Sau khi làm thủ tục chuyển viện, Quân ngồi trên chiếc xe cấp cứu của thị trấn đưa mẹ lên Chợ Rẫy, tay chân nó run lẫy bẫy, nước mắt ở đâu không biết cứ tuôn ra hoài dù nó ý thức rằng mình không được khóc và yếu lòng trong những phút này. Nhà chỉ còn có hai mẹ con nó thôi. Lần đầu tiên tiếng hụ còi của xe cấp cứu có thể in sâu vào tâm trí nó một ấn tượng về những giây phút kinh khủng không thể nào quên được. Dường như mọi chuyện nó cứ phó mặc cho thằng Kỳ Trương chạy chọt. Còn nó, nó chỉ biết ngồi kế bên mẹ mà không còn biết trời trăng mây nước gì xung quanh nữa.
Trong lúc ngồi ngoài băng ghế chờ kết quả chẩn đoán của bác sĩ nó chợt nhớ tới nhóc đang ở nhà, nó bước ra lan can và bấm máy. Thằng Kỳ Trương nhào tới giật phăng cái điện thoại, nó muốn hét lên hết sức nhưng chỉ tạo ra được một giọng nói được nén vừa phải vì đơn giản là hai thằng đang trong bệnh viện:
– Mày tỉnh táo chưa hả Quân? Ba thằng đó gây ra cho mẹ mày như vậy mà mày con nghĩ tới nó được nữa sao? Mày không nghĩ là nếu tiếp tục dính tới nó thì mày, mẹ mày sẽ còn chịu nhiều phiền phức hơn nữa hay sao hả?
Quân cướp lại cái điện thoại, nó khổ sở nói:
– Xin lỗi mày, nhưng mà tao không còn ai ngoài mẹ và nhóc cả đâu!- Còn tao thì sao hả?- Tao cám ơn mày vì đã tốt với tao! Nhưng xin lỗi nha, tao chỉ luôn làm phiền mày mà thôi!
Thằng Kỳ Trương đùng đùng bỏ đi:
– Xin lỗi, tới giờ này mà mày cũng còn khách sáo với tao như vậy hả?- Tao xin lỗi, mày có trách tao cũng đành chịu. Không thể miễn cưỡng được.
Nhóc đã tắt máy. Quái quỷ cái thằng nhóc này, đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà lại tắt máy đúng là….tức chết đi được. Quân điện thoại báo cho mợ Tám và mấy cậu mợ khác của mình biết tình hình của mẹ. Tệ thật, đầu óc nó bây giờ không suy nghĩ được gì cả. Nó chỉ sợ mình sẽ không còn gặp được mẹ nữa mà thôi, nó chỉ cần mẹ nó bình an là được, nó không cần không quan tâm kẻ gây ra tai nạn là ai cả, miễn sao mẹ nó vẫn khỏe mạnh là được….
Tuấn dựng chiếc xe con Quyên phía trước và lao vào nhà. Chỉ có tiếng mẹ nó và con em đang thút thít, thằng anh của nó cũng vừa kịp về đang thở dài trong im lặng. Bà Tấn thấy thằng Tuấn thì càng khóc to hơn:
– Tuấn ơi! Con phải sao cứu ba càng sớm càng tốt! Ổng đang bệnh mấy bữa nay, vô đó chỉ còn nước chết mà thôi!
Tuấn bối rối nhìn anh hai và hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh Hai?
Mẹ nó rầu rĩ trả lời thay:
– Chỉ là tạm giam chờ điều tra, mà thật ra là chắc là đang chờ xem có… tiền rót vào hay không đó mà!
Nghe tới tiền bổng nhiên thằng Tuấn lại im lặng. Nó biết phải làm sao đây? Mẹ ông Quân đang nhập viện chả biết tiền bạc thế nào bây giờ thêm chuyện ba của nó nữa, đau đầu thật! Cái gì sao cũng dính líu tới tiền vậy? Nếu có tiền thì có lẽ mọi chuyện sẽ không phức tạp và rắc rối với nó tới như vậy. Tuấn buồn rầu ngồi ịch xuống đất, nó bắt chước thằng anh cũng buông ra một cái thở dài khó nhọc. Mẹ nhìn nó như cầu xin:
– Tuấn… bây giờ con tính sao? Chỉ có nhà con Quyên…
Thấy ánh mắt sa sầm buồn bã của con là bà biết mình chỉ cần nói nhiêu đó mà không phải giải thích gì thêm nữa chắc nó cũng đủ hiểu. Trong bất kỳ thời kỳ nào, thế lực của đồng tiền bao giờ cũng trở nên thật đáng sợ. Không ngờ rồi cũng có ngày, những thứ tệ hại thế này lại liên tục giáng xuống gia đình nhỏ bé của bà. Phải làm sao đây? Bà phải làm sao đây? Kêu thằng Tuấn cưới con Quyên sao mà giống như là bảo bà đem thằng Tuấn đi rao bán vậy! Thật khó tin là có lúc bà lại rơi vào tình cảnh này, chưa kể tới chuyện của nó và thằng Quân nữa… Thượng đế có phải là đang bất công chăng? Bà nào có đòi hỏi gì đâu, một gia đình nhỏ bé, yên bình là đủ rồi! Hạnh phúc với bà trong lúc này đây cứ như là một cái gì đó thật lớn lao và xa vời….
Con Quyên thở hổn hểnh bước vào nhà sau khi trả tiền cho ông xe honda ôm làm bà chợt quay về với hiện thực. Tuấn vất cái chìa khóa xuống cạnh chân cô ta và hất hàm:
– Chìa khóa xe của cô đó, biến đi chỗ khác để cho tui yên!
Con Quyên hất mặt lên mà không cần thưa gửi gì mẹ Tuấn sau khi nhặt chùm chìa khóa, trước khi quay lưng bước đi nó nhắc nhỡ:
– Nếu anh muốn giúp ba mình và mẹ thằng Quân thì bất cứ lúc nào cũng có thể điện thoại cho tôi. Càng sớm càng tốt!
Tuấn im lặng quay mặt đi, bất chợt nhìn thấy đôi mắt hốc hác của mẹ, gương mặt lo sợ của nhỏ em và thằng anh Hai, rồi cả chuyện của nhà ông Quân nữa… nó biết phải làm sao đây? Ai đó làm ơn chỉ cho nó một lối thoát đi!…
Mấy ngày nay, ngày nào nó cũng điện thoại nhưng thằng quỷ Tuấn chẳng hiểu sao lại bặt vô âm tín, chả biết có chuyện gì xãy ra không nữa. Mà cái tên nhóc ngốc nghếch ấy tại sao chẳng nhắn tin, điện thoại hay tới thăm nom hỏi han gì mẹ Quân hết nhỉ? Nghĩ tới đó tự nhiên Quân cũng cảm thấy bất an. Nhưng rồi nó vội xua tan những ý nghĩ đó, bây giờ phải toàn tâm lo cho mẹ trước cái đã, tên nhóc ấy tính sau. Thực sự những ngày qua Quân thật sự rối bời, nếu không có mợ Tám túc trực bên mẹ nó và thằng Kỳ Trương chạy tới chạy lui thì nó thực sự không biết phải làm sao nữa. Nó sực nhớ: “Chết mồ, giờ tiền viện phí đào ở đâu ra bây giờ? Số tiền ba thằng Tuấn đưa đã nhanh chóng cạn kiệt theo đơn thuốc và các cuộc xét nghiệm? Tiền dành dụm mẹ để ở đâu làm sao nó biết? Cậu mợ của nó cũng chả phải là giàu có gì nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT