Victor. F. Medici xuyên qua sân trước, đi tới khu ký túc xá tạm thời của một loạt những thuyền viên cấp cao.
Ánh mặt trời buổi chiều như thiêu đốt ở Bắc Phi cùng tiếng ve kêu không ngừng nghỉ khiến Victor thấy rất khó chịu, nếu không phải có việc, anh ta tuyệt đối không muốn đến chỗ ồn ào đầy rẫy những tên cướp biển xấu xa tệ hại này. Mặc dù là bác sỹ trên thuyền, anh ta lại cứ như thể chưa từng bước vào đáy thuyền chật chội bẩn thỉu cùng đủ loại mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi bao giờ vậy. May mà lúc này ánh nắng vẫn còn gắt, đám cướp biển nếu không ở trong những quán rượu uống say bí tỉ, thì cũng tìm một chỗ râm mát tránh nóng, nên trong sân rất yên tĩnh.
Đi tới trước căn phòng có vị trí tốt nhất trong khu vực, Victor phát hiện trên cánh cửa gỗ có một biểu tượng được khắc sơ sài bằng dao – hình lưỡi liềm cán dài, biết mình đã tìm đúng chỗ. Gõ cửa, chủ nhân bên trong chỉ đáp lại một tiếng, nhưng không đích thân ra đón khách. Victor hiểu chủ nhân nơi này không có chút lịch sự nào, nên tự mình đẩy cửa đi vào, một căn phòng điển hình của cướp biển hiện ran gay trước mắt.
Chiếc giường cứng được rải một lớp rơm mới nhẹ xốp. trên mặt bàn gỗ bày đền dầu, cốc chén, vải dầu lau đao và đá mài, một chiếc rương chứa tất cả gia sản. Chỉ có vài tờ giấy mỏng và mấy chiếc bút lông rơi vung vãi là chứng tỏ sự khác biệt rõ ràng của chủ nhân nơi này với những tên cướp biển khác. Một bóng người gầy gò nhưng nhanh nhạy đang treo trên xà nhà, dung lực cánh tay lien tục nhanh nhẹn kéo cơ thể mình lên.
"139,140,141…"
Nick thở hổn hển, sàn nhà dưới chân có một vũng mồ hôi ướt nhẹp, chiếc áo sơ mi như vừa được giặt qua nước dính sát lấy người. Victor ngẩn đầu lên, dùng ánh mắt của một bác sỹ cẩn thận quan sát cơ thể nàng. Khác với kiểu người trắng trẻo chưa từng cầm đồ vật nặng như anh ta, thân thể này linh hoạt khéo léo săn chắc, tuy gầy nhưng không thiếu sức mạnh. Mỗi một bộ phận đều từng trải qua cuộc sống gian nan tôi luyện năm rộng tháng dài, bỏ đi những điểm thưa thãi vô ích, còn lại là những cấu tạo hiệu suất nhất, Khác với vẻ cửng rắn của đàn ông, ở nàng có sự mềm dẻo linh hoạt, trên cánh tay không nhìn ra nổi cơ thịt này lại có một sức bật kinh người đến vậy.
Các thuyền viên trên thuyền hải tặc có độ tuổi trung bình là hai mươi sáu. Những người trẻ tuổi sức lực dồi dào đa phần đều sẽ bỏ mạng nội trong hai năm. Trừ những người chết do chiến đấu và những sự cố ngoài ý muốn ra, những thứ như thiếu thốn dinh dưỡng do thức ăn trên biển quá đỗi đạm bạc, uống rượu bừa bài không biết tiết chế, các bệnh liên quan đến đường sinh dục do quan hệ với gái mại dâm, đều có thể huỷ hoại bất kỳ một người đàn ông khoẻ mạnh như bò đuẹc nào thành một đống rác thải.
Đám cướp biển vung tay tiêu xài hoang phí số tiền vàng cướp bóc được, cũng đồng nghĩa với việc vung tay tiêu xài hết mạng sống của bản thân. Giữa một tập thể phung phí như vậy, những người có được một thói quen làm việc và nghỉ ngơi khoa học, cùng sự rèn luyện thân thể là vô cùng hiếm hoi.
Người Victor nghĩ đến đầu tiên chính là thuyền trưởng. Trước hết gia tộc tóc đỏ này có được những khả năng thiên bẩm, vóc dáng và sức lực cường tráng. Tửu lượng của Hayreddin sâu không thấy đáy, nhưng rất ít khi quá chén say xỉn. Nhằm giữ bình tĩnh và tính hiệu quả của cái đầu, hắn thích uống cà phê và trà hơn. Sự tiết chế về phương diện phụ nữ, cũng khiến người khác phải thấy lạ lung, ngay cả một bác sỹ như Vịctor cũng không thể đưa ra được lời kiến nghị nào tốt hơn.
Hiện giờ, Vịctor đã phát hiện ra một tấm gương tiêu biểu khác.
"200!"
Nick nhảy xuống một cách nhẹ nhàng, xoay vòng cánh tay vì hoạt động mà hơi nhức mỏi, mái tóc ướt đẫm bết dính trước trán.
Victor ngửi thấy trên người nàng một mùi lạ.
"Cô uống rượu à?"
"Ừ, một,hai ly rượu Rogue". Nick rute một chiếc khăn phủ lên mặt lau quấy quá vài cái, tu ừng ực ừng ực một cốc nước lạnh, ngả người ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
Victor cau mày: "Nói choc ô biết, mụn trứng cá, mụn nước và chứng bệnh đỏ mặt đều có liên quan đến việc uống rượu quá mức đấy nhé, đừng có ỷ tuổi trẻ rồi tàn phá làn da như thế, qua vài năm nữa cô chỉ có ngồi khóc mà thôi!"
"Ấy, thỉnh thoảng thôi mà, tôi đã bảo bảtender thêm vào khá nhiều nước rồi". Chiếc ghế khá cao, Nick đung đưa chân không chịu ngồi yên, dường như đang rất hung phấn.
"Hom nay cô rất vui". Victor quan sát kỹ người trước mặt, đôi mắt đen lay láy của Nick lấp lánh những tia vui sướng, hai gò má ửng đỏ do hơi rượu cộng với việc vừa vận động xong. "Tử thần chỉ uống nước táo chua" cực kỳ nổi tiếng ở Algiers, Victor cũng biết nàng không thích uống rượu, nhất định phải có chuyện gì xảy ra mới khiến nàng đặc biệt phấn chấn như thế.
"Để tôi đoán thử xem…". QUét ánh mắt suốt một lượt từ trên xuosng dưới, Victor nhặt mấy tờ giấy nháp dưới đất lên, trên đó dày đặc chi chit toàn là chữ số Ả Rập.
"Lãi suất năm 36%, 200 đồng sau một năm lá 272, sau hai năm là 344. Tiền lương hiện tại 30 đồng, nếu bắt đầu từ tháng này mỗi tháng gửi thêm 24 đồng nữa…". Anh ta hứng thú đọc tiếp, thấy trên mặt trái của tờ giấy còn ghi các khoản chi tiêu khác: "Đồ ăn vặt, mở ngoặc, tích cực ăn chực ở chỗ thuyền trưởng, đóng ngoặc".
Victor nghĩ đến mấy công thức tính toán lãi kép, một lúc sau vỗ tay phá lên cười: "À, tôi biết rồi, cô bán mình cho thuyền trưởng rồi đúng không!"
"Ừ, nói một cách chính xác là tôi mua cổ phần của thuyền trưởng, như vậy mỗi năm có thể tăng giá…" Nick cố gắng thử giải thích, lại bị ánh mắt chứa đầy vẻ thương hại của Victor cắt ngang: "Chẹp, chẹp, chẹp. Tôi biết ngay mà, rốt cuộc cô cũng không thoát nổi bàn tay của ngài ấy, bán mình đi mà vẫn codn vui vẻ đếm tiền giúp cho người ta".
"Còn lâu nhé! Tôi đã tính toán cẩn thận rồi, tiền kiếm được ổn định lại không hề bị lỗ!" Nick lớn tiếng phản bác.
"Được rồi được rồi, có tiền cũng khó mua được sự đồng ý của cô, thuyền trưởng là người làm ăn thành thực thận trọng, hợp tác với ngài ấy tương lai cũng nhiều hứa hẹn". Victor không muốn giải thích nhiều, nụ cười gian xảo ý vị thâm sâu loé lên sau cặp kính: "Đội trưởng Nick đã trở thành một đại nhân vật quan trọng rồi, xin chúc mừng nhé!"
Nick bị nụ cười của anh ta làm cho đứng ngồi không yên, nhưng không nghĩ ra được điểm nào không đúng, đành hỏi lại:
"Vậy anh đầu tư vào đâu? Tôi biết lương của anh tương đương với thuyền phó nhất, cũng có một phần chiến lợi phẩm, cộng lại cũng được không ít đâu nhỉ".
"Tôi không hơi sức đâu mà quản lý mấy thứ ấy, tất cả tiền bạc đều gửi vào ngân hàng ở Florence, những người quản lý chuyên nghiệp ở đó sẽ giúp tôi xử lý các tài vụ, đầu tư sản nghiệp, ngăn chặn tổn thất do lạm phát". Victor trưng ra một quyển chi phiếu cho Nick xem, "Thuyền trưởng nhất định là đã dùng mấy thứ vàng bạc vượt sức tưởng tượng để dụ cô đưa tiền cho mình đúng không? Bảo sao cô không thoát khỏi lòng bàn tay của Sư Tử Đỏ, muốn đùa với đầu óc của ngài ấy, cô vẫn còn xanh và non lắm".
Nick bị gia huy ấn loát của tộc Medici làm cho kinh hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ thần kỳ với vẻ háo hức: "Hồi ở Ý tôi đã từng nhìn thấy người ta dùng những quyển sổ nho nhỏ như vậy, vung tay viết bừa vài chữ là đã có rất nhiều tiền để tiêu rồi, thứ này cũng phổ biến ở Algiers hả?"
"Điểm thu đổi mới mở". Victor cũng không giải thích tại sao ở Bác Phu lại xuất hiện đại diện chi nhánh ngân hàng của Ý. "Đội trưởng Nick đã không có ý định nhảy việc, thì lời nhờ vả của người nào đó coi như đã đạt mục tiêu rồi".
"Sao vậy, Karl từng nhờ anh à?"
"Phải". Dáng vẻ bồn chồn lo lắng của chàng thanh niên tóc vàng đó như hiện ra trước mắt Victor. Không muốn nàng đến vùng đát của những giáo đồ dị giáo, nhưng giữ lại Bắc Phi làm cướp biển cũng không phải là con đường khiến người ta thấy vui vẻ gì cho cam. Bất luận là chọn lựa cũng chẳng nhìn thấy chút hy vọng, Victor có thể tưởng tượng được một người giấu bí mật trong lòng sẽ mang theo gánh nặng tâm lý đến mức nào, vẻ mặt của chàng trai ấy không hề có chút hung phấn sôi nổi, mà ngược lại luôn là vẻ kìm nén, ẩn nhẫn, buồn khổ.
"Mặc kệ anh ta đi, anh ta luôn có lý do để lải nhải không ngừng". Nick khó chịu hất tóc mái ra sau, rõ ràng cực kỳ mất kiên nhẫn với người vừa xuất hiện trong chủ đề cuộc nói chuyện.
Victor âm thầm lắc đầu.
Nick thay đổi chủ đề: "Nói như vậy nghĩa là anh cũng không có ý định nhảy việc? Tôi nghe nói vị Râu Đỏ đó đã tiêu tốn rất nhiều công sức để lung lạc anh".
"À há, suy nghĩ trong một giây tôi liền từ chối".
"Sao vậy, ẽ nào anh cũng ghét người Thổ Nhĩ Kỳ?"
"Chỉ là tôi ghét thói quen vệ sinh của cái ông Râu Đỏ đó thôi". Victor cau mày vẻ ghê tởm, "Râu là thiên đường cho vi khuẩn sinh sôi nảy nở, cả đám đàn ông từ thuyền trưởng đến đầu bếp đều nuôi râu đối với tôi chính là địa ngục".
Nick không thể phủ nhận rằng, trong mắt của tay bác sĩ biến thái mắc phải căn bệnh sạch sẽ thái quá này, chẳng có mấy thứ có thể coil à sạch sẽ trên bề mặt trái đất.
"Được rồi, vậy anh tới đây là để kiểm tra vệ sinh à?"
"Nực cười!" Victor nâng chiếc cằm với đường cong tuyệt đẹp và trơn bóng của mình về phía cửa, nói bằng ra lẹnh: "Thay quần áo đi, tôi muốn ra chợ mua thuốc, cô đi theo xách đồ cho tôi". Anh ta đánh giá một lượt từ trên xuống dưới cơ thể ướt đẫm của Nick, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút ở trước ngực, chanh chua nói: "Nhân tiện mua cho đội trưởng đây một chiếc áo lá mặc bên trong".
Trên thực tế bác sĩ Victor là một người thích ở một mình và cực kỳ chú trọng không gian riêng tư cá nhân, nhưng đồng thời cũng là người sợ đau sợ chết. Từ sau khi xảy ra vụ bị đâm ở chợ hồi đầu năm, mỗi lần ra ngoài mua bán, anh ta đều gọi thêm hai vệ sĩ nữa đi theo xách đồ, vết thương khỏi rồi thói quen đó vẫn không thay đổi. Mà tay cu-li xách đồ đó thường là "tên nhóc khốn khiếp được tinh tinh nuôi lớn".
Nick không để tâm đến chuyện phải xách đồ, vì đấu võ mồm với Victor rất vui, chọc anh ta cáu đến mức nhảy dựng lên, mất hết phong độ lại càng vui hơn. Đặc biệt là chất lượng cuộc sống hàng nhất của anh chàng bác sĩ xuất thân quý tộc này, có cơ hội ăn chực một bữa cơm cao cấp cùng rượu vang Bordeaux không phải càm giác dễ chịu bình thường đâu.
Dựa trên nguyên tắc có thể bỏ một xu để giải quyết được một chuyện thì thuyệt đối không bao giờ móc ra xu thứ hai, lúc đứng trước quầy tính tiền của cửa hàng quần áo, Nick rất vô sỉ móc triệt để tất cả những thứ có trong túi quần của mỉnh a – một chiếc khăn tay, một ít vụn bánh quy, mấy cái vỏ hạt dưa, ngoài ra không còn gì nữa. Victor có dấu hiệu của việc tức ngực thổ huyết ngay tại chỗ, cay cú móc ví ra, trả tiền cho hoá đơn của ba chiếc áo lót bằng vải lụa, ba chiếc áo lót bằng vải bông mịn.
Ra khỏi cừa hàng quần áo, Victor dằn họng nghiến rang nghiến lợi hỏi::Lẽ nào ngay từ úc đầu cô đã tính bắt tôi trả tiền áo lót choc ô rồi hả?"
Nick chớp chớp mắt đầy vô tội: "Ấy, trả tiền cho phụ nữ không phải là thể hiện phong độ của một quý ông sao? Huống hồ tôi cũng đâu có định mua, là anh nhất quyết kéo tôi đi đấy chứ. Anh biết mà, tôi ghét nhất là mấy tứ áo lót bó sát vào người ấy".
"Nói như vậy, cô lấy không mấy thứ đó rồi mà vẫn cìn thấy thiệt thòi?" Gân xanh trên trán Victor gồ hẳn lên, nhảy loạn xạ.
"Ôi, khách sáo quá. Nể tấm lòng thành của anh lắm, nên tôi mới miễn cưỡng nhận mấy thứ này đấy". Thời tiết nóng bức thế này mặc thêm một cái áo lá nữa thì thoải mái thế nào được, nhưng Nick chiếm được lợi của người ta rồi trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái. Nàng tự cho mình là thong minh dạy bảo anh chàng bác sĩ: "Hơn nữa, anh có thể đổi tên của các vật phẩm trong hoá đơn thành các loại thuốc, sau đó tìm thuyền trưởng thanh toán mà".
Victor không ngờ nhân phẩm của một thiếu nữ đang dậy thì lại vô sỉ đến ức không có giới hạn như thế, anh ta bất lực đến độ không buồn lườm cô nàng. Cũng may là anh ta không phải người thiếu thốn tiền bạc, nên không quá bận tâm đến khoản chi phí bất ngờ này.
"Tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là cô đã dùng tiền của mình mua thứ gì bao giờ chưa?"
"Rất nhiều mà, ở trên thuyền dùng muối tinh đánh răng, gội đầu bằng bồ kết, áo sơ mi, quần, dây lung để thay đổi, còn cả những lúc xui xẻo phải dùng vải bông với bông nữa, đâu có thứ nào là không cần tiêu đến tiền đâu?"
"Những thứ ấy đều do Karl chuẩn bị sẵn cho cô, tôi đang hỏi những thứ mà cô đích thân tiieu cơ".
"Mỗi tháng phát lương tôi đều đưa trước cho anh ta một đồng bạc để mua những nhu yếu phẩm thường ngày, còn không phải là tôi móc tiền ra à?" Nick nghi ngờ.
"Thì ra là vậy". Victor thở dài, nhìn sâu vào mắt nàng, "Karl chăm sóc cho cô quá tốt, bắt đầu từ năm ngoái khi cậu ta xuất hiện, cô không còn phải tự mình kof kè bớt một thêm hai với đám tiểu thương nữa. Một đồng bạc vào năm ngoái thì đủ, nhưng lẽ nào thuyền trưởng không nói choc ô biết, nhưng lẽ nào thuyền trưởng không nói cho cô biết, một sợi đây thừng bện cỏ ở Algiers hiện giờ cũng tăng giá theo từng ngày à?"
"Cái này…"
"Hơn thế, bản thân cô toàn mua những thứ kém chất lượng nhất, còn những thứ Karl chuẩn bị cho cô đều là hàng thượng phẩm, tôi không nhớ rõ năm ngoái cô có thói quen mang theo khăn tay không, nhưng đó là chất liệu rất cao cấp đấy".
Nick vô thức mân mê chiếc khăn đẹt bằng vải bông mềm mại được gấp làm bốn vuông vức ở trong túi. Trước khi trở nên giàu có, ngay cả một cái quần lót lành lặn tử tế nàng cũng không có, làm sao có ý nghĩ xa xỉ như sử dụng khăn tay chứ. Gia nhập cướp biển, nàng bận bịu tiết kiệm tiền, những thứ lâu rồi không dùng đến thì đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc cho vào ngân sách. Mãi cho đến khi Karl xuất hiện, ấy danh nghĩa là người hầu ôm đồm tát cả mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày của nàng, mấy chiếc khăn tay này lại xuất hiện một cách thần kỳ bên trong túi của những bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ.
"Trước khi anh chàng ấy gia nhập cướp biển và được phát lương, có mấy lần tôi nhìn thấy cậu ta là thuê ở bến tàu, mồ hôi đầm đìa. Thành thật mà nói, trước giờ tôi luôn coi thường những kẻ chỉ biết nói suông mà không làm. Tuy hành vi của cậu ta không chứng minh được đức tin của cậu ta là chính xác, nhưng chí ít cũng chứng minh được rằng nó không giả dối". Victor nói.
Nick cúi gằm đầu đi đường, có một loại cảm xác kỳ lạ không nói rõ được lặng lẽ tập kích vào trong trái tim nàng.
"Thì ra…".
Thì ra không phảii là mình thuê anh ta, mà ngược lại luôn là anh ta chu cấp cho mình.
"Tôi biết giá trị quan của hai người hoàn toàn bất đồng, chẳng qua là trên thế giới này có thể gặp được một người thật lòng lo nghĩ cho cô như vậy không dễ". Victor lạnh nhạt nói, "Cho nên cho dù cô ghét cậu ta, vĩnh viễn không thể chấp nhận được cậu ta, chí ít cũng đừng quá vô tình".
Ishak trải qua một tháng nóng nhất ở Algiers, nhưng cuối cùng lại không thể lôi được cậu em trai bướng bỉnh và đội trưởng đội xung phong "trung thành" với hắn trở về Thổ Nhĩ Kỳ. Hayreddin lịch sự từ chối nhành ô liu của Suleiman đại đế, đồng thời gửi tặng một phần quà rất hậu hĩ để thể hiện ý thân thiện, chỉ là thời cơ chưa đến, cần có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn.
Đứng trên bến tàu Algiers, Ishak sắp rời đi lại hơi buồn bã. Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Nick, trong lòng nghĩ đứ trẻ này tuy không chịu đi, nhưng cũng coi như rất trung thành, hắn hắng họng, nén cảm giác đau nhói như có kim châm xuống nói với nàng: "Reis không có con trai, nhưng Lily lại bị say sóng, ta thực sự không nỡ lòng hành hạ con ngựa đó thêm lần nữa…".
Nick nghe vừa nhanh lại vừa khéo, hai mắt sáng trưng lên, không đợi Ishak nói xong, đã khom lung cao giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh cả! Tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận!"
Hơn mấy trăm anh em đứng xung quanh trợn mắt nhìn, lời đã thốt ra, con ngựa quý giá trị liên thành của Râu Đỏ liền"được" tặng cho tên nhóc biết té nước theo mưa kia. Da mặt Ishak co giật, suýt nữa thì tắt thở.
"Ai là anh cả của cậu hả thằng nhóc khốn khiếp kia!! Hả?"
Hayreddin phá lên cười, ngược lại còn tỏ vẻ đắc ý: "Đã biết tay nhau chưa anh trai, nếu anh thật sự muốn dẫn cậu ta theo, cẩn thận chưa lên được bờ đã bị chọc tức chết rồi ấy chứ".
Ishak hừ hừ hai tiếng, thở đều thở đều nào, quyết định duy trì phong độ đến tận giây phút cuối cùng.
"Bỏ đi, cìn không lên đường thì hướng gió thay đổi mất". Hắn thụi lên vai người an hem của mình một cú, nói đầy tiếc nuối, "Thằng nhóc chú không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời anh gì cả, anh cứ tưởng từ giờ có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng chú đấy".
"Chúng ta vẫn luôn kề vai chiến đấu cùng nhau mà". Hayreddin nhìn tẳhng vào khuôn mặt màu đồng giống y hệt mình, nghiêm túc nói:
"Anh là anh trai duy nhất của em".
Đối mặt với sự chiêu an của đế quốc Ottoman cường thịnh phồn vinh, Barbarossa Hayreddin không vì được sủng ái mà lập tức chấp nhận. Con thuyền buồm Thổ Nhĩ Kỳ hai đầu cong rẽ nước rời khỏi Algiers, những người hơi có chút nhạy cảm về chính trị sẽ hiểu rằng, tài năng và bản lĩnh của người đàn ông này sẽ không bao giờ khiến hắn an phận một góc làm thủ lĩnh của một đám cướp biển.
Mặt khác, Nick lại vô cùng có hứng thú với "mấy tờ giấy thần kỳ chỉ viết vài chữ đẫ có một số tiền giá trị cực lớn", Hayreddin kiên nhẫn giải thích cho nàng về thế giới tài chính và hệ thống tín dụng, nhưng không cho nàng lấy bất kỳ một lý do gì để rút lại tiền đầu tư.
Hayreddin: "Nghe có hiểu gì không?"
Nick: "… Báo cáo thuyền trưởng, có nghe nhưng không hiểu".
Hayreddin: "Bỏ đi, dù sao gần đây cũng không có việc gì, tôi sẽ dẫn cô đích thân đi xem thử".
Nick: "Đích thân… ý của ngài là đi Ý?"
Hayreddin: "Không sai, đi Ý".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT