Quân điện thoại cho mẹ của nhóc Tuấn, giọng nó run run:
– Cô à, mọi chuyện đã xong rồi, Tuấn đang trên đường về nhà đó. Con.. con… thật tâm chúc phúc cho gia đình cô, cho Tuấn và Quyên! Con chào cô!
Quân không chờ mẹ thằng Tuấn trả lời mà cúp máy ngay, nó sợ bà sẽ nghe thấy cái giọng đang gần như muốn khóc của nó. Không thể chỉ vì tình yêu của hai đứa mà bắt nhiều người khác phải chịu đựng như vậy nữa, nó đã quá mệt mỏi trước những chuyện xãy ra rồi. Đứa bé kia nó không có tội, nó cần có cha nhiều hơn là anh cần có một người yêu.
Anh không trách chuyện nhóc và Quyên đâu, có thể anh đang rất giận nhóc, rất ghen tức với Quyên nhưng anh khóc trách nhóc vì một chuyện ngoài ý muốn đó đâu. Hãy cố làm một người cha tốt nhé! Kiếp sau chúng ta hãy cứ vẫn là GAY nhóc nhé, khi ấy mọi người đã cho phép chúng ta được yêu và chung sống cùng nhau rồi. Nhất định là thế nha Tuấn.…
Tuấn quay về nhà với mớ hổn đổn tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Ông Hùng ba con Quyên đang căng thẳng cùng ba nó ngồi ở nhà, mẹ nó thì đang lui cui dọn bình trà. Nó đá cửa cái rầm và bước vô, chẳng thèm thưa gởi ai. Vừa gặp ba con Quyên là nó nhảy vào làm một hơi:
– Chúng Hùng đứa con trong bụng con Quyên không phải là của con!
Ông Tấn đập bàn cái rầm:
– Mày mất dạy hả? Ăn nói với ai kiểu cách như vậy hả? Mày đi theo thằng Quân với mẹ đó đã bây giờ họ dạy mày về đối xử với cha mẹ như vậy phải không?
Tuấn gân cổ cãi lại:
– Con biết con hổn với ba là không đúng, nhưng ba làm ơn đừng vô lý, đừng dồn con vào đường cùng như vậy nữa, cái bầu trong bụng con Quyên không phải là của con!
Ông Hùng tỏ vẻ khá bức xúc, tuy nhiên ông cũng không dám nặng lời với nó:
– Cậu làm ơn đi Tuấn! Tại sao có thể nói chuyện một cách vô trách nhiệm như vậy chứ? Cậu có biết là gia đình tôi đang rất khổ tâm vì chuyện đó không?
Ba nó dứt khoát:
– Anh Hùng đừng lo, con tôi, tôi biết dạy, chậm nhất tháng tới sẽ làm đám cưới cho hai đứa nó còn không thì sẽ làm đám ma của tôi. Anh đừng lo!- Ba! Sao ba có thể nói được như vậy chứ? Có chết con cũng nói rằng cái bầu đó không phải là của con.
Ông Tấn cười khẩy:
– Mày không nhận thì mày treo cổ ba mẹ mày lên trước đi, tao không nói nhiều. Tao nhịn mày đã đủ rồi! Tao không nhượng bộ mày nữa.
Ông Hùng nhăn nhó:
– Tuấn, cậu phải giúp gia đình tôi giữ danh dự trong chuyện quan trọng này! Mặc dù đúng ra là cậu phải có trách nhiệm, nhưng con chúng tôi dại dột chúng tôi không dám…
Tuần hầm hầm:
– Ok! Chú Hùng nói vậy thì cứ chờ nó đẻ con ra đi rồi đi xét nghiệm A D N, nếu quả thật đứa bé đó là con của con thì con sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Kêu con chết con cũng chết!
Ông Hùng thở dài:
– Cậu nói vậy là làm khó cho gia đình tôi rồi! Tại sao không làm ngược lại đi: Cậu hãy cưới nó sau khi sinh em bé ra thì biết kết quả, nếu quả thật không đúng thì lúc ấy tôi xin đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Tuấn gào lên:
– Chịu hoàn toàn trách nhiệm? Thế danh dự của tôi với người tôi yêu thì ai sẽ đền đây? Tình yêu của tôi tới lúc đó ai sẽ đứng ra đền bù cho tôi hả? Chú nói đi! Con chú nó chỉ nghĩ tới bản thân nó, biết bao phen nó quậy phá tôi chết lên chết xuống mà sao tới phút này nó vẫn chưa chịu buông tha cho tôi là sao? Chính nó bỏ rơi tôi trước, rồi khi tôi có được tình yêu đích thực của mình thì nó đến phá tan tành.. những trách nhiệm đó ai sẽ lãnh đây?- Mày còn đứng đây lớn lối hả thằng kia? Tình yêu cái gì giữa hai thằng con trai bệnh hoạn hả?
Mẹ thằng Tuấn nghe chồng nói bèn lên tiếng:
– Ông! Tôi lạy ông, đừng có nói nữa.
Tuấn cười nhìn ba nó:
– Coi như ba không may mắn đẻ ra một thằng con bệnh hoạn đi, vậy con xin ba đừng bao giờ trông mong gì ở đứa con đó nữa. Ba có thể giết nó ngay bây giờ nếu ba muốn, dù sao nó cũng do ba tạo ra mà, con thật không hiểu ba đang nghĩ gì nữa…
Sau đó nó nhìn ông Hùng:
– Tôi hỏi chú lại chuyện giấy tờ đất của ông Quân là sao?
Ông Hùng ôn tồn giải thích:
– Nó muốn nhờ tôi lo dùm cho ba cậu lúc trong tù, nhưng tôi nghĩ không cần nó làm vậy thì tôi cũng sẽ…- Thôi đi! Nếu muốn giúp thì ông đã giúp liền đâu phải chờ tới cả tháng trời, không phải chính ông muốn gây áp lực cho gia đình tôi sao…
Tuấn giận run lên khi biết được chuyện đó, nó thay đổi ngay cách xưng hô với ông Hùng:
– Thế giấy tờ đó đâu? Tại sao ông lại giữ nó?- Tôi đang để ở nhà… tôi sợ…
Tuấn lạnh lùng:
– Cho người đem qua đây ngay được không?
Ông Hùng ngập ngừng:
– Nhưng mà, lỡ như cậu…
Tuấn trừng mắt nhìn ông ta một cái thật đáng sợ:
– Ông nghĩ ông có sự lựa chọn ở đây hả? Hả?
Ông Hùng thực hiện một cuộc gọi. Tuấn mếu máo bật lên cái cười dành cho ba nó:
– Một thằng bệnh hoạn khác lấy cả giấy tờ đất ra để tìm cách lo cho ba trong khi ba luôn coi nó là thứ rác rưỡi đó ba, thậm chí máy tính và xe nó cũng bán đi để lo cho ba đó ba. Trong khi người khác chỉ lợi dụng khó khăn của mình để gây khó, gây dễ thì ba lại tôn thờ, lý do là gì hả ba? Một đứa nghèo, một đứa giàu quá phải không ba?
Bà Tấn rưng rưng nước mắt:
– Tuấn, con thôi đi! Con ông Tấn sáng mắt ông ra chưa?
Lần đầu tiên ông Tấn cúi đầu xuống, quay đi tránh ánh mắt của vợ con.…
Quân trở về phòng của nó trên nhà mợ tám và thu dọn hết mọi thứ, nó sẽ nghỉ học và chuyển hẳn về quê sinh sống, tìm một việc gì đó làm, nó không muốn đặt chân đến căn phòng và cái trường nơi mang nhiều kỷ niệm cũng như gặp lại những người luôn khiến nó đau lòng… dù trước đây mơ ước lớn nhất của nó là được về quê sống cùng với mẹ và nhóc Tuấn.
Nó nhìn căn phòng hết thảy một lượt, mắt nó ướt đẫm lướt qua mọi vật dụng xung quanh, quang cảnh như nhòe đi. Nhưng rồi nó cũng phải cố nén lại mà quay lưng đi.…
Vừa mở cửa phòng thì nó suýt hét lên. Thằng Tuấn đang đứng sừng sửng trước mặt nó với cuốn sổ đỏ trên tay, mặt mày đăm chiêu căng thẳng. Quân… ú ớ:
– Cậu… cậu… đi đâu qua đây nữa… giữa chúng ta còn gì nữa sao?- Quân! Gia đình tôi đối xử thật không phải với ông. Tôi không có mặt mũi nào đối diện với ông bây giờ nữa, nhưng tôi cũng phải tới đây để nói với ông lời cuối…
Quân cương quyết, ánh mặt lạnh lùng của nó ướt hơn ban nãy:
– Còn gì để nói chứ? Cậu cút nhanh về nhà với vợ con cậu kìa!
Tuấn chụp vai thằng Quân lại, nó xiết thật mạnh vào:
– Ông thôi đi! Tôi biết cả rồi, tại sao lại phải đóng kịch như vậy chứ hả? Mẹ tôi đã nói hết rồi, ông Hùng cũng đã nói hết rồi. Ông đừng có mà chịu đựng một mình như vậy nữa… tôi ngốc lắm! Tôi quả thật ngốc lắm!
Cái ba lô vô tình rơi xuống đất…
– Nhóc…anh…
Nước mắt thằng Tuấn bắt đầu rơi ra. Nó nói không ngừng:
– Ông không cần phải nói gì nữa… tôi biết mình phải làm gì mà… ông có chờ tôi không?
Quân há hốc:
– Chờ gì? Nhóc tính làm gì nữa àh?- Chín tháng nữa, tôi sẽ có cậu trả lời cho ông!
Quân nhăn nhó:
– Nhóc định làm điều dại dột gì nữa hả?- Chỉ cần ông chờ tôi là được.
Nó ôm thằng Quân một cái vào lòng như chưa bao giờ nó được ôm rồi vội vã quay đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT