Type: thuyleminh520

Victor: “Tên?”.

Karl: “Karl D…Drake”. Khi nói đến họ tên, người thanh niên giống như bị nghẹn, bất giác nghẹn lại một thoáng.

Victor liếc nhìn người thanh niên sau cặp kính, nói: “Nói thế nào bây giờ nhỉ, quý ngài ‘Drake’, kỹ thuật nói dối của ngài kém quá”.

Karl vẫn giữ vẻ trầm lặng. Từ khi sinh ra hắn đã được dạy dỗ phải trung thực. anh dũng, khiêm tốn, chưa từng được huấn luyện để thực hiện những hành động xấu xa như nói dối thế này.

Sự chú ý của anh chàng bác sĩ quay về tờ giấy da dê, viết vài chữ sột soạt lên đó, thản nhiên nói: “Chỉ là, tôi nghe nói cậu là một hiệp sĩ nghèo, vậy là không hy vọng có người đem tiền chuộc rồi, cậu có gọi tên Thượng đế hay Aristoteles  thì cũng sẽ vô dụng thôi. Bất hạnh thay, trên con thuyền này tôi là một trong ba người duy nhất biết viết chữ, hai người khác một là thuyền trưởng, một là thằng nhóc xấu tính kia… cho nên đành để tôi tới ghi lại họ tên của đám tù binh các người thôi. Tuổi tác, nơi sinh?”

Karl: “… Hai mươi ba tuổi, Tây Ban Nha”.

Victor quét ánh mắt nhìn người thanh niên một lượt từ trên xuống dưới, viết lên tờ giấy da dê: “Đã hoàn toàn trưởng thành, tay chân cân đối, cơ bắp rắn chắc”.

Karl bị anh ta nhìn đến mức thấy khó chịu: “Người không có tiền chuộc thì sẽ thế nào?”

Victor dửng dưng trả lời: “Vứt đến chỗ người Ai Cập thu bông, hoặc đến Tân thế giới trồng mía, người có sức vóc như cậu là bán được giá nhất đấy”.

Khuôn mặt Karl tràn đầy tức giận: “Nhân loại là kiệt tác tối cao của Thượng Đế, vậy mà lại bị các ngươi coi như súc vật để mua đi bán lại như vậy hả?”

Victor cười: “Kiệt tác thì tôi đồng ý, nhưng thân thể của súc vật cũng là kiệt tác đấy, mạch máu, thần kinh, cơ thịt, xương cốt, cấu tạo đại để cũng na ná nhau. Đừng có ra vẻ đúng đắn như thế, lúc ở trên bờ, các quý ngài đạo mạo trang nghiêm đây không phải cũng coi những người không giống mình như súc vật sao? Thử nhìn lại đám hiệp sĩ các anh đi, những đoàn quân Thập Tự Chinh   đã tàn sát biết bao nhiêu tín đồ dị giáo rồi hả? Nói thật lòng, thuyền trưởng của chúng tôi vẫn còn có thể coi là người vô cùng nhân từ đấy, nếu để đám người Hồi giáo tóm được, mấy tên Kitô giáo các anh đã trở thành mồi cho các mập rồi”.

Karl cúi đàu im lặng, hiện giờ không phải là lúc quan tâm đến danh dự, khó khan lắm mới tìm được màng, bất luận thế nào cũng không thể để bị bán đi đến nươi xa được.

“Nếu như tôi muốn ở lại trên thuyền thì sao?”

“Ở lại trên thuyền?” Victor ngây người, sau đó bật cười: “Muốn làm nô lệ à? Tôi khuyên cậu, đừng”.

Karl kiên trì: “Thân thể tôi khoẻ mạnh, chèo thuyền, căng buồm, cọ rửa boong thuyền việc gì tôi cũng có thể làm được”.

Victor lại bật cười đầy vẻ chế nhạo: “Không phải vấn đề này. Anh chàng hiệp sĩ ơi, cậu không biết mình rất anh tuấn sao? Mệnh lệnh của thuyền trưởng là không cho phép cưỡng gian làm nhục phụ nữ, nhưng lại không nói là không được phép cưỡng gian làm nhục đàn ông, mỗi người đều phải tự biết bảo vệ chính mình. Tướng mạo cậu thế này…”. Anh chàng bác sĩ khoa trương, con người này tuy thể chất không kém thuyền trưởng, nhưng lại ngay thẳng thuần khiết như một thiên thần, càng khiến người ta có ham muốn chà đạp.

Khuôn mặt Karl thoạt xanh thoạt trắng, những lời thẳng tuột của tay bác sĩ khiến hắn vừa xấu hỏ lại vừa tức giận. trong lòng đột nhiên nhớ tới Nick, sắc mặt liền tái đi. Nàng là một cô gái đích thực, dáng vẻ mảnh mai nhỏ nhắn, không phải còn đẹp hơn mình rất nhiều sáo? Trên con thuyền này toàn là lũ đàn ông bẩn thỉu, lẽ nào…

Nghĩ tới đây, Karl thực sự đã hồn bay phách tán, đột nhiên đứung bật dậy, đá chiếc ghế lăn ra sàn.

Victor giật nảy mình, vớ lấy con dao bạc rồi mới phát hiện ra tay đối phương vẫn đang bị trói quặt sau lưng.

“Này, cậu làm cái gì thế! Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, tôi đã chỉ ra cho cậu một con đường sáng sủa đấy nhé!”

Giọng nói của Karl run rẩy, cuống quýt hỏi lộn xộn: “Vậy cô ấy…cậu ấy, gã đội trưởng gầy nhỏ kia, cậu ấy có bị…có bị thương không?”

Victor nhíu mày: “Tên nhóc khốn kiếp đó hả? Bị thương là chuyện thường xuyên…à ý cậu nói là bị thương ở phía dưới á”. Anh chành bác sĩ xua tay, “Tôi thấy trên thế gian này trừ thuyền trưởng ra, chỉ có loại sinh vật cỡ như tinh tinh mới có thể trấn áp được tên nhóc đó”.

Karl thở một hơi dài nhẹ nhõm, linh hồn đã quay trở về thể xác. Thượng Đế phù hộ…

Victor thận trọng đứng cách xa ra một khoảng: “Quan tâm tới cậu ta như vậy cơ à? Không phải hai người mới gặp mặt lần đầu thôi sao?”

Karl lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ngưỡng mộ cậu ấy võ nghệ cao cường”.

Victor đẩy đẩy cặp kính, thật không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của những tên hiệp sĩ này.

“Được rồi, vẫn còn một cách nữa. Thuyền viên cao cấp mang cấp bậc đội trưởng là những người có tư cách mang theo một người hầu lên thuyền. Cậu bị Nick đánh bại, coi như là tù binh của tên nhóc đó. Đi hỏi thử xem tên nhóc đó có cần không, người hầu không tính là nô lệ, biểu hiện tốt sẽ có khả năng trở thành thuyền viên chính thức. Có thằng nhóc kia che chở, sẽ không ai dám động đến cậu đâu”.

Làm người hầu của nàng… nói như vậy nghĩa là có thể luôn luôn được ở bên cạnh nàng rồi…

Trước mặt anh chàng hiệp sĩ đột nhiên xuất hiện một con đường rộng thênh thang ngập tràn ánh dương. Hắn vốn dĩ chính là người hầu của nàng.

Karl cảm kích nhìn anh chàng bác sĩ: “Cảm ơn, bác sĩ, ngài đúng là một người cao quý”.

Victor thở dai bất lực: “Dạy cậu thêm một câu nữa, trên thuyền từ ‘cao quý’ là dùng mắng người đấy”.

Tâm trạng của Nick đang rất xấu.

Tuy rằng đã giết được một kẻ thù, nhưng con lợn béo đó lại khiến nàng nhớ tới những chuyện trước kia. Thời thơ ấu vô tư lự, chú Assa dẫn nàng lang thang buôn bán hàng rong khắp ven biển phía Bắc Địa Trung Hải, Tây Ban Nha, Pháp, Bourgogne, Ý, hai người buôn bán các loại đặc sản từ khắp mọi nơi, kiếm được tiền liền đi mua những món ăn ngon… cho đến cái ngày ác mộng đó.

Dấu ấn trên ngực lại đau đớn như bị lửa đốt.

Quay về thuyển Hải Yêu, Nick nằm trong phòng mình cố gắng dỗ bản thân ngủ đi một lúc nên buổi chiều mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút, lúc thức dậy bụng đã sôi ùng ục.

Quả nhiên, trên thế gian này chỉ có bánh mì trắng là thứ thật sự đáng tin.

Nick đang định đi kiếm đồ ăn, ai ngờ vừa mở cửa liền bị một bức tường chặn lại, tên Tóc Vàng ngốc nghếch với khuôn mặt rất đỗi nghiêm túc trên con thuyền giáo hoàng kia khăng khăng đòi làm người hầu của nàng. Người hầu? Nick nghĩ tới từ này, giống nhưu nhìn tháy vàng ròng như nước suối róc rách chảy hết ra ngoài. Người hầu là thứ chỉ có những kẻ có tiền mới dùng, nàng có tay có chân, dùng thứ đồ chơi đso làm gì?

“Tôi không cần tiền công”. Tóc Vàng mắt sang rực nói, “Ăn ngủ trên thuyền, chỉ cần cô thừa nhận là chủ nhân của tôi là được. Tôi sẽ giặt giũ quét dọn cho cô, che nắng chắn mưa, bảo vệ an toàn cho cô”.

“Hả? Bảo vệ cho tôi?” Nick nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Bản lĩnh của nàng mà còn cần có người bảo vệ sao? Lắc đầu xua tay từ chối mấy lần liền, nhưng tên Tóc Vàng này bướng bỉnh như một con tê giác, đứng ỳ trước cửa không chịu đi, nhất định ép nàng đồng ý. Nick thật sự đói đến không chịu nổi, đầnh phải đồng ý đi hỏi thuyền trưởng.

Chuyến này nàng bị phạt, không được chia chiến lợi phẩm, nếu có được một tên người hầu miễn phí làm của bồi thường thì coi như cũng tạm được… Nick nghĩ ngợi, tên này tướng mạo không tồi, lên bờ rồi bán phứt đi thì vẫn có thể cứu vãn được phần nào tổn thất. Ôm ý nghĩ đó trong đầu, nàng gõ lên cánh cửa gỗ sồi của phòng thuyền trưởng.

Hayreddin đang chắp vá lại lời khai của một vài tù binh.

Anh chàng Tóc Vàng vốn không phải là thuyền viên trên thuyền, ở Genova nhờ có võ thuật nên được tuyển làm vệ sĩ, trong chuyến đi đã vài lần thử tiếp cận giám mục Calitos…

Hayreddin xoa xoa cằm, một con người thú vị, một mối quan hệ thú vị.

Nên khi Nick tới hỏi có thể để tên Tóc Vàng đó làm người hầu không, thuyền trưởng không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý ngay.

Sư tử là động vật thuộc họ nhà mèo, tuy bình thường nhìn có vẻ lười biếng, nhưng có những lúc lòng hiếu kỳ lại rất mạnh.

Thế là khi các thuyền viên cấp cao dùng bữa tối trong khoang của thuyền trưởng, đứng sau lưng đội trưởng Nick là một anh chàng người hầu cao lớn với mái tóc vàng sáng rực.

“Đậu Hà Lan hầm”. Karl phủ một chiếc khăn ăn trắng muốt xuống trước bàn Nick, múc từ trong bát ra một thìa đậu Hà Lan đầy ắp đặt vào trong đĩa của nàng, ánh mắt dịu dàng như sắp tan chảy đến nơi, sau đó ân cần hỏi: “Có muốn pha thêm nước vào trong rượu vang không? Rượu mạnh như vậy uống sẽ say đấy”.

Từ thuyền phó nhất cho đến các hoa tiêu, ớn lạnh tập thể.

Nick coi như không nghe thấy gì, ăn những gì nên ăn, uống những gì nên uống.

Ngay cả đàn ông cũng thu phục được dễ dàng, đội trưởng Nick quả nhiên là đàn ông đích thực!

Trong khi Nick đang thầm tính toán xem Karl đáng giá bao nhiêu tiền, thì thuyền Hải Yêu lại không đi theo hướng Nam quay về trụ sở chính ở Algiers, mà nhằm hướng Tây thẳng tiến tới bán đảo Iberia  của Valencia. Đổi sang lá cờ ba vạch vàng đỏ của Tây Ban Nha, Hayreddin phủ lưới đánh cá lên thuyền rồi giấu nó ở một bến cảng tự nhiên, sau đó dẫn theo hơn một trăm người thân tín trong đội xung phong chuẩn bị đổ bộ.

Nick không thích Tây Ban Nha, vốn dĩ không muốn đi cùng, nhưng “làm trái lệnh của thuyền trưởng có nghĩa là ăn roi”, nên đành phải đeo lưỡi hái lên lưng chuẩn bị xuống thuyền. Karl trái lại rất vui, hắn cảm thấy rời con thuyền này càng xa, thì càng có lợi cho “tâm hồn thuần khiết” của Nick.

“Tóc Vàng, anh đang làm gì vậy?”

Tinh thần của Karl lập tức hưng phấn hẳn lên, giọng nói này là của nàng, tuyệt mỹ như nước suối trong lành, luôn luôn thẳng thắn dứt khoát như vậy, hơn nữa còn ngấm ngầm chứa một cảm giác… nguy hiểm?

Còn chưa kịp xoay người lại, một con báo con đã nhe nanh múa vuốt nhảy bổ lên lưng. Nick thấp hơn Karl rất nhiều, nên chỉ có thể cưỡi lên lưng hắn, hung hăng chẹn lấy cổ hắn: “Anh đang định lấy trộm vàng của ông đây phải không?”

“Vàng nào cơ?” Anh chàng hiệp sĩ hoang mang, hắn chỉ đang đi thu dọn giường đệm cho Nick, có nhìn thấy cái gì đâu? Hơn nữa tư thế này…

“Còn dám nói dối! Mặt anh đỏ hết lên rồi kìa!” Hai chân Nick quắp chặt lấy thắt lưng Karl, chỉ trích như lẽ đương nhiên. Không phải trộm đồ, thì hà cớ gì lại đỏ mặt chứ?

“Tôi, tôi… cô xuống trước đi đã!” Người đẹp ở trên lưng, khuôn mặt tuấn tú của Karl nóng bừng như có lửa đốt, lại không dám kéo nàng xuống đột ngột, đang lúc bối rối, cánh cửa cót két một tiếng rồi mở ra, một tên thuộc hạ trong đội xung phong thò đầu vào hét:

“Đội trưởng, thuyền trưởng nói muốn cậu…”

Tên thuộc hạ nhìn thấy cảnh hai người đang quấn lấy nhau chiến đấu kịch liệt, lập tức im bặt, vội vã đóng cửa lại.

Karl đáng thương quẫn bách đến muốn ngất xỉu, vội vàng kéo Nick ra nhẹ nhàng thả nàng xuống sàn thuyền.

“Thề có Thượng Đế, tôi không hề nhìn thấy vàng của cô!”

“Vậy tại sao lại động vào giường của ông đây!” Nick không chịu buông tha.

“Thay ga trải giường, còn nữa, xin cô đừng dùng những từ ngữ thô lỗ như vậy nữa có được không? Làm một tiểu… khụ, có giáo dục…”.

Karl cảm thấy cực kỳ đau lòng, một tiểu thư đoan trang xinh đẹp đã bị tên thủ lĩnh đám cướp biển kia dạy hư rồi.

Nick cũng chẳng thèm để ý tới hắn, Nick nói chắc chắn là không thiếu đồng nào. Vô duyên vô cớ nghi oan cho người tốt, tuy là người hầu của mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngùng nói xin lỗi Karl: “Xin lỗi nhé, anh không giận chứ?”

Karl sửa sang lại chiếc áo sơ mi xộc xệch, cố gắng ép dòng máu nóng đang dâng lên quá mức trên mặt xuống: “Tôi không giận đâu”.

Nghĩ tới những năm qua, nàng tuổi còn nhỏ lại phải vất vả lưu lạc khắp nơi, coi trọng tiền bạc cũng là chuyện rất bình thường. Karl đau lòng, nếu như hắn tìm thấy nàng sớm hơn một ngày…

Nick gãi gãi đầu: “Vậy… tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé. Bọn họ nói Theuriau làm món thịt xông khóii rất ngon, tôi sẽ đi lấy cho anh một miếng. Hay anh có muốn uống rượu rum không?”

Karl mỉm cười: “Không muốn gì cả, chủ nhân, chỉ cần cô vui thôi. Còn nữa, ngủ trên vàng không cảm tháy bị cộm sao?”

Truyền thuyết nói có một nàng công chúa, ngủ trên mười hai tấm đệm, phía dưới có một hạt đậu…

Nick lắc lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc vô bờ: “Thoải mái cực kỳ, ngủ trên cả đống tiền sao có thể khó chịu chứ? À, vừa nãy không phải có người nói thuyền trưởng gọi tôi sao?” Nói xong liền lộp cộp lộp cộp chạy ra khỏi cửa, bỏ lại chú chó săn mồi Tóc Vàng ủ rũ ở trong phòng.

“Nick, hưởng thụ quá nhỉ”.

Trên đầu Hayreddin quấn một chiếc khăn kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, áo khoác choàng màu trắng, ngồi ở đó nhìn nàng tủm tỉm cưởi.

“À, vâng”.

Ngủ trên vàng có thể không hưởng thụ được sao? Nick ngây người nhìn Hayreddin, thuyền trưởng chẳng có gì không tốt cả, chỉ là thích thay quần áo quá. Lúc mặc thành người Hồi giáo, lúc mặc thành tín đồ Kitô giáo, lúc nữa lại là áo choàng dài Ả Rập, thay đi thay lại không biết mệt. May mà hắn mặc cái gì cũng đẹp, không đến nỗi tra tấn con mắt cấp dưới.

“Có chuyện gì không thuyền trưởng? Vừa nãy không phải nói cầm theo vũ khí rồi xuống thuyền sao”.

“Ừ, kế hoạch có thay đổi, chúng ta phải mặc quần áo của người Moor để lên bờ”. vị thuyền trưởng tiếp tục cười tủm tỉm, cầm một tấm vải trắng rất dài lên, vẫy tay về phía Nick: “Qua đây, nhóc, tôi sẽ quấn khăn giúp cậu”.

Nick quả thực chưa từng mặc thứ này bao giờ, thẩm nghĩ thuyền trưởng quả nhiên là một ông chủ tốt, đến chuyện quần áo cũng quan tâm đến nơi đến chốn. Vì thế bước tới không chút nghi ngờ.

“Oái! Đau quá!!”

“Phải làm như vậy mới được, không quấn chặt thì sẽ rơi ra mất”.

“Úi… thuyền trưởng, tay ngài nặng quá!”

“Đừng kêu, để các anh em của cậu nghe thấy, họ sẽ nghĩ thế nào? Có người đàn ông đích thực nào mà sợ đau không?”.

“Siết chặt chết tôi rồi”.

Nick bị chiếc khăn thít chặt nước mắt lưng tròng, thuyền trưởng từ đầu đến cuối vẫn cứ tủm tỉm cười, một vòng rồi lại một vòng, rất kiên nhẫn quấn khăn.

Nhóc con, sau này đừng có quá đáng như vậy nữa nghe chưa.

Hơn một trăm tên đàn ông hung thần ác sát đầu đội khăn xếp, thân mặc áo choàng, tay cầm đại đao súng hỏa mai đi trên quốc thổ Tây Ban Nha, trông thực là đáng sợ.

Cuộc chiến giữa những người Kitô giáo và Hồi giáo trên bán đảo Iberia đã diễn ra liên tục trong suốt mấy trăm năm, hiện giờ tuy người Hồi giáo rơi vào thế hạ phong, nhưng mềm nắn rắn buông, tuyệt đối không có ai dám dây vào những tên hải tặc Hồi giáo hung hãn cả.

Thân hình Nick thấp bé mặc chiếc áo choàng dài càng trông giống một người hầu. Nhưng vị trí của nàng lại theo gần sát nhất sau lưng Hayreddin, nên không một ai dám vượt lên trước đội trưởng đội xung phong.

“Thuyền trưởng, chúng ta đến đây làm gì?”

“Tôi nhận được thư cầu cứu của trưởng lão người Moor ở Tây Ban Nha, nên tới thử xem có thể giúp được gì không”.

Người Moor là tên gọi khác của người Hồi giáo Bắc Phi sống trên bán đảo Iberia. Tám trăm năm trước, bọn họ mang theo kỹ thuật khoa học tiên tiến của Trung Đông tới nơi đây, đem lại ánh bình minh cho khu vực châu Âu trong những đêm dài Trung Cổ. Nhưng tám trăm năm sau, các quốc gia Kitô giáo vùng dậy, biến người Moor thành tầng lớp bị kỳ thị nhất. Bị trục xuất, bị áp bức, những người Hồi giáo giống như người Do Thái, bị ép chọn hoặc rời khỏi Tây Ban Nha, hoặc cải đạo sang Kitô giáo.

“Thuyền trưởng, từ trước tới giờ tôi không biết ngài cũng có sở thích tham gia vào những hoạt động từ thiện đấy”.

Hayreddin bật cười nói với Nick: “Những việc có thể kiếm lợi đều là sở thích của tôi”.

Đoàn người tìm đến khu định cư của người Moor ở Valencia, trang phục của người Hồi giáo với khăn trùm đầu và áo choàng giúp bọn họ lập tức được tiếp kiến. Khi biết người tới chính là Sư Tử Đỏ của Bắc Phi, vị trưởng lão râu tóc bạc trắng ngay tức khắc tiếp đón họ như khách quý.

Là thuộc hạ thân tín của Hayreddin, Nick cũng được tham gia vào cuộc đàm phán bí mật ấy.

“Khủng khiếp lắm, chúng tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa, ngày nào cũng có người bị lội ra ngoại ô hành quyết bí mật, cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, bọn chúng muốn diệt chủng chúng tôi …”. Một vị trưởng lão kéo tay Hayreddin khóc lóc thảm thiết, biểu cảm của những người ở sau cũng toát lên vẻ đồng tình vô cùng chân thành.

“Tôi biết rất rõ tình cảnh của mọi người, không nên nói những lời khách khí như vậy”.

Nick ngồi yên không hé môi câu nào, trong bụng thầm nghĩ thuyền trưởng trước giờ là người vô thần, theo đạo Hồi từ lúc nào thế?

Người Moor nóng lòng muốn rời khỏi Tây Ban Nha, nhưng số lượng quá đông, nên không phải trong một chốc một lát là có thể đi hết được. Hayreddin mang theo sáu chiếc thuyền, thương lượng rằng sẽ đưa một ngàn năm trăm người đến Algiers ổn thỏa trước, còn cuộc sống trong phạm vi người Hồi giáo ra sao, thì để bọn họ tự suy nghĩ.

Ở lại nghĩa là chờ chết, có thể rời khỏi địa ngục này là tốt nhất, những chuyện sau này hãy để sau này tính. Sự việc không thể chậm trễ, vị tưởng lão lập tức thông báo cho các khu định cư cách bến cảng gần nhất, bảo bọn họ dựa vào đơn vị gia đình tập hợp đủ một ngàn năm trăm người, bằng tốc độ nhanh nhất lên thuyền rời khỏi nơi này.

Suy cho cùng người bình thường cũng không phải là binh lính, công việc thu dọn đồ đạc rất chậm, Hayreddin để lại một nửa thuộc hạ để duy trì trật tự, còn mình thì dẫn theo Nick đi xung quanh một vòng.

Ngày thu bầu trời trong xanh không khí mát mẻ, trên những mảnh đất phì nhiêu màu mỡ đâu đâu cũng thấy vườn cây ăn trái, như cam quýt, nho cùng đủ các loại quả tươi ngon khác tỏa ra mùi thơm ngọt say đắm lòng người.

Nhưng thái độ của Nick lại rất khác thường, rút lưỡi hái ra chém đổ mấy giàn nho.

“Cho ngươi cắn ta này, cho ngươi cắn ta nữa này…”

Hung hăng đá văng mấy quả đi, Nick lại nhảy lên thân cây, chém gãy rấy nhiều cành lá của những cây cam quýt đang sai quả trĩu trịt, khiến những quả cam vàng óng rụng xuống đất. Nhưng xung quanh vẫn rất yên tĩnh, từ đầu đến cuối không có ai xông ra quát, bắt dừng lại.

“Sao thế, chủ nhân nơi này từng bắt nạt cậu à?” Hayreddin cũng không ngăn cản, khoanh tay trước ngực nghiêng người dựa vào thân cây nhìn nàng sỉ vả.

“Phải, chỉ vì hai quả, mà thả một đàn chó ra cắn tôi, thiếu chút nữa là chết rồi”. Nick nhớ tới lại càng thấy hận, trọng thương rồi nhiễm trùng, nàng phải dãy dụa trốn đến một khu đất hoang, sốt cao đến năm ngày không hạ.

Chặt chém suốt một hồi, Nick cứ ngỡ đã phá hủy được rất nhiều, nhưng ai ngờ ngẩng đầu lên nhìn, vườn cây ăn quả hoàn toàn căn bản không thấy biên giới. Đi xa thêm nữa, là những cánh rừng rậm rạp trải dài ngút tầm mắt hơn thế, toàn bộ đều là lãnh địa tư nhân. Giống như đấm vào bị bông, xung quanh chẳng sứt mẻ chút nào, một chút khoái cảm trả thù cũng không có.

Nick sững sờ nhìn hồi lâu, tự mình nói với mình: “Tại sao chứ, sông có chủ, cây có chủ, bùn lầy có chủ, trên thế giới này nơi nào có người ở đều bị chiếm hết, không được uống nước, không được ăn quả, không được đứng trên đất có chủ, nếu không sẽ phải chết”.

Đây là đất của người Tây Ban Nha, người Moor nhất định phải đi; đất của người Hồi giáo, người Kitô giáo sẽ bị đuổi. Rõ ràng là một vùng đất màu mỡ trù phú, nhưng sao không thể khoan dung hơn một chút, để nhiều người được sống sót hơn?

“Vì con người chính là loài động vật ngang ngược như vậy đấy…”. Hayreddin nhẹ nhàng nói, hắn chỉ vào một tòa lâu đài trên sườn núi phía xa xa.

“Đó là gia tộc James, chủ nhân của lãnh địa Valencia này, gia huy là hình con dơi đưa tin. Nhìn thấy cướp biển đến liền đóng chặt cổng thành, có lẽ đang trốn trong chăn run rẩy”.

Hayreddin bước tới, xoa xoa đầu Nick, “Một đứa trẻ vặt hai quả cam, đối phương liền thả chó ra cắn. Nhưng giờ thì sao, cho dù cậu có đốt trụi nơi này thành tro, thì chủ nhân của nó cũng không có gan chạy ra hỏi tội đâu”.

“Đó là con người sao? Kiệt tác của Thượng Đế, đứa con của thánh Allah đó ư?” Nick ngẩng đầu hỏi.

“Đó chính là con của người, là linh trưởng trong vạn vật, mềm nắn rắn buông, vô cùng xấu xí”. Hayreddin đáp, hắn vuốt nhẹ thanh đao Damascus dắt ở thắt lưng, trầm giọng nói: “Con người đã như vậy, thì ta phải là dao thớt, những kẻ khác là cá thịt. Nick, Địa Trung Hải sau này, không có sự đồng ý của Sư Tử Đỏ, thì đám người đó có muốn đến bờ biển rửa tay cũng không được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play