Có một điều xấu hổ vô cùng là nó không chạy về nhà mà chạy tới quán nước đầu hẻm thằng Quân kêu một ly cam dâu. Con Thủy đon đả bước ra:

– Ủa anh Tuấn, sao về có một mình vậy? Anh Quân đâu? Thường bữa thấy ông Tài chở ổng đi học về sớm lắm, sao bữa nay về trễ thế không biết…- Tụi anh nhậu! Xỉn quá nên uống sinh tố cho nó tỉnh bia, mắc công về ông già… sạc.

Chưa tới năm phút thì nó thấy xe thằng Tài chạy ngang qua, thật ra là trong lòng nó đang muốn biết rõ là… là… liệu thằng Tài sẽ có ở lại đó ngủ hay không thôi. Nếu hai đứa đó ngủ chung thì liệu có chuyện gì xãy ra không nhỉ? Ủa mà… đó là chuyện của hai đứa nó, việc gì nó phải quan tâm cơ chứ? Tụi nó yêu nhau thì tụi nó có quyền mà! Nó vội lắc đầu để không phải suy nghĩ thật nhiều, thật sâu, thậm chí là thật bậy bạ chuyện đó. Nó toan định đứng dậy ra về nhưng cuối cùng nó quyết định nán lại thêm đôi mươi phút nữa. Dù sao giờ về nhà cũng leo lên ngủ chứ có làm gì đâu….

– Dẫn xe vô nhà chơi!

Quân mở cửa cổng cho Tài vào. Hai đứa nhanh chóng lên phòng. Thằng Tài tấm tắc:

– Cha ông có phòng riêng, sướng thật nha, tự do thoải mái! Ủa mà hôm nay không về quê àh?- Trễ quá rồi, về bà già la sao ông nội! Có phòng riêng sướng không?- Sướng chứ sao không!

Thằng Quân nằm dài trên giường ôm bụng thằng Tài và vật nó nằm xuống:

– Sướng thì dọn qua ở chung với tui luôn đi!- Giỡn hoài cha nội! Làm như tui không có nhà…

Phân nửa người thằng Quân đang nằm trên bụng thằng Tài theo hình dấu cộng. Tay nó đưa lên bóp mũi và nhìn thằng Tài chăm chú:

– Bữa nay ngủ lại với tui nha!

Thằng Tài cũng muốn ở lại, nhưng chả hiểu sao nó còn phân vân điều gì đó, nó chỉ im lặng. Thằng Quân cười rúc rích:

– Im lặng là đồng ý rồi đó nha bạn! Ngủ lại không sợ tui híp hóp sao?- Ông mà dám làm gì tui mới sợ! Tui chỉ để dành cho mấy con ghệ của tui thôi!

Vậy là thằng Tài quyết định sẽ ngủ lại, kệ nó tới đâu thì hay tới đó. Những lúc bên cạnh và trong vòng tay thằng Quân thế này chả hiểu sao nó không thể làm chủ nó được. Thằng Quân tựa đầu lên ***g ngực của thằng Tài nói:

– Giỡn đó cha ơi! Ở lại chơi một chút về, ai mà dám cho ông ở lại ngủ chung với tui, tui sợ tui cầm lòng không được đó! Ha ha ha!

Thằng Quân bổng nhiên ngồi bật dậy. Nó lấy một lon cam ép Twister trong tủ lạnh đưa cho thằng Tài rồi nói:

– Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông vì đã không từ chối ở lại! Ha ha ha!

Thằng Tài quả thật hơi sốc và quê độ trước phản ứng khá bất ngờ của thằng Quân. Nó mỉm cười chống chế:

– Tui sợ từ chối sẽ làm ông buồn, rồi ông giận nữa…- Tui biết! Nhưng mà việc gì tui phải giận ông chứ! Khùng quá! Mà… bộ ông có ý nghĩ trong đầu là sẽ từ chối àh?

Thằng Tài dối lòng để khỏa lấp sự quê độ bằng một cái gật đầu. Thằng Quân nói:

– Kệ không sao! Hên là tui đủ can đảm kêu ông về, nếu không thì.. nhục chết!

Hai đứa cứ giỡn qua, giỡn lại một chút rồi thằng Quân tiển thằng Tài về. Thật ra Tài rất muốn ở lại trong khi đó ban đầu thằng Quân cũng có ý định đó nhưng chả hiểu vì sao về sau có một cái gì đó vô hình thôi thúc khiến nó phải từ chối chuyện đó. Dù rằng… nếu thằng Tài ở lại thì liệu giữa hai đứa nó sẽ có chuyện gì ghê gớm xãy ra không nhỉ? Thật lòng chưa bao giờ nó dám nghĩ tới là sẽ có chuyện gì cũng như là nó sẽ làm gì cả.…

Tuấn chờ khá lâu, nó cũng không biết là bao nhiêu lâu nữa, thằng Tài vẫn chưa về, chắc giờ này hai đứa kia đang rất vui vẻ đùa giỡn với nhau! Ở trên lớp hay ngoài đường còn như vậy thì liệu lúc ở trong phòng riêng thì… thì sẽ còn có điều gì xãy nữa chứ? Oh… mà đó là chuyện của tụi nó:

– Thủy, tính tiền!

Tuấn leo lên xe chạy về, nó không biết rằng thằng Tài cũng đang thất vọng chạy ở đằng sau. Rời khỏi con hẻm hai đứa tách ra mỗi thằng một hướng. Không ai nhìn thấy ai! Thành phố đêm nay say khướt….

Tại sao hôm nay mình lại buồn và thất vọng nhiều vậy nhỉ? Mệt quá, mình cũng không muốn suy nghĩ nữa, mình vừa phát hiện ra một sự thật khủng khiếp: thằng nhóc “hoa tai bên phải” nó ve vãn với mình chỉ vì muốn chứng tỏ bản lĩnh với đám bạn bằng những chầu nhậu. Thế mà đã có lúc mình thấy nó thật dễ thương và mình đã ít nhiều hy vọng, mình đúng là một đứa chẳng biết nhìn đời và hay mơ mộng viễn vông, cũng may mắn là chưa có gì với nó mà còn thấy quê như vậy nếu có gì chắc mình chết mất thôi. Hic hic, nhớ lại cái ánh mắt của nó khi thấy mình ôm thằng Tài vừa lúc nãy sao muốn độn thổ dưới đất ghê. Mà kệ, tại sao mình lại sợ chứ? Mình ôm người mình yêu thì mình sợ cái gì? Mình đang tự hỏi là khi nó thấy chuyện đó thì điều gì làm mình sợ nhỉ? Dễ gì nó không biết mình là người người của thế giới nào nên chuyện mắc cỡ chắc là không phải là lý do chủ yếu, vậy chả lẽ mình sợ…? Ôi, nó coi mình là cái gì nhỉ? “Cua trong ba nốt nhạc”, mình thành món đồ chơi từ khi nào vậy nè, khá lắm, muốn cua anh hả? Anh mày cho mày cua mát trời ông địa luôn, chờ đó đi cái thằng “bông tai bên phải kia”.

Nhớ tới chuyện thằng Tài tự nhiên mình lại vui, nhưng sao giờ đây niềm vui ấy không còn trọn vẹn như khi xưa? Mình là thằng khốn nạn àh? Đứng núi này trông núi nọ hay được voi đòi tiên? Tại sao mình lại không muốn thằng Tài ngủ lại chung với mình dù rằng mình biết chắc nó đã xiêu lòng? Tại sao trong lúc đó mình lại nghĩ tới cái thằng Tuấn và tới cái đêm chết tiệt đã từng ngủ chung với nó chứ? Ôi, thật là khốn nạn cho bộ não heo của mình quá! Được rồi, phải xác định rõ ràng nha Quân: Thằng Tuấn nó chỉ đang tìm mọi cách để chơi khăm, đùa giỡn và lăn mạ mày trước đám đông thôi, trong khi tình cảm với thằng Tài càng lúc càng tiến triển tốt đẹp. Nên nhớ mày không được thả mồi mà bắt bóng nhé! Ôi, chúa ơi, con tự hỏi là tại sao trong đầu con người ta lại có thể có nhiều suy nghĩ tội lỗi đến thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play