ngừng nghỉ, thực phẩm tươi ngon, động vật sống, rượu rum, công cụ cỡ nhỏ bằng kim loại, ván gỗ sửa chữa đều là những thứ cần thiết phải mua để tích trữ. Những thương nhân không lên được thuyền lưng cõng bao to bao nhỏ đứng ở bến thuyền, ngẩng đầu trông ngóng với vẻ vừa thấp thỏm vừa sợ sệt háo hức, lại thêm cả những cô gái điếm xinh đẹp mở dù ngồi lả lơi mời gọi trên những con thuyền nhỏ, reo rắc những ánh mắt tán tỉnh đưa tình đến đám cướp biển đói khát.

Những cuộc chiến giữa Tây Ban Nha và Thổ Nhĩ Kỳ thường xuyên xảy ra, vị thế thương mại phất lên dựa vào việc buôn bán qua đường hàng hải ở Florence sụt giảm, việc làm ăn buôn bán từ lâu đã không còn được tốt như trước. Thế nên, đám cướp biển sẵn sang chi trả các hóa đơn chính là đối tượng giao dịch tốt nhất: có tiền, lười mặc cả, hơn thế lại không quan tâm đến chuyện chỉ trong một lần đã tiêu hết tất cả tài sản chỉ để đổi lấy một đêm vui vẻ.

Những thương nhân đơn lẻ ở Florence không để tâm đến chuyện nguy hiểm, mang theo hàng hóa của mình ngồi trên những con thuyền nhỏ chen chúc lao tới, những thương hiệu của Medici lục tục vận chuyển những sản phẩm thủ công và những món đồ dệt may tới bến thuyền, dâng lên cho cô gái bí ẩn mà Hayreddin từng nhắc tới chọn lựa.

Trong lòng mỗi người đều có một mối nghi ngờ, “cô gái của tôi” rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Công chúa, con gái tổng đốc, phu nhân quý tộc, nô lệ nước ngoài cướp về được, đủ kiểu lời đồn nhanh chóng lan rộng. Nàng là ai? Là mỹ nữ sở hữu dung mạo tuyệt thế đến mức nào, mới có thể được Vua cướp biển yêu thương bảo vệ như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play