Sáng hôm kế tiếp, sau khi bịn rịn chia tay nhỏ lớp trưởng một cách khá dễ đàng, Quân và Tuấn phải đối diện với chuyện chia tay con Tép để lên đường về thành phố. Nhưng ai mà dám gặp nó, nó sảng lên nó chửi cái vụ “cướp người” hồi tối thì sao? Nhưng mà không từ biệt nó một tiếng nó chửi còn… dữ hơn. Quân nhớ một câu nói thế này của ai đó rằng: “Ta không vào địa ngục thì ai vào bây giờ?” hay cái gì đó đại loại như thế bởi thế nó mới rù rì với nhóc Tuấn:

– Trước khi lên chắc phải ghé con Tép nói nó một tiếng quá! Anh sợ nó chửi quá, con quỷ hung thần đó. Chả biết tối quá nó với chồng nó sao nữa..

Không ngờ thằng Tuấn cũng trong tâm trạng tương tự:

– Ừh! Chút ghé ông chạy vô chào bả nha, tui đứng gần chờ ông cho! Còn lấy xe nữa!

Ai dè Quân giãy nãy lên:

– Thôi! Nhóc vô chào nó đi, anh đứng chờ, anh mà vô gặp nó, nó bầm anh ra thành xíu mại bánh mì quá! Nhóc mới quen với nó còn lạ lẫm nó hổng dám làm gì đâu!

Tuấn bĩu môi:

– Trời ơi! Bả mà hổng dám làm gì tui mới sợ. Hôm qua bả quýnh tui như con ghẻ vậy đó, chút ông ghé vô đi!

Hai thằng cứ đẩy, qua đẩy lại một hồi mà cái sạp bánh mì của con Tép dần hiện ra khi nào chả hay. Cũng hên nó đang tất bật bán cho khách. Quân nhảy xuống xe đi tới gần tranh thủ lúc nàng ta lu bu thằng Quân lũi tới nói lầm bầm:

– Tép tao lên nha!

Miệng đang cười toe toét với khách hàng, còn tay thì thoăn thoắt nhét thịt, nhét gỏi cho khách thấy thằng Quân con Tép quay qua và trợn tròng con mắt lên:

– Hai tụi bây, dựng xe ở đó cho tao! Kêu thằng Tuấn vô luôn!…

Tội nghiệp hai thằng con trai đứng khép nép như chờ hành quyết. Sau khi giải quyết xong mớ khách, con Tép nhìn thằng Tuấn hỏi:

– Thằng Tuấn sáng giờ ăn uống gì chưa? Tao làm bánh mì cho ăn nha!

Tuấn dù đã ăn cháo trong nhà con lớp trưởng rồi nhưng vẫn không dám cãi lời:

– Dạ.

Vừa mổ xẽ ổ bánh mì con Tép nói:

– Ổ đặc biệt, chị lấy kưng hai chục ngàn thôi! Giá hữu nghị!

Quân la lên:

– Mày chém vừa phải thôi con quỷ.

Con Tép hầm hầm:

– Mày câm mồm đó đi, chút tao hỏi tội sau? Giờ chạy vô nhà tao lấy xe đi! Để thằng Tuấn đây cho tao hỏi tội trước.

Quân ba giò bốn cẳng chạy vô nhà nó lấy xe còn lại hai đứa, thằng Tuấn bẽn lẽn không dám nhìn, con Tép mới tằng hắng một cái:

– Sao rồi thằng quỷ nhỏ? Êm xuôi chưa?

Tuấn hơi ngỡ ngàng:

– Vụ gì chị?- Mày với thằng Quân đó! Ổn thoản chưa?

Tuấn gật đầu:

– Dạ! Tình hình nói chung là cũng tàm tạm.

Con Tép theo nói quen cốc đầu thằng Tuấn một cái:

– Với thằng Quân mày phải chảnh lên, cà dựt dzô một tí, mày mà nhún nhường là nó ngồi trên đầu đó biết chưa? Nghe lời chị dạy! Tao nghe chuyện của hai đứa bây là tao chấm mày lắm đó! Sau này nó có gì cứ báo tao một tiếng, tao trị tận gốc cho! Bánh mì nè, ăn đi thằng quỷ! Củ cải của mày bào hôm qua đó!

Tuấn le lưỡi đón lấy ổ bánh mì và thầm cảm ơn con Tép sao hôm nay bả hiền thế nhỉ? Quân chạy xe của nhóc ra định rước nhóc lên thì con Tép xâm tới hù dọa:

– Thằng Quân nghe đây! Nhóc Tuấn là em kết nghĩa của tao đó! Mày là lạng quạng là tao gã nó cho thằng khác thiệt đó. Lúc đó đừng có mà lạy lục van xin tao nha! Cảnh cáo mày một lần thôi đó. Lần sau là không có chuyện đó đâu nha!

Quân bĩu môi:

– Xí.. tại nó năn nỉ quá tao mới chịu chứ bộ!

Thằng Tuấn cười hề hề:

– Năn nỉ mà được vợ thì cũng đáng chứ sao? Ha ha ha!

Quân trừng mắt nhìn nhóc con Tép thì vỗ đùi cười ha ha:

– Ha ha! Thằng Quân làm vợ hả? Để tao báo cho mấy đứa bạn thân biết mới được!

Quân tự nhủ lòng: “Thôi kệ, nhịn em đi con!” Ai chồng ai vợ mốt biết liền!…

Hôm nay phòng Kỷ Thuật của công ty có thêm một nhân viên mới được đích thân giám đốc dẫn vô giới thiệu với mọi người luôn nha! Trông cũng đẹp trai gớm! Cái tên cũng ngồ ngộ: Hồng Quân. Hình như là bạn thân của giám đốc Tuấn thì phải.

Tuấn tủm tỉm cười dẫn Quân đến một phòng ban khác: Phòng dự án. Vừa mở cửa ra Quân suýt té ngữa. Ngồi chễm chệ trên chiếc ghế trưởng phòng là… Ông Tấn. Nhạc Phụ của nó. Ông Tấn cũng sặc sụa khi thấy con mình nắm tay thằng Quân dẫn vào giới thiệu với mọi người. Trong khi ai cũng ra bắt tay chào đón nhân viên mới thì mặt mày ông sa sầm hẳn đi.

– Cha! Hai ông vừa phải thôi nha! Công tình tui làm cầu nối xong bây giờ rút ván phải không?

Tiếng con Hiền đầy hờn dỗi trong điện thoại trách thằng Tuấn. Nó cười hề hề:

– Hì hì, tụi anh đâu dám, tính trưa nay rũ em đi ăn để đền ơn nè! Rũ Hoàng với nha! Còn anh rũ thằng Điệp với thằng Tân!…

Tối đó, sau một ngày làm việc căng thẳng Tuấn tắm rữa sạch sẽ, thơm tho nó hát líu lo trong khi đang tút lại vẻ đẹp trai để qua rước thằng Quân đi chơi thì ba nó lên tiếng:

– Mày đi đâu đó?

Tuấn tỉnh bơ:

– Dạ con đi chơi với bạn, tối con không về nhà ngủ…

Rầm! Ông Tấn dằn tờ báo xuống bàn rồi sẳn giọng:

– Mày đi giao du trở lại với cái thằng bệnh hoạn đó nữa hả? Chuyện một năm trước chưa đủ nhục nhã hay sao mà bây giờ mày còn dẫn nó vô công ty cho mọi người biết hả? Mày nghĩ bây giờ mày làm giám đốc thì mày có thể coi như ba mẹ mày chết hết rồi hay sao hả? Bây giờ còn tiếp tục cặp rặp với nó, thiệt tình một năm qua tao chưa kịp mừng thì bữa nay mày lại… đó có phải là lý do mà con Quyên nó bỏ đi hay không hả?

Tuấn nhăn nhó:

– Ba sao mà vô lý quá! Làm ơn đừng dùng từ “bệnh hoạn” ở đây nữa! Đó là sở thích của con. Con đã đủ lớn khôn để tự quyết định mình sẽ yêu và chung sống với ai rồi! Không ai thay đổi được chuyện đó đâu!- Thế mày có nghĩ tới cha mẹ không? Mày có tính cho cha mẹ mày cất đầu lên nhìn thiên hạ không?

Bà Tấn nghe hai con lớn tiếng cũng bước ra thở dài bà nói:

– Tuấn! Con điện thoại kêu thằng Quân tới đây mẹ nói chuyện!

Cả hai cha con đều há hốc nhìn bà Tấn. Tuấn run run:

– Có chuyện gì không mẹ?

Ông Tấn cũng ngạc nhiên không kém:

– Bà tính làm gì?

Bà Tấn nghiêm nghị:

– Thì chuyện này trước sau gì cũng giải quyết, bây giờ kêu nó tới nói rõ một lần luôn!

Tuấn nhăn nhó:

– Con nói trước là con không có từ bỏ ý định của mình đâu! Mẹ cũng biết là…

Bà Tấn liếc mạnh ánh mắt một cái làm thằng Tuấn cũng hơi… ớn lạnh, nó biết làm gì khác ngoài chuyện điện thoại kêu thằng Quân tới.…

– Con ngồi đó đi!

Bà Tấn cười nhẹ trong khi ông Tấn định quay người đi chỗ khác. Ngay từ đầu ông đã không hề có cảm tình với cái thằng này. Tuấn nhảy tới ngồi sát rạt bên cạnh thằng Quân, tay hai đứa còn nắm chặt nhau như thể chúng sắp bị chia lìa tới nơi không bằng. Quân lễ phép:

– Dạ cô gọi con tới đây…- Mẹ con và mợ Tám vẫn khỏe chứ hả Quân?- Dạ!

Bà Tấn nhìn thẳng vào thằng Quân và nói:

– Quân này, con để lại trong cô và gia đình cô ấn tượng rất tốt, một chàng trai hiểu chuyện và chửng chạc, nhiều lần con đã âm thầm giúp đỡ gia đình cô mà không cần đắn đo suy nghĩ, thằng Tuấn có người bạn như con cô rất vui!

Tuấn định mở họng phản đối khi nghe từ “bạn” nhưng thằng Quân đã nhanh chóng ghìm chặt tay nó cản lại. Tốt nhất lúc này là nên nghe người lớn nói trước:

– Có lẽ tới nước này thì cô không thể giả vờ xem như không biết gì trước mặt hai đứa nữa rồi! Dù rằng trước đây cô đã từng có một lần trao đổi với con về chuyện này. Thằng Tuấn còn rất trẻ con, nó chỉ biết hành động theo cảm tính nên cô sợ nó sẽ làm nhiều chuyện không hay nhất là sức ép từ vị trí công việc hiện thời của nó nữa…

Quân chăm chú lắng nghe, nhưng thực sự nó không hiểu lắm ý của mẹ nhóc là gì nữa, nó khác xa với những gì mà Quân đang dự tính trong đầu! Nó từ tốn:

– Thưa cô, thật ra suy nghĩ của Tuấn rất chững chạc và dũng cảm. Một năm qua con luôn có ý nghĩ muốn rút lui, thậm chí muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nó thì không như vậy, nó hiểu rõ nó đang muốn gì và đang làm gì. Mặc dù đôi khi nó tỏ ra rất trẻ con… Có lẽ cô nghĩ vì là người đồng tính nên nó sẽ chịu nhiều sức ép với công việc nếu mọi người biết ra, nhưng thưa cô bây giờ thì mọi người đã suy nghĩ rất thoáng về chuyện đó rồi mà cô. Con nghĩ chính vì được sống thật với chính mình và sống tốt với mọi người thì dù có là người đồng tính đi chăng nữa thì tụi con vẫn sẽ được tôn trọng.

– Thật ra cô vẫn chưa thực sự thấu hiểu về những người như tụi con, nhưng con phải biết là kết cục của những người giống như vậy thì không bao giờ tốt đẹp được. Một năm qua thằng Tuấn cứ lầm lũi sống không hẹn hò với ai cô cảm thấy rất lo lắng, cô hy vọng thêm một chút ít thời gian nữa có thể nó sẽ nguôi ngoai và quay trở lại cuộc sống của một người đàn ông bình thường. Dù rằng tình cảm sâu nặng nó dành cho con ít nhiều cũng làm cô rất thán phục. Nhưng liệu khi làm mẹ thì ai có thể chịu đựng được cảnh bị thiên hạ cười chê, phỉ báng hay không? Một trăm người thì có được bao nhiêu người có cái nhìn mà con cho là thoáng hả Quân?

Quân cố cười thật nhẹ:

– Thật khó để mọi người chấp nhận sự thật này, khi vốn dĩ họ và con cái họ, không phải đối diện với vấn đề này. Họ không như con, họ không như cô, họ không như rất nhiều người có tấm lòng khác, phải tốn thời gian để quan tâm tới chuyện này. Và một khi họ đã không quan tâm, họ sẽ có rất nhiều phát ngôn thiếu suy nghĩ và hiểu biết. Thưa cô, con và cô trong khả năng của mình không thể khiến cả xã hội này thay đổi nhìn nhận đó, trong ngày một ngày hai. Con biết cô có nỗi khổ tâm của cô, nhưng cô ơi so với việc bị thiên hạ chê cười và phỉ báng, theo con nghĩ, cái quan trọng nhất vẫn là trong lòng mình thanh thản và cảm thấy vui vẻ thoải mái. Tụi con luôn sống hết mình và sống có ý nghĩa. Bây giờ con không thể tìm ra đâu là lí do chính đáng để con và nó xa nhau. Có thể cô không quen khi có một người con trai bên cạnh nó, nhưng cô và chú Tấn có thể xem như nó quen biết một người anh trai bên ngoài, thêm một người yêu thương, quan tâm lo lắng chăm sóc cho nó, không tốt hơn sao cô?

– Nhưng con đã từng nghĩ đến tương lai chưa? Con và nó có thể như vậy mà bên nhau suốt đời được không? Thứ tình cảm không được xã hội công nhận như tụi con thì lấy gì đảm bảo? Theo cô nghĩ thì hai đứa không thể nào sống mãi trong thế giới riêng tư của hai đứa được. Những điều này con đã bao giờ nghĩ đến chưa? Tụi con còn trẻ như vậy, có thể chịu đựng hết tất cả áp lực để sống bên nhau suốt đời hay không? Sao con không để nó đi trên quỹ đạo của một người “bình thường”? Theo cô nghĩ, những gì nó muốn không quan trọng bằng việc có một mái ấm hạnh phúc mới. Sự vui vẻ nhất thời không thể xem như là cuộc sống lâu dài được?

Tuấn im lặng nãy giờ cũng bắt đầu xen vào:

– Mẹ ơi! Mái ấm hạnh phúc thật sự của con chính là được sống chung với người con yêu. Đây không phải là sự vui vẻ nhất thời đâu mẹ àh, cho dù mộ trăm năm hay một ngàn năm nữa thì người con lựa chọn cũng chỉ có thể là ông Quân mà thôi!

Ông Tấn liếc một cái và buông lời dè bĩu:

– Tụi bây chẳng thấy kỳ cục với chòm xóm hay sao khi hai thằng con trai sống với nhau như vợ chồng hả?- Nhưng mà ba ơi! Cái quan trọng nhất là con được hạnh phúc khi yêu và được yêu. Cho dù ba có tống cổ hay xua đuổi con đi nữa thì con vẫn là con, con vẫn yêu ông Quân mà thôi! Nếu ba mẹ không chấp nhận chuyện này cho dù có ép con chết con cũng nghe theo. Vì những người như tụi con cũng là một sản phẩm hết sức bình thường của tạo hóa mà.

Ông Tấn hừ mũi:

– Trai gái lấy nhau, sinh con đẻ cái mới gọi là bình thường, chứ có đâu bệnh hoạn như cái thứ của tụi bây vậy chứ?- Ba ơi! Con đã nói với ba rồi chỉ có những người thiếu hiểu biết mới coi đồng tính là bệnh thôi. Ba muốn con lấy vợ, sinh con, và sống một cuộc sống không hạnh phúc, hủy hoại cả đời một người con gái. Hay ba muốn con hạnh phúc bên cạnh người mà con yêu, bên cạnh tình cảm gia đình đầm ấm, cho dù ba sẽ không có cháu nối dõi??? Con Quyên chính là một minh chứng hùng hồn cho chuyện đó!

Bà Tấn nhìn Quân và hỏi:

– Vậy bây giờ cô phải làm sao?

Quân thở ra:

– Cô và chú không cần phải làm gì cả. Cô chỉ đơn giản là chấp nhận lựa chọn của Tuấn như một việc bình thường và xin hãy chấp nhận con như một người con nữa của cô chú. Con biết, điều này vốn dĩ không dễ dàng. Càng khó khăn hơn, khi hàng ngày cô và chú có thể sẽ gặp những câu nói, những hành động không phải của những con người thiếu hiểu biết xung quanh. Con chỉ hy vọng, cô và chú sẽ không vì những điều đó, những điều sai sự thật, mà đánh mất đi hạnh phúc và niềm tin của cả một gia đình chúng ta.

Bà Tấn buông một cái nhìn sâu thẳm vào hai đứa con trai trước mắt rồi nói:

– Thôi được rồi, chuyện này cô sẽ suy nghĩ thêm, nhưng liệu rồi sau này hai đứa có hối hận với quyết định của mình không? Vì con đường phía trước chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Tuấn nhoẻn miệng cười:

– Chỉ cần ba mẹ đồng ý thì đối với con là đủ rồi. Sẽ không có khó khăn nào mà tụi con không vượt qua được hết!

Ông Tấn đứng dậy:

– Còn tao thì nhất định không bao giờ chấp nhận thằng Quân ở trong cái nhà này! Hãy chờ tao chết đi rồi tính tới chuyện chung sống với nhau!

Tuấn hướng ánh mắt nhìn mẹ cầu khẩn, còn bà Tấn thì nhún vai thở dài ra hiệu cho hai đứa “biến đi” vì có lẽ bà cũng đang đứng giữa ngã ba đường.…

Hai đứa nhỏ vừa đi với sự cho phép của mẹ nhóc Tuấn thì ông Tấn hét lên:

– Hai thằng điên đó bị tâm thần thật rồi! Bà có thể nào chấp nhận chuyện đó sao?

Bà Tấn nước mắt rơi ra:

– Ông làm ơn thôi đi! Đừng có như vậy nữa, tôi đang cảm thấy sợ hãi đây này! Nhưng ông cũng phải suy nghĩ tới chuyện thằng Tuấn con mình chắc nó cũng đã phải sống trong sự chịu đựng suốt một năm qua trong cái thế giới khắc nghiệt này chứ? Nếu có thể lựa chọn thì tại sao tụi nó phải lựa chọn để chịu đựng những hà khắc của cuộc sống xung quanh chứ? Có lẽ chúng ta nên học cách chấp nhận nó ông àh..

Ông Tấn nhìn vợ như một sinh vật lạ:

– Bà điên àh?

{Nguồn tham khảo từ:

Những ngày tháng yêu thầm – Tác giả: Chí Vô Ý – Dịch giả: StonyheartedNhững câu hỏi đặc biệt – DomXBLife if beautiful – Trans Group@TaoXanh.}

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play