Tuấn đang chạy trên con đường đất đỏ vô kén, nó khẽ hát bài nhạc chuông điện thoại của ông Quân, mà nó cho là ổng thích nhất, vậy là cuối cùng mọi thứ dường như có vẻ bắt đầu chịu quay về theo quy luật tất yếu của cuộc sống, tuy có hơi ngược đời một chút, nhưng mà kệ sao cũng được, miễn là cuối cùng nó được yêu và được yêu lại cũng như hạnh phúc với người nó yêu.
Tiếng ghe máy dọc bên bờ sông, tiếng còi hú inh ỏi của mấy chiếc xà lan chở cát xin nhường đường làm lòng nó càng thêm rạo rực muốn nhanh chóng chạy tới kén hơn. Cứ tưởng tượng cảnh hội ngộ ông Quân trong khung cảnh làng quê, sông nước, ruộng đồng mênh mông, hữu tình này chắc là sẽ lãng mạn đến nổi khiến nó tự nhiên lấy tay che miệng lại vì sợ ai đó đi đường vô tình thấy nó cười mà tưởng nó điên. Vậy mà khi bàn chân vừa đặt tới cầu nó lại cảm thấy run rẫy, những kỷ niệm của một năm qua không ai kêu gọi cũng ùa về như mây đen trong cơn bão khiến nó thấy khóe mắt mình cay xè. Có tiếng lõm tõm dưới lòng kênh, hình như ông Quân đang tắm thì phải. Từ trên cầu nhìn xuống nó thấy cái đầu của ổng như một chấm đen cạnh bờ kén. Trên bờ là đống quần áo bị ổng vứt vương vãi. Tuấn khịt mũi, nhè nhẹ bước xuống cầu thang, Quân vẫn còn đang *** 98%, mãi mê ngâm chân xuống nước và nhìn đám lục bình trôi hướng ra sông, chắc là sợ nước lạnh, nên nó không lội xuống. Tuấn khom lưng ôm bộ quần áo của ông Quân vào lòng, nó hít lấy một hơi dài để cảm nhận cái mùi quen thuộc của người yêu mình, cái mùi mà hơn một năm qua làm nó ngày đêm nhung nhớ, câu hát “lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi” sao mà đúng với nó trong trường hợp này dữ vậy nè, chắc ngày xưa người ta biết trước nên truyền miệng để sau này nó và ông Quân có cái để mà xài, mà ví von.
Quân ngâm nửa mình xuống nước, mấy chú cá lòng tong dạn dĩ bơi lại gần khẽ rĩa vào da chân cậu tạo nên một cảm giác nhột nhột. Quân quay quắt nhớ cái bữa nhậu lần trước mà thằng mặc áo, thằng mặc quần với thằng Tuấn trước đây, nó ước gì những kỉ niệm đẹp đó quay về với nó một lần nữa, cảm giác mong muốn được ôm nhóc Tuấn vào lòng để cho hắn “quậy phá” bổng nhiên khiến nó mỉm cười. Tay nó khoát một tia nước văng ra thật xa.
Giờ đây nó đã không còn xứng đáng với nhóc Tuấn nữa, nó nhớ người ta đã từng kháo nhau trên mạng là khi bạn yêu ai đó thật lòng thì bạn sẽ sẳn sàng làm tất cả để người đó hạnh phúc dù rằng là phải chịu đựng cái cảnh nhìn người ta hạnh phúc bên người khác còn mình thì đau khổ lặng yên đứng nhìn. Đó mới thực là yêu. Nó tin là nó đã yêu thằng Tuấn đến mức nó sẳn sàng để thằng Tuấn ra đi và tìm người nào đó xứng đáng hơn nó, miễn là đem lại cho thằng Tuấn hạnh phúc. Những chuyện vừa qua, nó toàn là người làm nhóc Tuấn chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ và oan ức. Nó không thể chỉ ích kỷ giữ khư khư nhóc Tuấn vào mình nữa, nó chỉ là một thằng khốn nạn, hoàn toàn không xứng đáng.
– Ông Quân!
Tiếng ai đó gọi nó một cách dứt khoát và quen thuộc tới nổi nó phải giật bắn người quay lưng lại. Tuấn đang ôm trong tay bộ đồ của nó và nhe răng ra mỉm cười như khỉ… làm quen. Quân nghe điện nước trong người mình chảy rần rần và sôi sục lên tê buốt não. Làm gì bây giờ? Nhóc Tuấn ở đâu mà xuất hiện ra ở đây vậy? Nó cố ý chà xát tay xuống nền xi măng để biết rằng mình đang không mơ. Sau khi mỉm cười một cái thật tươi mà đối phương vẫn đáp trả mặt đôi mắt hình viên đạn thằng Tuấn hơi quê độ một chút, nó hỏi một câu hơi dư thừa:
– Ông làm gì ở đây vậy?
Quân quay đi, nó không nhìn thằng Tuấn nữa, nó vẫn ngồi im tại đó, thì ra việc để cho những kỉ niệm bay về theo nỗi nhớ dày xé tâm cang làm mình đau đớn bao nhiêu thì việc đối diện với chính con người thật kia lại càng tâm trạng mình rơi trạng thái khủng khiếp hơn bấy nhiêu? Quân biết nó không được khóc. Nhất định không được khóc! Thằng Tuấn thì cứ như đứa con nít vậy, nó nhào tới ngồi bệch xuống ôm chặt thằng Quân từ phía sau lưng, đầu nó dựa hẳn vào bờ vai thằng Quân và hôn lấy hôn để làn da, mùi vị cơ thể của người mà quan trọng hơn cả cuộc sống của nó nữa… nó khóc như chưa bao giờ được khóc, cái đầu nó chúi sâu hơn vào vai, vào cổ, vào tóc thằng Quân, nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào như con nít bị đánh đòn:
– Q..u…â…n, tôi… nhớ… ông… lắm…!!!
Quân cảm giác như trời trồng, hồn nó như đang rơi lạc vào một khoảng không nào đó bất định của vụ trụ. Nó thấy lửa đang cháy trong tim mình càng lúc càng lớn, nó thấy ruột gan mình quặn thắt lại, thằng Tuấn khóc thành tiếng lớn bao nhiêu, nấc lên bao nhiêu thì nó cũng khóc nhưng không thành lời, miệng nó mếu xệch run run theo từng cảm xúc, mỗi tiếng nấc chuẩn bị đi ra đều bị nó ghì chặt lại, giống như một ai đó đang cười nắc nẽ vậy, chỉ khác là nước mắt cứ rơi lả chả như mưa.
Nó chờ cho đến khi cơn xúc động mạnh qua đi hết thì nhẹ nhàng gỡ tay thằng Tuấn ra khỏi người nó, nó dùng hai tay múc một bụm nước, rữa mặt, nó đập nước lên mặt nó liên hồi cho đến khi nó tin là mặt mình đang ở trạng thái tươi tỉnh nhất thì nó quay qua trong cái há môi ngỡ ngàng của thằng Tuấn.
– Sao [cậu] biết tôi ở đây mà tìm?
Quân cười tự nhiên hết công suất khi bật ra được câu hỏi đó, còn thằng Tuấn thì như đang có một cái màng chắn cản ngay cổ họng, ông Quân vừa kêu nó bằng “cậu” cái tiếng “cậu” nghe sao xa cách như thể ổng đang nhẫn tâm cắt đứt sợi thừng đang treo lơ lửng trên núi mà nó đang cố gắng từng bước đu lên. Nó lắp bắp không biết phải trả lời như thế nào nữa, ông Quân lại cho ra lò thêm một nụ cười tươi tắn tới mức tàn nhẫn nhất dành cho nó:
– Một năm qua [cậu] sống tốt chứ?
Tuấn nhào tới hai tay bấu mạnh vai thằng Quân lay lay:
– Ông đang nói cái gì vậy hả? Ông kêu tôi là cái chó má gì vậy? Là “cậu” hả? Tôi là cái gì của ông mà ông kêu tôi là “cậu”?
Quân nhún vai:
– Cậu sao vậy? Nếu có thể thì mình sẽ là bạn tốt của nhau mà…- Ông im đi! Tui không cần cái tình bạn chết tiệt gì đó của ông cả, một năm qua, mười năm nữa, một trăm năm nữa cái duy nhất tui cần là tình yêu của ông.
Tuấn không hiểu là sao thằng Quân có thể cười tươi và tỉnh bơ đến như vậy sau một năm gặp lại, trong khi bản thân nó, nó nghĩ nỗi nhớ thằng Quân da diết tới nỗi lần gặp lại này có thể khiến nó ngã quỵ. Quân vẫn bình thản không ngờ:
– Đó là chuyện của một năm trước rồi mà cậu, chả lẽ cậu vẫn còn ôm mộng sao? Cậu nhớ thằng Tài chứ? Tôi vừa chia tay nó đâu có bao lâu thì đã nhảy qua cậu, thì cậu nghĩ thử coi, hạng dễ dãi lại đẹp trai như tôi qua một năm tôi sẽ nhảy qua biết bao nhiêu người? Đừng nói với tôi là cậu dại dột tới mức vẫn còn nhớ tôi đấy nhé!
Tuấn mặt mày ướt nhem vì nước mắt, nó ghét ghê gớm mỗi khi phải khóc, tại sao hồi đó tới giờ chưa có nhỏ con gái nào làm nó rớt 1 hột ghèn nữa chứ nói chi là nước mắt, còn tới lượt ông Quân thì nó lại biết rõ tới mức sợ luôn cái chuyện khóc bởi bên cạnh nước mắt rơi ra, mũi phải hít khịt khịt, bờ vai phải run lên theo từng tiếng nấc và lòng thì quặn thắt như đang có ai thô bạo bóp từng khúc ruột.
– Ông… nói… dối! Ông vẫn còn yêu tôi!- Ha… ha.. ha cậu bé thơ ngây kia ơi, có bao giờ cậu quen cô gái nào qua một năm không gặp lại mà cậu vẫn còn yêu không? Xin lỗi, tôi không được như vậy! Tôi đã có người khác và đang rất hạnh phúc với người ta, xin cậu buông tha cho tôi. Chắc hẳn cậu cũng quá rõ cái cảm giác khi yêu mà bị kẻ thứ ba làm phiền mà phải không?
Tuấn lắc đầu như điên:
– Ông nói dối, ông im đi, tôi không tin! Ông đang gạt tôi!
Bây giờ tới lượt thằng Quân vịn hai vai nó lại, Quân nhìn thật thẳng vô mắt nó:
– Cậu có thói quen bắt người khác nhìn thẳng vào mắt để biết họ nói dối hay thật chứ gì? Giờ hãy nhìn vào mắt tôi nè, nhìn thật kỹ và nghe tôi nói nè!
Tuấn ngước lên nhìn vào mắt thằng Quân trong tích tắc, chẳng biết nước mắt cái cái gì đó đen tối bổng nhiên bao trùm toàn bộ tầm nhìn của nó, tất cả bổng nhiên đen sầm lại trong tích tắc, đúng rồi, Quân đang rất nghiêm nghị và lạnh lùng nhìn nó, gằn lên từng lời:
– Làm ơn, buông tha cho tôi đi!
Nó ngồi phệch xuống, còn thằng Quân quay lưng đi sau khi giật phăng bộ quần áo nó đang cầm trên tay. Thằng Quân đã lên tới cầu và bước ra đường trong khi nó vẫn đang ngồi đó. Mắt nó ráo hoảnh, có lẽ nãy giờ nước mắt đã hết.
Vừa thoáng thấy bóng thằng Quân đi về là lúc con Tép vừa hoàn thành xong nhiệm vụ truyền đạt thiên tình sử của bằng bạn thân cho con lớp trưởng nghe. Con Tép hí hửng nhảy xổ ra chặn đường cười toe toét:
– Sao rồi, sao rồi, kể hai chị nghe coi kưng…
Bổng nhiên con Tép im bặt bởi lẽ nó thấy trên mặt thằng Quân toàn nước mắt, nó đi ngang qua con Tép mà coi như không có sự hiện diện của con này. Cả hai đứa con gái nhìn nhau như người từ trên sao hỏa rớt xuống rồi cùng thốt lên:
– Ủa.. có chuyện gì vậy?
Nhưng thằng Quân đã đi vô cái đi-văng (giường làm bằng 3 miếng gỗ lớn ghép lại) phía phòng khách nhà con lớp trưởng nằm sấp xuống gối và nấc lên từng hồi. Con Tép sau khi liếc thằng bạn nơi cửa phòng rồi đi lên báo cáo với lớp trưởng:
– Dzụ án gì vừa xãy ra mà nó về có một mình rồi khóc tấm tức vậy? Chắc thằng Tuấn làm mình làm mẩy, không chịu tha thứ chứ gì, gặp tao tao cũng vậy hà! Phải làm giá một chút chứ, một năm trời đau khổ chịu đựng đâu phải dễ dàng gì mà tha thứ chứ! Tui nói bà thấy có đúng hôn?
Con lớp trưởng đã hiểu chuyện nên rất háo hức:
– Thôi đi bà, ai mà chả biết là như vậy, nhưng mà không chịu nói vô mà còn đi bàn ra nữa… mệt quá! Để tui cho!
Chị lớp trưởng nhà ta te rẹt, đứng dậy, phủi đít đi vào phòng, nó nhẹ nhàng ngồi lên cái đivăng, tay vuốt vai thằng Quân an ủi:
– Thôi thì từ từ, nó giận vậy chứng tỏ là nó còn thương ông nhiều lắm đó, tính nó còn con nít mà, hảo ngọt, ông ráng năn nỉ nó thêm một chút thì nó tha lỗi chứ gì, nếu không tha lỗi thì nó đâu có mất công bò xuống tận đây tìm ông làm gì? Ông thấy tui nó có đúng không? Nín đi, con trai gì mà khóc thấy sợ luôn!
Con Tép đứng nép ngoài cửa phòng chỏ mỏ vô:
– Bữa nay mày ăn bã đậu hay cứt chó mà yếu đuối vậy thằng kia? Tao không tin là cái miệng dẽo quẹo của mày lại không xin lỗi rồi năn nỉ được nó, mẹ bà biết nó yêu mày thấy mẹ luôn thì dễ gì dụ nó không được? Nhìn là tao biết thằng đó nằm kèo dưới rồi, chắc có chuyện gì đó khác quá… phải không? Mày có bao giờ khóc như đàn bà vậy đâu thằng kia, nín dứt rồi kể tao nghe coi!
Lớp trưởng nạt con Tép:
– Bà này, nói nặng quá đi, thôi để nó yên đó một chút đi, chắc thằng Tuấn cũng sắp về có gì hỏi thằng Tuấn là rõ chứ gì!
Con Tép trề môi:
– Nặng gì thằng tai trâu này, mẹ bà… có cái chuyện năn nỉ không cũng không xong, giờ bò về khóc lóc là sao? Mà thằng kia nó lếch ra kén là để đoàn tụ chứ có phải là làm mình làm mẩy gì đâu, bà không thấy thái độ háo hức của thằng kia sao? Thằng Tuấn có làm trận làm thượng thì cũng chỉ làm một chút thôi chứ nhìn mặt nó là tui biết nó thuộc dạng xuề xòa, không có “ghim bụng” như thằng bạn của mình đâu! Dám chắc là có chuyện gì khác rồi cho mà coi! Kệ bà nó đi, cho nó chết ở đó luôn đi, ra trước nhà coi thằng kia về chưa! Còn không thì tui chạy ra kén nắm đầu thằng kia về. Con trai với con trai mà nó làm như con trai với con gái vậy, giận hờn rắc rối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT