Tuấn bực dọc dừng xe lại và nhảy xuống ngay khi vừa tắt máy. Nó muốn tránh cái vòng tay cứ xà nẹo xà nẹo lấy nó của con Quyên ghê. Mà nó ghét tới đây trong hoàn cảnh này lắm! Kén là một nơi rất đổi thiêng liêng trong lòng nó, nơi có thật nhiều kỉ niệm của nó và ông Quân, nó chỉ muốn mỗi khi nó xuất hiện ở đây thì nhất định phải có ông Quân bên cạnh mới được, chứ đi với người khác trong đây cảm giác nó cô đơn và lạc lỏng cứ vây lấy như thế nào ấy!
Con Quyên chạy vòng vòng cái kén, múa may la hét nhìn… thấy ghét, nói chung là nó không ưa ai rồi thì nhìn kiểu nào cũng không cách gì ưa được. Tuấn nghĩ chắc thằng quỷ Kỳ Trương cũng đang tìm kèo rủ ông Quân vô đây bắt quả tang tại trận tụi nó chứ gì! Xì! Xưa rồi Bưởi.
Tuấn ngồi xuống thềm, nhặt một viên đá ném xuống dòng sông, ánh trăng vỡ vụn ra theo sóng nước, đám lục bình dập dờn làm cho mấy con nhái bén nhảy tỏm xuống sông trốn. Gió đêm trong Kén bao giờ cũng rất mạnh và lạnh. Chúng như một đám du côn đang kéo nhau đi đâu đó gây sự khắp nơi và sẳn sàng la hét dữ tợn nếu gặp ai đó cản đường. Tuấn nhớ cái lần đầu tiên vô đây thằng cha nội Quân đè sát nó vào phiến đá cởi dây nịt nó ra mà cứ làm nó tưởng thằng chả sắp… tự nhiên Tuấn mỉm cười và bất chợt thấy con Quyên đang ngồi sát nó tự khi nào…
– Chừng nào thằng Kỳ Trương với ông Quân vô?
Tuấn hỏi giọng mỉa mai, con Quyên ngạc nhiên hỏi:
– Vô đâu anh?- Vô đây chứ vô đâu!- Vô đây chi?
Tuấn cười khẩy:
– Chứ không phải mấy người đang xếp đặt gài cho tui với ông Quân hiểu lầm sao?
Quyên lắc đầu thơ ngây:
– Dạ không có đâu anh! Em chỉ là muốn đi với anh tới đâu đó lãng mạn một chút thôi mà! Anh đừng có nghĩ xấu người khác như vậy!
Tuấn cười khẩy và tỏ ra vẻ không tin tưởng lắm:
– Thật không? Cô và thằng Kỳ Trương dễ dàng buông tha chúng tôi đến vậy sao? Và chả lẽ cô dễ dàng đồng ý kêu ba cô…- Anh đừng nói vậy! Em làm vậy cũng vì anh và em thôi mà, đừng có lôi thằng Kỳ Trương vô đây!
Tuấn đứng dậy, nó la lên:
– Cái đó là cô chỉ vì cảm xúc của cô thôi, cô có nghĩ tới tôi không? Có bao giờ cô từng nghĩ tới cảm giác của cái thằng này chưa hả?
Mắt Quyên rươm rướm nhìn thằng Tuấn:
– Anh… nói.. sao?- Ha, để tôi nói cho cô biết nhé, đã bao nhiêu lần cô đá tôi để đi theo thằng Hoài chó chết kia hả? Đã bao nhiêu lần tôi sẳn sàng tha thứ cho cô? Nhưng cô nên biết cái gì cũng có giới hạn của nó chứ! Trong chuyện này người dứt khoát trước là cô chứ không phải tôi! Sao bây giờ cô quay lại dằn vặt tôi là sao?
Tuấn cảm thấy cảm xúc của mình đang trào ra, những chuyện của nó và con Quyên xãy ra trước đây bổng nhiên lại hiện về trong tâm trí:
– Lúc cần thì cô chỉ kêu một tiếng là có thằng này xuất hiện và làm bất cứ điều gì cô muốn ngay, lúc không cần thì cô chửi và đuổi nó như một con chó ghẻ. Mà chắc cô đã từng nghĩ tôi tới với cô vì cái gia tài kếch xù của ông già cô hả? Xin lỗi nha, thằng này không có cần mấy thứ đó đâu. Từ ngày quen với cô thằng này chưa bao giờ xài một xu nào của cô cả…- Em xin lỗi!
Tuấn phun nước bọt xuống đất rồi phán:
– Mà… giờ chia tay cô rồi tôi mới biết là cô tửng má ơi luôn! Nghĩ sao hồi đó tôi có thể mù quáng dữ vậy chứ!
Thấy thằng Tuấn bổng nhiên phản ứng dữ tợn quá con Quyên cúi mặt nhìn xuống đầu gối và bắt đầu thút thít khóc.
– Về được chưa? Nếu cô biết suy nghĩ thì làm ơn hãy buông tha cho tôi thì tôi vẫn còn xem cô là bạn!
Quyên giãy nãy:
– Em muốn cưới anh, và em bất chấp tất cả để làm được chuyện đó!- Thôi được rồi! Cô điên mất rồi, nói nhiều phí sức! Leo lên xe đi, dù sao cũng cám ơn cô vì đã có tiếng nói với ông già để giúp ba tôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT