Chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh treo trên trần nhà chiếu sáng khuôn mặt dễ thương của những bức phù điêu thiên sứ. Tiếng nhạc du dương xuyên qua những cánh cửa làm bằng gỗ gụ mạ vàng khảm bạc, nương theo chiều gió bay đến khoảng sân mỹ lệ bên ngoài lâu đài. Lâu đài Fontainebleau đêm nay đèn đuốc sáng trưng, tất cả nam nữ trong giới quý tộc cung đình của thành phố Paris đều tập trung tại đây, thấp thỏi chờ đợi một vị khách vô cùng đặc biệt.
Quyết định của nhà vua khi mời vị khách đó cho đến giờ vẫn có không ít người nghi ngờ. Hắn không chỉ xuất thân là cướp biển thấp kém, mà còn qua lại than thiết với đám người Moor, để một giáo đồ dị giáo tà ác bước chân vào cung điện là điều không thể chấp nhận được đối với những quý tộc kiên trì bảo vệ huyết thống và tín ngưỡng. Nhưng tình hình gần đây đã không cho phép họ suy nghĩ nhiều nữa, tuyến đường hàng hải mới mở khiến cho những đất nước nhỏ bé như Bồ Đào Nha, Anh, Hà Lan trở nên giàu có hùng mạnh, lại thêm thế lực mới nổi Tây Ban Nha càng khiến cho vị thế của nước Pháp ở châu Âu bị đe doạ nghiêm trọng.
Liên minh, là hiện thực không thể không thừa nhận.
Đã đợi gần một tiếng đồng hồ rồi, bầu không khí tràn ngập sự nôn nóng. Chiếc quạt dát vàng của phu nhân công tước Clemont phe phẩy phe phẩy không ngừng lấy một giây, đập vào bộ ngực đầy đặn của bà ta, bà ta nhỏ giọng cằn nhằn:
"Thật quá đáng, chẳng qua chỉ là một tên cướp biển chân đất lên bờ mà thôi, mà dám bắt chúng ta chờ đợi! Chúa ơi, lát nữa còn phảo khiêu vũ nữa chứ, tôi sẽ không bao giờ để hắn đụng vào tay mình! Ôi, nghĩ đến cảnh tên đàn ông hung bạo đó đến gần mình là tôi muốn tắt thở ngất xỉu luôn rồi!"
"Ha ha ha… thật đúng là nói một đằng làm một nẻo, nếu không muốn khiêu vũ, thì cố ý ăn mặc trang điểm như vậy để làm gì? Chậc chậc, toàn bộ số châu báu tổ tiên để lại đều đeo hết lên người rồi hả?" Đối thủ không đội tròi chung của phu nhân công tước Clemont ghé sát vào tai người bạn thân, thì thầm nói chuyện riêng bằng âm lượng vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy, "Lại còn nói không muốn để người ta chạm vào tay mình nữa chứ, nghe nói bà ta vì mướn chăm sóc cho cái bộ móng vuốt nần nẫn đó, suýt chút nữa đã khiến mấy cô hầu gái kiệt sức mà chết đấy".
"Ô kìa, phu nhân Monton, bà bình tĩnh thật đó". Phu nhân công tước Clemont quay đầu vêg hướng này, lấy quạt che miệng, "Nghe nói mấy ngày trước chie vì một cọng lông đà điểu mà bà đánh nhau với tiểu thư Nalsa ở cửa hang quần áo Fifi, không biết là thật hay giả?"
Mặt phu nhân Monton liền đỏ lựng lên, hừ một tiếng quay đầu đi không them để tâm, sợi long chim cao cao vểnh lên lắc lư trên đầu, trông giống hệt một con chim trĩ kiêu ngạo.
Khac với vẻ đăm chiêu lo lắng của cánh đàn ông, đám phụ nữ lại đang có tâm trạng thấp thỏm chờ đợi khac. Nhưng điều vô cùng không hay là, tên cướp tín đồ dị giáo tà ác dung mãnh hơn người, anh tuấn giàu có nổi tiếng khắp gần xa, hơn thế từ trước đến nay luôn lịch sự nho nhã với phái nữ, cho dù là lúc cướp bóc thuyền bè, hắn cũng không bao giờ để thuộc hạ của hắn làm nhục phụ nữ.
Ôm niềm mong đoiej không thể nói cho người khác biết, các quý phu nhân cũng các tiểu thư ra sức trang điểm, cố gắng không để thua những người bên cạnh. Lúc đó thời trang nước Pháp đang dần dần trút bỏ những yêu cầu tôn giáo là đòi hỏi sự giản dị từ thời Trung Cổ, thay vào đó là chạy theo vẻ hoa lệ và khoa trương, tóc giả rắc bột vàng được búi cao thành nhiều tầng, vàng bạc trang sức sáng loá cả mắt, không thể đếm nổi có bao nhiêu loại nước hoa trộn lẫn trong không khí, bấy giờ đã là cuối tháng Năm nhưng vẫn có người khoác áo long thú đẹp đẽ đắt tiền.
Trong lúc đám phụ nữ đang mải dò đoán dáng vẻ bạn gái của hắn như thế nào, thì tiếng vó ngựa nặng nề từ xa vọng tới, những thị vệ đứng gác trên hành lang trong cung điện từng người một tiếp nối nhau cao giộng hô to. Đám đông chấn động, sự chờ đợi sắp kết thúc rồi.
Tám con ngựa vó sắt phi nhanh tới, một cỗ xe ngựa tuyệt đẹp với hai màu vàng đen đan xen nhau xuất hiện, cùng một khí thế không gì ngăn cản được từ trong màn đêm lao tới.
"Tổng đốc Algiers, thống soái hải quân ngài Barbarossa Hayreddin giá lâm".
Vị khách của bóng đme, cuối cùng đã tới rồi.
Thị vệ mở cửa xe, trên chiếc thang vừa được thả xuống xuất hiện cặp ủng dài đến đầu gối lấp lánh ánh bạc, tiếp đó là phần đùi rắn chắc bên trong chiếc quần ống túm. Một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ rực nhanh nhẹn dứt khoát từ trên xe ngựa bước xuống, tên thị vệ đứng bên cạnh chỉ cao đến gần nửa đầu của hắn. Chiếc áo khoác màu đen nếp là tẳhng tắp của hắn ôm sát lấy bờ vai dày rộng cùng phần eo lung săn chắc mạnh mẽ, hiện rõ vóc dáng cơ thể hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh.
Hai hàng cúc vàng nạm kim cương lấp lánh ánh sáng, chiếc nhẫn hồng ngọc màu máu chim bồ câu cực lớn, và đôi khuyên tai vàng theo phong cách hoang dã của Bắc Phi, người đàn ông đoe rất nhiều đồ trang sức, nhưng dường như không thứ gì có thể lấn át được phong thái mạnh mẽ toát ra trong con người hắn. Thời trang thịnh hành bấy giờ đều diêm dúa phức tạp nhu vậy, những thứ trang sức đó trên người kẻ khac sẽ tinh xảo đẹp đẽ quá mức dư thừa, nhưng khi ở trên người của hắn lại trở nên vô cùng phù hợp với cong việc của hắn, them vào đó còn tôn lên khí chất hoang dã đặc biệt, khiến người ta không tẻ rời mắt.
Đó là một người đàn ông, một người đàn ông ăn vận sang trọng, cử chỉ tao nhã khiến mọi người ở đó đều có ảo giác như nhìn thấy một yêu thú với ma lực vô hạn, biến hoá thành người, che giấu bên dưới bộ quần áo hoa lệ là những nah vuốt sắc bén.
"Chúa ơi, nhìn làn da màu đồng rám nắng và hàm rang trắng bóc của anh ta kìa, thật đúng là một người đàn ông hoang dã…"
"Đúng vậy đúng vậy, nhưng thề có Chúa, đây là người đàn ông hoang dã đẹp trai quyến rũ nhất mà tôi từng thấy!"
"Anh ta đi vòng sang bên kia xe ngựa rồi kìa, có phải là đón bạn nhảy không? Nhưng anh trai tôi nói, lúc họ lên bờ không thấy mang theo cô gái nào mà".
"Ngốc quá, nghe nói phụ nữ dị giáo không được để người đàn ông khác ngoài chồng mình nhìn thấy mặt, nên phải đeo mạng che mặt và mặc quần áo dài, aim à biết được là người nào?"
"Tôi còn nghe nói ở Algiers, Hayreddin có hẳn một hậu cung, bên trong có hơn tram ngàn phi tần! Anh ta sẽ mang người đẹp nhất tới nhỉ?"
Các vị phu nhân tiểu thư thì thầm bàn tán, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa.
Cửa xe từ từ mở ra, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn thanh mảnh dễ thương trong đôi gang tay chìa ra, đặt vào long àn tay của người đàn ông tóc đỏ.
Bầu không khí lặng phắc, một thiếu nữ tựa như ánh trăng bước ra khỏi xe ngựa. Động tác của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhẹ đến nỗi không nhìn ra được tà váy nàng có xao động không, tựa như một cánh hoa rơi xuống mặt đất.
Trên dôi vai thon gầy của nàng thiếu nữ khoác một chiếc áo choàng nhung dài màu ngọc trai, bên trong là chiếc váy dạ hội bằng lụa bóng cùng tông màu, đơn giản mà phóng khoáng, nhưng những đường vân chìm thêu bằng kim tuyến trên chiếc váy đã tiết lộ bộ y phục này tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực, vừa nhìn đã biết ngay là có xuất xứ từ một nhà thiết kế danh tiếng. Nàng không đội tóc giả, mà mái tóc xoăn dày màu nâu đậm suôn mềm được tết thành một bím tóc theo phong cách hoài cổ kiểu Hy Lạp thả phía sau gáy, chuỗi ngọc trai thon nhỏ tết lẫn trong mái tóc, tôn làn da trắng nõn mịn như sữa, tự nhiên mà lại dễ thương.
Cách ăn vận trang điểm này tuy rằng đơn giản trang nhã, nhưng khuyết điểm lại là quá mức đơn điệu, không có trang sức, cũng không lộ ra phần ngực, nên không quá nổi bậc giữa một đám những quý phu nhân váy áo đẹp đẽ trang sức lấp lánh kia.
Người đàn ông nắm tay thiếu nữ, tư từ bước lên bậc thang rộng rãi làm bằng đá ngọc thạch, vua và hoàng hậu nước Pháp bước tới nghênh đón, các quý tộc nghiêm trang xếp hàng theo đúng thứ tự phẩm cấp, đi phía sau vua và hoàng hậu thể hiện lòng kính trọng với hai người khách vừa đến.
"Hoa nghênh đã tới Fontainebleau, hài Hayreddin, hy vọng chuyến đi tới Phap lần này sẽ khiến cho ngài và bạn mình cảm thấy vui vẻ". Francois I hơn hai mươi tuổi là vị vua trẻ tuổi đam mê nghệ thuật, phong thái thân thiết mà ôn hoà, cố gắng thể hiện điệu bộ cao quý của hoàng thất nước Pháp trước mặt vị khach từ xa tới.
Hayreddin mỉm cười đặt tay lên ngực hành lễ, thứ tiếng Pháp tao nhã trôi chảy chậm rãi tuôn ra từ trong miệng hắn: "Thưa bệ hạ, thần rất cảm kích trước thịnh tình khoản đãi của người, quãng thời gian tuyệt vời khi ở đây sẽ khiến chúng thần cả đòi này khó lòng quên được". Hắn lại quay ngừoi sang hành lễ với hoàng hậu, tán thưởng nhan sắc mỹ lệ của nàng ta, cử chỉ lịch sự, lời nói đúng mực, khiến hình tượng tên cướp biển bạp lực thô lỗ trong lòng mọi người hoàn toàn bị phá vỡ.
Hoàng hậu mỉm cười hỏi: "Phong độ của ngài thực sự khiến ta vô cùng ngạc nhiên, tiểu thư trẻ tuổi dễ thương này là…?"
Hayreddin nhẹ nhàng kéo cô bé nhỏ nhắn bên cạnh tới, giải thích đơn giản: "Tên nàng là Nicole, nàng sẽ là bạn nhảy của thần tối nay".
Thiếu nữ bước lên hành lễ, ánh đèn sáng bừng trong cung điện chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến người ta phải thầm cả kinh.
Nàng chỉ là một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi thôi, khuôn mặt non nớt, vóc dáng còn chưa dậy thì hết. Tuy mang trong mình khí chat của mỹ nhân, nhưng cũng không đẹp đến mức hồn xiêu phách lạc, tại đây cũng có năm, saud tiểu thư quý tộc xinh đẹp hơn hẳn nàng ta. Tại sao một đại cướp biển ung dung ngồi ôm cả một hậu cung toàn giai nhân tuyệt sắc, lại dẫn theo một cô bé con tuổi còn quá nhỏ như vậy tới dự tiệc? Chỉ cần nhìn vào dáng vóc tướng mạo của hai người, có thể thấy hai người tuyệt đối không có quan hệ huyết thống.
Thiếu nữ trước sau vẫn giữ im lặng, Hayreddin dường như không có ý định giả thích, chỉ hờ hững nói một câu: "Nàng ấy không tiện nói chuyện".
Để khách đứng ngoài trời thế này thì không lịch sự, vua Pháp liền mở đường, mời hai người vào địa điện. Ban nhạc lập tức tấu lên một khúc nhạc trịnh trọng mà vui tươi, buổi dạ tiệc bắt đầu.
Cánh phụ nữ cởi áo choàng, để lộ ra những bộ lễ phục được chọn lựa hết sức kỹ lưỡng. Cô gái tên Nicole kia cũng nới lỏng cúc áo bằng ngọc trai, trao chiếc áo choàng nhung cho thị nữ.
Ánh sáng chói mắt loé lên trong giây lát khiến mọi người chăm chú nhìn qua, chỉ thấy một dây vải màu đen cuốn xung quanh cần cổ thon dài mượt mà đầy đặn cuar nàng, và một viên kim cương cỡ lớn chừng nửa ounce điểm xuyết ngay giữa cổ, tiêu điểm của cả cơ thể tập trung chính chỗ này, đã đánh bại mọi thứ trang sức cầu kỳ phức tạp khac. Khuyết điểm về phục sức đợn điệu trên người đã hoàn toàn bị quét sạch.
Đứng trước kiểu ăn vận đơn giản nhưng không hề mất đi vẻ sang trọng, đống tóc giả và lông chim đà điểu kia quả thực giống như một trò cười. các quý phu nhân nghiến rang nghiến lợi, hận không thể lập tức xông tới hỏi thăm tên tuổi nhà thiết kế.
Buổi dạ tiệc theo hình thức tụ tập cởi mở bắt đầu, ngyên nhân là vua Pháp không biết vị khách của ông ta hiểu được bao nhiêu về phương thức cấp bậc xã giao. Nếu tuỳ tiện tổ chức vũ hội, nhưng đối phương lại không biết khiêu vũ, thì cả hai bên chủ và khách đều sẽ vô cùng lung túng.
Mọi người tản ra, nhìn có vẻ như đang nói chuyện rất thoải mái, nhưng sự chú ý đều tập trung quanh nhà vua và vị khách kia. Cuộc hội đàm chính trị quan trọng đương nhiên không thể tiến hành ngay trước mặt công chúng, Fancois I và Hayreddin trao đổi với nhau về những chủ đề vô thưởng vô phạt, nhưng những điều mắt thấy tai nghe trên đường đi, khác biệt về khí hậu giữa nước Pháp và Bắc Phi. Hoàng hậu và mấy nữ công tước được sủng ái cũng vừa hay bước tới hỏi han, cố gắng hâm nóng bầu không khí.
Họ lập tức phát hiện nỗi lo lắng lúc trước là thừa thãi, nếu đơn thuần là một người khách, thì Hayreddin là điển hình của việc vô cùng được chào đón. Hắn đi nhiều hiểu rộng, cách nói chuyện vừa dí dỏm vừa lịch sự, cho dù là những lời xã giao khô khan buồn tẻ đến miệng hắn lại trở nên sinh động thú vị, càng không phải bàn tới vẻ ngoài anh tuấn, vóc dáng cao lớn, và giọng nói âm trầm êm tai của hắn.
Sức chú ý của đám phụ nữ đều đóng đinh tại đây, Hayreddin hoàn toàn khác so với cánh đàn ông quý tộc mà bọn họ thường gặp mỗi ngày. Hắn rất thong minh, dũng mãnh, tinh lực dồi dào, trong ánh mắt sắc bén dường như có một ngọn lửa địa ngục đang hừng hực bốc cháy, tràn đầy vẻ quyến rũ nam tính nguyên thuỷ không gì có thể ngăn cản được. Trước mặt hắn, những nhà quý tộc yếu ớt với khuôn mặt trát toàn phấn trắng, đầu đội tóc giả, quả thực trông như một đàn lừa bị thiến.
Một cách vô thức, vòng tròn này đã được những chiếc váy phồng chen chúc quay vòng trong vòng ngoài, đám phụ nữ dường như có thể nhìn thấy làn da màu đồng gợi cảm bên dưới chiếc áo khoác rất vừa người của hắn. Thân phận cướp biển độc ác dũng mãnh của Hayreddin đối với những cô gái thích tưởng tượng mà nói đã trở thành một loại kích thích rất đặc biệt.
"Thưa ngài, chúng tôi nôn nóng muốn nghe kể về những trải nghiệm huyền thoại của ngài, nghe nói ngài đã từng đánh nhau với hải quân Tây Ban Nha, lấy một chọi năm và cuối cùng toàn thắng?" Tiểu thư Sophia ngẩn đầu lên hỏi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sung bái, vận dụng trí tưởng tượng phóng địa hắn thành chàng hiệp sĩ trong câu chuyện "Bài ca Roland"(1).
(1) Bài ca Roland là một bản anh hung ca hư cấu dựa trên trận Roncevaux diễn ra năm 778 giữa quân Charlemagne và người Islam.
"Tiểu thư, những tin đồn phóng đại đó không thể tin được đâu". Hayreddin cười đpas, "Chỉ là lấy một chọi ba thôi, hơn nữa đối phương không phải ở cấp bậc thiết giáp hạm, còn có cả một chiếc thuyền cũ sắp sửa về hưu nữa chứ".
"Ồ!!!" Vì sự khiêm tốn của hắn, mọi người xung quanh đều đồng loạt vang lên tiếng than đầy kinh ngạc, khuôn mặt Sophia đỏ ửng, kích động như sắp ngất xỉu tới nơi. Điều đó khiến tử tước Krona, người đang theo đuổi nàng cảm thấy cực kỳ đố kỵ, cuối cùng không thể nhìn thêm được nữa liền ho khan một tiếng cao giọng đề nghị: "Các quý cô đây đều đã đi giày nhảy rồi, nếu không khiêu vũ chẳng phải đã phụ lòng ánh trăng tuyệt sắc đêm nay ư?"
Vào thời ấy, những bước nhảy và trình tự trong khiêu vũ hoàng gia có những quy tắc rất nghiêm ngặt, và yêu cầu cực cao về cử chỉ và dáng vẻ, là một thứ tượng trưng cho thân phận, nếu như không trải qua quá trình rèn luyện thì sẽ xảy ra những sơ xuất rất mất mặt. Mục đích của ngài tử tước vô cùng rõ ràng, Francois I do dự một lúc, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
"Đương nhiên là rất vui lòng, Nicole của tôi cũng bị đối xử lạnh nhạt lâu quá rồi". Hayreddin mỉm cười tỏ vẻ đồng ý. Lúc ấy mọi người mới chú ý đến, thiếu nữ hắn dẫn tới vẫn đan hai tay lại lặng lẽ ngồi trong góc, vì không thể nói chuyện, nên cũng không có ai tới làm bạn với nàng. Nàng chỉ nhìn chăm chăm vào đống abnsh trái dung để trang trí, không biết đang nghĩ gì.
"Thất lễ rồi". Francois I hơi gật đầu, vỗ vỗ tay lớn tiéng tuyên bố, vũ hội bắt đầu.
"Nicole". Hayreddin gọi, cô gái lập tức đứng dậy đi tới chìa tay ra với hắn, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như đầm nước, không chút oán giận vì bị dối xử lạnh nhạt, cũng chẳng hề vui thích khi được coi trọng, giống hệt như một con rối biết vâng lời.
Theo trình tự, vũ hội đều bắt đầu từ khiêu vũ theo hàng có đội hình cực lớn, đây là một loại khiêu vũ hoàng gia đến từ nước Ý, là sân khấu tốt nhất để thể hiện thân phận và phong độ. Vì nam nữ từng người một tự xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, động tác hoàn toàn giống nhau, nên càng thể hiện được sự khác nhau một trời một vực giữa cao thủ và lính mới.
Âm nhạc vang lên, nhà vua và hoàng hậu bước ra đầu tiên nhảy mở màn, theo sau là các vị khách đến từ phương xa, những thân vương, hầu tướcduwaj theo thân phận và địa vị lần lượt bước ra sàn. Lúc mới bắt đầu, sự chú ý của mn vẫn đổ dồn vào Hayreddin. Hắn nhảy rất giỏi, động tác chuẩn xác mà nhanh nhẹn, tuỳ theo sự biến hoá đa dạng của đội hình, nên cánh phụ nữ từng người từng người một đều được đứng đối mặt với hắn, cho dù là phụ nữ công tước Clemont kiên trì với suy nghĩ "không bao giờ để tên đàn ông man rợ đó đụng vào tay mình" cũng không khỏi ngây ngất đỏ mặt khi ở trong bờ vai rộng lớn và vòng tay mạnh mẽ ấy.
Nhưng rất nhanh sau đó, tiêu điểm đã thay đổi.
Một thiên thần màu trắng đang xoay vòng nhảy múa như trượt trên mặt nước, tà váy như con song nhẹ vỗ vào bờ. Nếu nói Hayreddin nhảy rât giỏi, thì bước nhảy của thiếu nữ ấy chính là nghệ thuật. chưa một ai từng nhìn thấy tư thế và phong thái nào nhẹ nhàng uyển chuyển đến vậy, rõ ràng là cúng một động tác giống nhau, nhung nàng lại như được tạo hoá ban cho một vẻ thong minh nhanh nhẹn rất đặc biệt, giữa hàng trăm người trong sảnh đường, mà dường như chie có duy nhất một người tung mình nhảy múa.
Khi ánh mắt của mọi người đều chuyển từ bước nhảy đến cơ thể của nàng, họ mới phát hiện thiếu nữ ấy có một khí chất rất khác biệt. Làn da của nàng trắng nõn, bờ vai như được gọt rũa, vòng eo nhỏ nhắn gợi cho người ta cảm giác chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm nó đứt gãy, đó là một loại mỹ cảm mong manh yếu ớt. Nhưng sống lung của nàng trước và sau vẫn thẳng tắp, cần cổ thon dài như một con thiên nga kiêu ngạo đang chống đỡ cái đầu của mình.
Đọi ngũ bắt đầu đan xen vào nhau, một vài người có khả năng quan sát mạnh mẽ đã phát hiện ra, xánh tay nhỏ nhắn của nàng ta trắng như tuyết đầu mùa, dưới làn da nửa trong suốt lộ ra mạch máu màu xanh lam.
Rốt cuộc nàng là ai?
Nỗi nghi ngờ mãnh liệt lan rộng ra khắp, khiêu vũ theo nhóm nhảy đến bước cuối cùng, hàng ngũ liền giải tán, lại trở thành những cặp nam nữ như lúc đầu. Hayreddin ôm lấy cô nàng bạn nhảy nhỏ nhắn yêu kiều của mình xoay tròn, dưới ánh sáng từ chiếc đèn chum pha lê chiếu xuống, khoảng cách giữa hai người rõ ràng đến mức không cách nào bỏ qua được.
Một tên cướp biển mạnh mẽ hoang dã, một thiếu nữ mong manh cao quý.
Màn khiêu vũ theo hàng kết thúc, trong khoảng nhạc dạo ngắn ngủi, cuối cùng mọi người đều không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ, bèn hỏi Hayreddin về thân phận thiếu nữ. Hắn chỉ cười cười, trả lời như đang nói đùa: "Nàng là nàng tiên cá Amphorite của tôi".
Nàng tiên cá Amphorite bị thần Biển Poseidon bắt cóc có giọng hát vô cùng tuyệt vời, nhưng sau khi lên bờ sẽ biến thành người câm, để đổi lại những bước nhảy kỳ diệu nhất của thế gian. Câu chuyện này sẽ khiến những cô gái nảy sinh suy nghĩ mơ mộng lãng mạn, nhưng cánh đàn ông lại hiểu quá rõ, rất nhiều tên cướp biển cứa rách cổ họng tù binh, huấn luyện họ thành những nô lệ câm.
Cổ áo của nàng thiếu nữ che kín mít, thái độ im lặng phục tùng, hiển nhiên đã khiến người ta phải tưởng tượng xa xôi.
Trong lúc vũ hội diễn ra, từng bàn từng bàn tiệc xa hoa được bê lên đặt ở xung quanh, bổ sung thể lực cho những người tham gia đang mất sức. Nấm cục quý hơn vàng, hàu, tôm hùm, gan ngỗng, thậm chí là món kem tráng miệng thần kỳ đến từ nước Ý, cho dù là những tiểu thư rụt rè nhất, cũng không thể không nếm thử một lần rồi lại muốn thêm lần nữa. Nhưng thiếu nữ kia lahi chỉ lịch sự nhấp môi, rồi đặt xuống không động tới nữa.
Ăn ít như một con chim non là một trong các yêu cầu hà khắc nhất dung để phân biệt những quý tộc. Nàng lặng lẽ ngồi bên bàn ăn, dáng vẻ hoàn toàn không bị lay động bởi bữa tiệc xa hoa tốn kém này, chỉ mang theo một thoáng u sầu tời sinh, ánh mắt mênh mang không biết nhìn về nơi nào.
Nửa tháng trước, trên xe ngựa.
"Giọng nói của nàng tuyệt vời như tiếngchim dạ oanh, cánh môi mềm mại như một đoá tường vi, dáng vẻ của nàng đã tóm chặt trái tim của ta làm tù binh, ôi tiểu yêu tinh luôn giày vò người khác, ta nên làm thế nào với nàng đây?" Chàng thanh niên nhìn thiếu nữ ngồi đối diện với ánh mắt nồng nàn say đắm, thể hiện vẻ kích động trong lòng.
Nick líu lưỡi không thốt nổi nên lời sau khi nghe xong màn tự bạch của anh chàng bác sĩ, ấp úng mấy tiếng rồi im bặt.
"Nói nhanh lên xem nào, có người nói với cô những câu đó thì cô sẽ trả lời ra sao?" Victor sốt ruột thúc giục.
"Ừm, ừ thì…". Nick vắt can cả óc, nhằn nhằn khoé miệng thử thăm dò, "Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi?"
"Không đúng".
"Việc này tôi hỏi thuyền trưởng rồi sẽ trả lời anh sau".
"Không được!"
"Vậy, vậy… tôi đang mót, vào nhà vệ sinh trước đã, lát chúng ta nói chuyện tiếp?"
Victor không nhịn được nổi hết cả gân xanh, kích động toàn thân run rẩy. "Sao lại như vậy được! Sao lại như vậy được chứ! Dưới sự chie dạy cảu một thầy giáo hoàn mỹ như tôi suốt một tháng trời sao cô vẫn có thể thốt ra câu " đang mót lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp "được" hả! Sao cô có thể! Sao có thể!!!"
Hayreddin vỗ vỗ lên lung hắn, an ủi: "Được rồi Victor, tôi biết cậu đã cố gắng hết sức rồi".
Nick nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi".
Victor cực kỳ tức giận: "Tôi biết ngay là cỏ đuôi chó thì không nở được hoa hồng mà, cho dù cô có học được tiếng Pháp, cũng mãi mãi không thể bước chân vào xã hội thượng lưu!"
"Hừ, còn lâu tôi mới them noẻ hoa…" Nick nhìn trộm thuyền trưởng, lẩm bẩm, "Nếu không phải các anh nói đi khiêu vũ sẽ có đồ ăn ngon, thì tôi chẳng hơi đâu để tâm đến cái xã hội thượng lưu đó…"
"Cô còn dám nói…".
"Được rồi, được rồi, không biết trả lời thì giả vờ là bị câm vậy". Hayreddin cắt ngang màn đấu khẩu của hai người, "Tôi cũng không mong cô ta có thể thong minh đạt đến trình độ gián điệp, ngoan ngoãn làm bình hoa là được".
"Bình hoa cái gì chứ! Làm gì có bình hoa nào ăn uống như chim ưng già vồ thỏ như thế hả? Chỉ nháy mắt là sẽ bị vạch trần ngay!" Cơn giận còn sót lại của Victor vẫn chưa nguôi.
"Không sao đâu, tôi đã có cách khiến cô ấy ăn nhỏ nhẹ như chim non". Hayreddin nở nụ cười đầy tự tin.
Cho đến hôm nay, khi nhớ lại nụ cười đó, là Nick lại thấy kích động muốn lật bàn, Thức ăn ngon đúng là có, số lượng đủ đủ chất lượng tốt, danh bất hư truyền.
Vấn đề là nàng không thể nuốt được một miếng nào.
Đừng nói là ăn món gì đó, với cái thắt lung bó chặt khít vào người, ngay cả thở nửa hơi thôi nàng cũng không thể thở được. Trơ mắt nhìn vô số những món ăn mới lạ trân quý mỹ vij nhưng lại không thể nuốt vào bụng, khó trách khí chất "u sầu" bao phủ khắp toàn thân. Thật ra căn bản không phải là u sầu, mà là dấu hiệu của việc sắp phát điên.
"Tiểu thư, đôi mắt của nàng quả thực lấp lánh tựa như những vì sao trên bầu trời, hết thảy những người đẹp của thadnh phố Paris này cộng lại, cũng không thể bì được với khí chất tao nhã của nàng".
"Không, không phải tao nhã mà là cô đơn. Nàng giống như đoá bạch hợp cô đơn trên tế đàn của các vị thần linh đỉnh Olympus, viên kim cương kia chính là giọt sương vương trên cánh hoa đó, phản ánh tâm hồn thuần khiết của nàng".
"Ta rất nghi ngờ trên thế gian ànng liệu có ai có thể thể hiện được khí chất độc nhất này của nàng không, Giotto(1)? Rafaello(2)? Tiziano(3)? Hay Leonardo vĩ đại? Ta nghĩ ông ấy khi nhìn thấy nàng nhất định sức sáng tạo sẽ tuôn ra như suối ngàn, nàng biết bức tranh Mona Lía treo ở hành lang lâu đài Fontainebleau này chứ?".
(1) Giotto (1267-1337) là một hoạ sĩ và kiến trúc sư người Ý. Ông được coil à một trong những hoạ sĩ vĩ đại nhất thời kỳ Phục Hưng Ý. Sự tích về cuộc đời của Giotto cũng luôn là một đề tài bàn luận, như các vấn đề về: ngayd sinh, nơi sinh của Giotto, quãng đời khi ông học nghề, liệu ông có điêu khắc các bức bích hoạ tại Assis, hay ông được chôn ở đâu sau khi mất.
(2) Rafaello (1483 – 1520), tên thường gọi là Raphael, là hoạ sĩ và kiến trúc sư nổi tiếng người Ý. Cùng với Michelangelo và Leonardo da Vinci, kết thành bộ ba bật thầy vĩ đại của thời kỳ Phục Hưng.
(3)Tiziano (1490 – 1576) tức Tiziano Vêclli, là một hoạ sĩ người Ý, người lãnh đạo trường phái Venice thế kỷ XVI của phong trào Phục Hưng.
Nick rũ mi mắt, để những lời vo ve của đám người bên cạnh vào tai trái ra tai phải, bất luận là ra sao, đóng giả làm người câm đúng là một ý kiến tuyệt vời, chí ít nàng không cần phải phản ứng lại những lời chẳng ra đâu vào đâu này.
"Ồ, nói tới là tới, thưa thầy, xin hãy ngắm thửu người đẹp lạ lùng này…".
"Lạ, thực sự rất lạ". Một bóng người lắc lư trước mắt Nick, ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy một ông lão với khuôn mặt toàn râu là râu đang đứng trước mặt, cúi người về phía nàng, chìa tay ra vô cùng lịch sự.
"Không biết ta đây có vinh hạnh mời giai nhanh huyền bí đây thưởng thức những tác phẩm của mình một lát không?"
Nick quay lại tìm kiếm trong đám đông, Hayreddin cũng đang bị một đám phụ nữ bao vây. Nhưng không biết là do ăn ý hay là do thần giao cách cảm, đúng lúc đó hắn cũng nhìn qua, Nick đánh mắt hỏi. Hayreddin lại tưởng có người mời khiêu vũ, nên nhẹ nhàng gật đầu. Nick liền đứng dậy, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đặt tay vào lòng bàn tay của ông lão, rồi theo ông ấy ra khỏi đại sảnh ồn ào.
Francois I có sở thích về văn hoá nghệ thuật thời kỳ Phục Hưng, điều đó khiến nhà vua trở thành một trong những nhà sưu tập tác phẩm nghệ thuật lớn nhất của thời bấy giờ, hai bên hành lang như một phòng triễn lãm treo những tác phẩm nghệ thuật vô giá của ác hoạ sĩ như Roso, Primaticcio, Cellini…
"Đúng là đời người vô thường, không ngờ ta lại gặp ngươi ở đây".
"Như nhau cả thôi, tôi cứ tưởng ông phải chết già từ lâu rồi chứ".
"Ha ha, không giả vờ làm người câm nữa à?"
Hai người đứng song song trước bức tranh chân dung với nụ cười mỉm bí ẩn trứ danh, Leonardo da Vinci nói khẽ như thì thầm:
"Nếu như để người ta biết được vị khách bí ẩn cao quý đang đứng giữa chốn hoàng cung nước Pháp đã từng làm nghề mại dâm trẻ em ở Florence thì sẽ thế nào nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT