Type: Thanh Hương

Victor nghiến răng nghiến lợi hoàn thành công việc mà cả đời anh ta không muốn làm nhất – tiến hành khử trùng sợi roi da chỉ nhìn thoi đã thấy sợ rồi. Nếu là sợi roi chín đuôi thường dùng khi xử phạt, thì sau ba mươi roi, tất cả phần da lưng của người bị phạt đều tróc ra thành từng mảng, trong thời tiết mùa hè nóng bức này sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng máu. Mà sợi roi dài làm bằng da bê thuộc này, có thể kéo dài số lần và thời gian xử phạt.

Đó là chiếc roi của Hayreddin.

Hắn rất hiếm khi đích thân ra tay xử phạt ai đó, cũng chỉ có những sự việc cực kì nghiêm trọng, khi người phạm trọng tội là cánh tay đắc lực của hắn, thì sợi roi khiến người ta phải run rẩy này mới có cơ hội xuất hiện trước mắt mọi người.

Phạt roi thì phải cởi quần áo công khai tiến hành xử phạt, Victor đã suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng cho Nick mượn chiếc áo sơ mi với hàng nút cài ở lưng, như vậy thì nàng có thể dùng vạt áo trước che đi phần ngực, rồi sơ vin vạt áo vào trong quần, không phải chịu cảnh bị quật roi trần truồng trước ánh mắt của ba nghìn gã đàn ông.

Lúc làm tất cả những việc này, Nick đang thừ người ở trong phòng y tế, bất kể anh chàng bác sĩ mắng mỏ khuyên nhủ như thế nào đi nữa, lôi một loạt những trường hợp chết do miệng vết thương bị mưng mủ thối rữa ra để hù dọa nàng, thì con nhóc cố chấp này vẫn không chịu mở miệng.

“Chi bằng cô mang thai đi! Bất kể là trên bờ hay trên biển, phụ nữ mang thai tốt xấu gi cũng có đặc quyền miễn hình phạt”. Victor hung hăng dùng cồn lau rửa vị trí sắp phải chịu hình phạt của Nick, tấm lưng trơn mịn này sắp bị quật đến nát nhừ, cả đời này cũng đừng hy vọng sẽ hồi phục lại nguyên trạng.

“Như vậy cũng sẽ bị khai trừ”. Nick quay lưng lại nói, “Lần này thật sự là lỗi của tôi,nghiến răng chịu đựng là sẽ qua thôi”.

“Con nhóc khốn kiếp, cô đang ngủ mê đấy à? Một trăm roi, cô có nghiến vỡ răng cũng không chịu nổi đâu! Nghe lời đi, đợi ngài ấy đánh được mười, hai mươi roi rồi, cô giả vờ ngất xỉu, dù dùng nước hắt thế nào đi nữa cô cũng đừng mở mắt, theo quy tắc thì không thể đánh người đã mất đi ý thức. Dù sao đám người lên bờ với cô cũng biết cô là con gái, đợi thuyền trưởng nguôi giận rồi, quy tắc cũng là làm cho người ta xem thôi mà, gần như có thể cho qua…”.

Victor cằn nhà cằn nhằn, giảng giải những cách có thể giảm bớt đau đớn anh ta biết cho cô nhóc kia nghe, nhưng không biết nàng đã nghe vào đầu được bao nhiêu. Nick lặng lẽ chờ đợi hình phạt, đây là lần đầu tiên, nàng biết bản thân mình dù phải chịu tổn thương cũng không muốn chạy trốn, vẻ thất vọng và tức giận đến cùng cực của Hayreddin dường như đang ở ngay trước mắt, cuối cùng nàng đã hiểu ra, có những chuyện một khi đã làm sai thì không thể vãn hồi.

Thời khắc không thể trốn tránh cuối cùng cũng đã đến.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả tàu thuyền của Sư Tử Đỏ đều tập trung lại với nhau, như những vì sao mọc xung quanh Mặt trăng vây lấy con thuyền Hải Yêu, tất cả thuyền viên đều được yêu cầu đứng trên boong thuyền quan sát quá trình xử phạt.

Thú cưng ngày xưa của thuyền trưởng, đội trưởng Nick của thuyền Hải Yêu bị giải lên bục thuyền ở tầng cao nhất. Hai tên cướp biển kéo hai tay nàng ra, dùng một sợi dây thừng thô ráp trói thật chặt lên lan can bằng sắt, đảm bảo rằng cho dù nàng có ngất đi thì cũng không bị trượt ngã xuống. Thủy thủ trưởng bước lên phía trước, cởi từng chiếc, từng chiếc cúc áo ở sau lưng nàng ra, phần lưng trắng mịn mượt mà như tuyết đầu mùa lộ ra trong không khí, trước mặt tất cả đám đàn ông.

Có rất ít kẻ nảy sinh ý nghĩ khinh mạn.

Một thiếu nữ giả làm con trai uy danh lan truyền khắp Địa Trung Hải, ngoài thuyền trưởng ra, không một ai có thể đỡ được quá ba chiêu từ hai cổ tay mảnh mai của nàng. Nàng có nghĩa khí, có trách nhiệm, có ân báo ân có oán báo oán, cho dù không phải là một người đàn ông thực sự, nhưng trong tâm trí của đám cướp biển, hành động của nàng là hành động của người đàn ông chân chính nhất. Thậm chí tay thủy thủ chịu trách nhiệm trói Nick cũng không kìm được dùng ánh mắt cổ vũ với nàng, hy vọng đội trưởng có thể chịu được khổ hình để được ở lại.

“Gang miệng ra!” Theo quy tắc, thủy thủ trưởng hô lớn, một thủy thủ đứng cạnh đó lập tức nhét một cây gậy gỗ bọc vải ngang miệng Nick. Cắn thứ đó, chí ít có thể cầm cự được gấp đôi thời gian.

Tay Hayreddin cầm sợi roi da bước tới, dừng cách đó khoảng tầm ba mét. Sợi roi rất dài, hắn không cần phải đứng ngay trước mặt nàng.

“Nhớ cho kĩ, sau này không được phép làm trái mệnh lệnh của tôi!”. Giọng nói đầy uy nghiêm từng câu từng chữ như đang gõ vào trái tim của tất cả mọi người, ngay cả những người không phải đứng trên giá chịu phạt cũng không thể ngừng run rẩy.

Roi thứ nhất mang theo tiếng rít gào xé gió vung tới, sau một tiếng quật giòn tan vang lên, một vết hằn đỏ liền xiên lệch xuyên qua tấm lưng trơn nhẵn không chút tì vết, sưng lên thành vệt rỉ máu từng giọt. Sự đối lập giữa vết roi thê thảm và làn da trắng nõn khiến người ta không dám nhìn tiếp, Victor cũng phải quay mặt đi.

Roi thứ nhất bao giờ cũng là roi đau đớn nhất, thân thế giống như kinh sợ mà nảy sinh các loại phản ứng khác nhau. Có người sẽ nghiến chặt khớp hàm rên rỉ, có người lại nhổ ra thanh gỗ gang miệng lớn tiếng thét chói tai, thậm chí có người vì cơn đau kịch liệt bất ngờ mà mất kiểm soát. Nhưng Nick, chịu đựng cơn đau không hé răng lấy một tiếng theo thói quen. Đường roi thứ nhất rơi xuống lưng, hô hấp của nàng dừng lại hai giây, sau đó nhắm chặt mắt lại nặng nề thở dốc.

Cổ tay Hayreddin vung lên, đuôi roi giống như một con rắn đen linh hoạt vạch một đường trong không khí, thuận thế bay trở về lại trong tay. Hắn nắm chặt sợi roi kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi thân thể của Nick quen với cơn đau, hơi thở hổn hển dần dần ổn định lại, mới không nhanh không chậm vung ra đòn trừng phạt tiếp theo.

Cường độ cứng rắn như thép tựa như những cơn sóng đập vào tảng đá lớn, trầm ổn kiên định, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tuyệt đối không vì sự căng cứng và run rẩy của nàng mà chậm lại, cũng không vì biểu cảm của những người xung quanh mà nhẹ nhàng. Mỗi roi quất xuống đều vững vàng chắc chắn, ngọn roi không một lần nào trật xuống lan can sắt, boong thuyền, hay những nơi không liên quan khác, cứ như vậy, vết roi từng đường từng đường xếp gọn gàng song song với nhau, không có đường nào trùng với đường nào. Đợi cho đến khi toàn bộ phần lưng không còn chỗ nào nguyên vẹn, hắn lại bắt đầu quất một lượt nữa lên những chỗ đã quất lúc đầu.

Sự im lặng chết chóc bao phủ khắp mặt biển, chỉ có tiếng đuôi roi rít gào vang lên, cùng với âm thanh giòn tan rơi xuống phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy. Vạt áo trước của Nick đã ướt đẫm, mồ hôi hòa lẫn với máu nhỏ giọt xuống dưới, cảm giác đau đớn giống như cơn thủy triều không ngọn từng đợt từng đợt khiến đầu óc nàng choáng váng, nhưng dưới sức lực từ những đường quật lại luôn cảm thấy tỉnh táo.

Năm mươi roi, quả thực dài đằng đẵng như “Sách Sáng Thế”(1). Xem ra nàng sắp không cầm cự được nữa rồi.

(1): “Sách Sáng Thế” là sách mở đầu cho “Cựu ước” nói riêng cũng như “Kinh Thánh” nói chung. Nội dung của “Sách Sáng Thế” nói về nguồn gốc của vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel. Phần một giải thích nguồn gốc vũ trụ và nhân loại, phần hai nói về nguồn gốc dân tộc Israel và các tổ phụ lớn.

“Nới dây trói”. Hayreddin thu lại sợi roi.

Hai thủy thủ lập tức bước tới nới lỏng sợi dây lưng trên tay Nick ra, cả người nàng giống như vừa nhúng nước phủ phục trên giá hành hình, sau khi lấy thanh gỗ gang miệng ra, trên đó vẫn còn hằn rõ vết răng mang theo dấu máu. Victor lao bổ tới, kê một ly nước đến gần bên miệng nàng, Nick lắc đầu từ chối.

“Uống đi!” Victor cao giọng nói, sau đó sán vào tai nàng thì thầm phun ra một từ Latin.

“Là nha phiến đấy”.

Nick thở hổn hển, ngoan ngoãn kề miệng vào gần ly nước uống mấy ngụm. Miệng đã bị chính nàng cắn rách, máu nhuộm hồng chất lỏng đắng chát trong ly. Nha phiến có hiệu quả ngay tức thì, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, vết roi sưng nóng trên lưng dường như cũng không còn đau đớn khó chịu nữa.

“Mang cô ấy xuống trị thương”. Hayreddin dặn dò. Nếu không phải muốn cố ý dồn đối phương vào chỗ chết, thì kiểu hình phạt một trăm roi này thường được phép chia ra để thực hiện.

“Không… đánh một lần cho xong đi”. Giọng nói của Nick khàn khàn, đẩy cánh tay của Victor ra, khẽ nói: “Kết vảy rồi lại rách toạc ra phiền lắm”.

“Con nhỏ ngốc nghếch này!Nghỉ ngơi vài ngày, thì còn có cơ xoay chuyển đường sống!” Victor nổi giận lôi đình, thực sự chỉ muốn bóp chết nàng luôn. Đã bị đánh thành bộ dạng thê thảm thế này rồi, nói không chừng qua vài ngày nữa, thuyền trưởng sẽ mềm lòng miễn cho phần còn lại cũng nên?

“Một lần đi, tôi chịu được”. Giọng nói của nàng yếu ớt, nhưng vẫn cố chấp.

“…Được”. Mệnh lệnh của Hayreddin thật sự khiến người ta tưởng rằng trái tim hắn được làm từ sắt đá, “Trói lại đi”.

Năm mươi roi tiếp theo hắn đổi tay, vết roi xiên theo hướng khác quật xuống, xếp chồng lên những vết roi vừa xong, giống như một tấm lưới màu đỏ tươi phủ lên trên người nàng. Da thịt nứt toác, hai mươi roi cuối cùng, mỗi lần Hayreddin vung cánh tay, đuôi roi lại làm bắn lên những vệt máu tươi, dính lên mặt những người đang đứng xung quanh.

Nick vẫn kiên quyết không hé răng lấy một lời.

Khi một tay thủy thủ thả Nick máu thịt bầy nhầy ra, Victor có cảm tưởng bản thân anh ta sắp ngất xỉu đến nơi. Là một bác sĩ, tất nhiên anh ta đã chứng kiến những vết thương còn nghiêm trọng hơn, nhưng quãng thời gian chờ đợi một trăm roi này kết thúc quả thực quá dài, gần như sắp nghiền nát anh ra.

Hayreddin bước tới ngồi xổm xuống, quan sát thương thế của Nick. Sức lực khống chế hoàn hảo, chắc chắn sẽ không chết…

Đúng lúc ấy, Nick đang trong trạng thái hôn mê bỗng động đậy, đôi mắt ẩm ướt khẽ hé mở, thì thầm đứt quãng nói:

“Thuyền trưởng… tôi không...phản bội ngài… trước giờ… chưa từng…”.

Cuối cùng, nàng không gắng gượng được nữa, ngất đi.Victor tự biết sức lực mình không đủ, bèn vội vàng giơ tay chỉ huy, bảo đám cướp biển chuyển nàng đến phòng y tế. Nhưng Hayreddin lại gạt mấy tay thủy thủ ra, tự mình duỗi tay ra xuyên qua dưới phần nách gần ngực Nick, hướng lưng nàng lên trên rồi bế dậy.

“Đến chỗ của tôi”. Hắn nói với Victor.

Anh chàng bác sĩ ngẩn người, lập tức hiểu ra: “Đúng đúng, thời tiết nóng như vậy, chỗ của ngài là thoáng gió nhất, khó bị nhiễm trùng”. Sau đó giục mấy tên trợ thủ mang hòm thuốc và hòm dụng cụ từ phòng y tế đến phòng của thuyền trưởng.

Được đặt lên chiếc giường dài rộng ba mét của Hayreddin, trông Nick lại càng nhỏ bé đến đáng thương. Hai người cởi hết đống quần áo dính bê bết máu của nàng ra, vết thương trên lưng so với làn da trắng nõn ở gần mông, lại càng khiến người ta cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn. Anh chàng bác sĩ dùng một cục bông nhúng vào rượu khử trùng cho nàng. Vết roi tầng tầng lớp lớp, da thịt bị tổn hại đến mức đã không còn lau rửa được nữa, chỉ có thể khẽ chấm chấm từng chút một. Hayreddin nâng nàng dậy, vì cổ tay nàng bị sợi dây thừng thô ráp chà xát, nên hắn dùng lực rất nhẹ nhàng băng bó cho nàng. Chẳng ai có thể tưởng tượng ra được, đôi tay ấy vừa nãy còn tàn nhẫn quật cô nhóc đang nằm trên giường đến mức ngất xỉu.

Victor biết rõ không được phép làm trái phép tắc của cướp biển, nhưng vẫn không nhịn được hậm hực cằn nhằn: “Phải nói thế nào về ngài mới được đây, xong việc mà đau lòng như thế, thì hà tất phải đánh con bé dữ đến vậy? Vết thương này e là cả đời cũng không hết được…”.

“Vậy thì, cả đời này con nhóc đó sẽ không dám quên những lời tôi đã nói”. Người đàn ông đáp.

Nick chỉ cảm thấy có vô số những ngọn lửa nhỏ đang không ngừng liếm lên lưng mình như đang muốn nướng chín nàng. Tiếp sau đó toàn thân khô nóng, mạch máu sau lưng nảy lên từng cái thình thịch thình thịch, dường như máu tươi có thể bắn ra bất cứ lúc nào. Đi kèm với trọng thương luôn là sốt cao, không bao lâu sau, Nick đã bắt đầu sốt, sốt cao đến mức hai gò má bắt đầu đỏ rực, cánh môi khô nứt nẻ, dù đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn canh cánh một chuyện trong lòng. 

“Tôi không đi… không đi…”.

Nàng cứ liên tục lẩm bẩm, thoắt nóng thoắt lạnh, mồ hôi thầm ướt cả khăn trải giường dưới người, có vẻ như giấc ngủ không được an ổn chút nào. Victor rất lo lắng, thời tiết nóng bức như vậy, nếu như miệng vết thương bị nhiễm trùng, bất luận là biến chứng sang nhiễm trùng máu hay thối rữa trên diện rộng, thì đều nguy hiểm tới tính mạng.

Một đôi bàn tay mạnh mẽ không ngừng lau trán, lòng bàn tay, khuỷu tay, nách và lòng bàn chân cho Nick, lúc mới bắt đầu, chất lỏng tỏa ra mùi rượu nhanh chóng bị nhiệt độ từ cơn sốt cao của nàng làm cho bay hơi, nhưng hai bàn tay ấy vẫn cực kỳ kiên nhẫn lau hết lần này đến lần khác, dần dần, cảm giác mát lạnh đã làm dịu nhiệt độ.

“Nước…”. Chỉ cần mở miệng ra đòi một lần, lập tức sẽ có người đỡ hai bả vai nàng nâng dậy, rồi đưa một chút nước mát chua chua đến bên miệng.

Là bác sĩ sao? Nick mơ mơ màng màng nghĩ, đôi bàn tay đang ôm lấy nàng quả thực giống như đang chơi đùa với một đứa trẻ, hình như Victor không có được sức mạnh như vậy.

“Chua…”. Nick nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nước ngọt trên thuyền đã bắt đầu hỏng rồi sao?

“Là nước chanh, ngoan ngoãn uống tiếp đi, nếu không sẽ bị nhiễm trùng máu đấy”. Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông quanh quẩn bên tai, Nick lập tức biết được chủ nhân của bàn tay ấy là ai.

“Thuyền… trưởng?”

“Ừ, là tôi”.

“Tôi không hề… không hề phản bội…”.

“Tôi biết rồi, tôi tha thứ cho cô”.

Nick lại một lần nữa chìm vào hôn mê. Nàng không biết ý nghĩa của từ “tha thứ” đó là gì, là sẽ không đuổi nàng xuống thuyền? Hay là chỉ miễn hình phạt lưu đày ngoài đảo hoang thôi? Trái tim lo lắng bất an treo lơ lửng trong không khí, Nick rất muốn làm một điều gì đó để chứng minh lòng trung thành của bản thân, nhưng ngay cả việc lật người lại thôi cũng chẳng thể làm được.

Ngủ ngoan, bé con thân yêu của mẹ, cây khẽ đưa làn gió đến, chiếc nôi cài đầy hoa hồng…

Tiếng hát êm dịu như có như không bay tới, Nick lắng nghe trong cơn mê man, trực giác hồi tưởng lại lời bài hát ru lưu truyền trong lục địa châu Âu.

Bé con, mình có từng là cô bé con được ai đó chăm sóc che chở không? Được say giấc nồng yên ả ở một nơi an toàn không vương chút sầu lo? Không cần bươn bả phải chạy đi chạy lại vì khói lửa và đói khát, không cần phải chốc chốc giật mình tỉnh giấc, chạy trốn kẻ thù trong nỗi sợ hãi cùng cực?

Hiện giờ, đã không còn kẻ thù nữa, hết thảy thù hận đều đã bị nàng đốt cháy cả rồi, tất cả quá khứ đều đã vứt khỏi đầu, nhưng một cái ôm, một nơi an toàn giờ lại đang ở nơi đâu?

Bài hát cực kỳ nhẹ nhàng vang vọng bên tai, giai điệu dịu dàng đến thế quen thuộc đến thế, Nick cảm thấy đôi mắt mình trở nên ẩm ướt.

Rất nhớ, rất nhớ,…

Ngủ ngoan, bé con thân yêu của mẹ, đừng khóc đừng buồn, tất cả yên lành đều dành cho con… 

Lệ rơi cũng sẽ chẳng có ai lau khô, giãy dụa cũng sẽ chẳng có người chìa tay ra an ủi, không phải nàng đã quên mất dáng vẻ khi rơi lệ từ lâu rồi sao? Vậy thứ hiện giờ đang chảy trên mặt là gì thế? Và thứ thấm ướt cả gối lại là gì vậy?

Đắm mình trong bài hát ru nhẹ nhàng, cuối cùng Nick cũng chìm vào giấc ngủ yên ổn, giống như một đứa trẻ vừa phải chịu uất ức, trên hai gò má vẫn còn vương những giọt lệ long lanh.

Ô cửa sổ mạn thuyền hình vòng cung duyên dáng mở tung, rèm cửa mỏng như sương mềm mại lay động mỗi khi những cơn gió biển thổi qua, một người đàn ông tóc đỏ tựa người vào trước cửa sổ, chậm rãi gảy một khúc nhạc từ cây đàn lute cổ xưa. Những nốt nhạc nhẹ nhàng tuôn ra từ những sợi dây đàn, tựa dòng suối thời gian chảy từ quá khứ tới hiện tại, mang theo nỗi niềm hoài niệm vô cùng vô tận và những an ủi vuốt ve.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play