Nó mang bộ mặt hầm hầm bước vào nhà rồi đi thay đồ. Mẹ nó từ nhà bếp lên thấy nó bèn quát:

– Trời ơi, cả nhà như đang ngồi trên đống lửa, từ nhà thằng Quân mày làm gì lên đây cả mấy tiếng đồng hồ vậy?

Nó lễ phép:

– Dạ con nhậu!- Nhậu! Mày giỡn mặt với cha mẹ hả? Cũng thật không ngờ thằng Quân lại đi nói dối! Nó nói mày đã đi lên đây lâu rồi, nhà đang xãy ra chuyện như vậy mà mày còn có thể nhậu được sao? Thì ra…

Nó không chờ cho mẹ kịp buông ra câu nhận xét nào hết:

– Con không đi chung với ổng! Đừng có đem ổng vô đây!- Thôi bỏ qua đi! Bây giờ vô bệnh viện với mẹ ngay!

Tuấn gầm lên:

– Con vô trỏng mắc công thấy cái mặt con nhỏ đó, con chửi là nó chết luôn sao! Con ghét ai mà…- Mẹ cũng bực mình lắm! Nhưng mà cũng tội, chắc nó nghĩ quẩn.

Tuấn bực bội đấm xuống nệm:

– Mà con có làm gì ảnh hưởng tới nó đâu tự nhiên nó lại lên cơn như vậy chứ? Đúng là con điên!-Thôi! Đi vô trỏng một chút cho ba mẹ nó thấy mình có lòng rồi về cũng được. Ba mày đang run rẫy túc trực trong đó đó!…

Khi tới khu cấp cứu của bệnh viện nó thấy ông Hùng đang quát tháo ầm ĩ trong khi ba nó đang cúi gầm mặt xuống, nóng mũi nó đi nhanh tới, vừa thấy nó ông Hùng quay qua giận dữ:

– Cậu khá lắm! Cậu làm gì con gái tôi ra nông nổi này hả? Tại sao?- Con có làm gì đâu! Hôm qua hai đứa đi chơi vui vẻ mà… rồi con có gặp lại nó nữa đâu!- Vậy tại sao nó lại làm vậy? Cậu đừng tưởng tôi là một đứa con nít! Cậu đừng tưởng tôi không biết gì nha!

Tuấn nhỏ nhẹ trả lời:

– Vậy theo bác tại sao nó làm vậy?- Tại vì cậu chứ tại sao nữa? Chỉ có thể là cậu!

Tuấn nhìn vào mặt ông Hùng:

– Con đã làm gì?

Ông Hùng cảm thấy mình đang bị hỏi bất ngờ cũng đâm ra bối rối vì thiệt tình ông cũng chả hiểu vì sao nữa, ông nghĩ bây giờ mình mới là người có quyền được nói, được trút lên đầu người khác nhưng không ngờ thằng nhóc trước mặt ông lại…

– Hừm… cậu chờ đi! Con tôi nó tỉnh lại thì sẽ rõ mọi chuyện thôi!

Tuấn gằn giọng lại, trông nó cũng có vẻ tức tối:

– Con cũng mong nó tỉnh lại để lấy lại công bằng cho mình. Ai đó cố ý chơi con mà! Mà con bác nó làm vậy là muốn dằn mặt con, muốn ràng buộc con phải không? Phải chi mà…

Ông Tấn bấu mạnh vô tay nó, kéo nó ra xa phía ông Hùng:

– Mày im đi! Tại mày mà xảy ra thảm họa này đó!

Tuấn im re, nó chả buồn cãi lại ba mình nữa. Bổng nhớ tới chuyện ở nhà ông Quân nó nói nhỏ với ba:

– Sau này ba xuống nhà ông Quân nữa là con nghĩ mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn với con Quyên nữa đó! Lúc đó ba đừng buồn là tại sao con sẽ không nghe lời ba nữa!- Mày… mày dám hù dọa tao hả thằng khốn kia?

Ông Tấn nghiến răng, gào lên nho nhỏ. Thằng con ông ghé sát tay ông thì thầm:

– Thì ba thử xuống dưới một lần nữa đi, con thấy ba làm vậy là hơi quá thật mà, lúc đó con nói thúc vô cho con quỷ đó chết luôn! Ba phải nhớ là con đang làm mọi chuyện vì ba đó!

Sau đó nó chán nản tự tiện bỏ đi lại ghế ngồi. Mặt ông Tấn đỏ ngầu vì tức tối, tuy nhiên nó lại chuyển qua xanh nhanh chóng khi bắt gặp ông Hùng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play