Sáng sớm, Ngọc Yên tỉnh dậy. Lúc ngủ trên dải lụa nàng không cử động được chút nào, cứ tư thế đó đến sáng làm nàng uể oải. Ngọc Yên bắt đầu tập thể dục,xoay tay xoay chân vặn cổ. Kiểu tập thể dục kì quái của nàng chưa từng thấy qua.
-Aaa, già rồi già rồi...
Nàng vặn vẹo xương khớp không biết ai đó đã thức dậy nhìn nàng. Hắn nhìn cười tư thế buồn cười, cái bộ mặt đáng ghét của nàng, thật là không thể không cười.
-Dậy rồi thì lên tiếng, không nên nhìn lén người khác.
Ngọc Yên liếc xéo hắn. Nhìn bộ dáng yêu nghiệt của hắn, không nhịn nổi chỉ muốn đá một phát. Hắn vẫn trơ bộ mặt đó không trả lời không ý tứ.
-Hay Hoàng thuợng cũng muốn tập thể dục, Hoàng thuợng muốn cũng được. Tất nhiên, phải trả phí...
Khóe miệng Vũ Lăng Nguyên giật giật, hình như cô nương này một ngày không đấu khẩu với hắn không chịu nổi lại còn ra bộ dạng tham tiền nữa chứ.
-Hoàng thượng, người cũng nên tập thể dục đi... Để xem, bộ dạng này chừng hai năm nữa không đủ cho ba ngàn giai lệ đâu... Còn nữa, bị tim, tắc mạch máu, thoái hóa xương khớp...
Ngọc Yên ra sức quảng cáo, mục đích đương nhiên kiếm tiền. Phải, đào mỏ từ tay quý ông giàu có quyền thế nhất nước thì nàng là tay mơ rồi.
Ai kia nghiến răng ken két, hắc tuyến đen khì.
-Hàn... Ngọc... Yên!
Hắn không hiểu cái tập thể dục là gì, nhưng cách tập quái dị của nàng sao hắn chấp nhận. Còn cách nói mỉa mai kia, hắn hận không thể băm nàng vạn mảnh.
Nàng kia, chỉ quảng cáo thôi, không tập thì nàng tập. Đối với Ngọc Yên điều này rất quan trọng nha. Ăn trộm thân thể phải dẻo dai, tốc độ nhanh bởi vậy tập thể dục là cách nâng cao kĩ năng của nàng a.
Ngọc Yên ngó lơ, sáng sớm sinh sự là không tốt, ảnh hưởng đến tinh thần làm việc. Không nên để căn nguyên gây bệnh vào mắt.
Vũ Lăng Nguyên trầm ngâm nhìn nàng, theo quan sát của hắn nữ nhân trước mắt nào giống đệ nhất tài nữ, đệ nhất khuynh quốc. Chẳng lẽ điều tra bao năm của hắn sai, hay Phủ Tể tướng phát tin tức giả. Người con gái này nào chút giống tiểu thư khuê các. Trong đầu hắn có suy nghĩ duy nhất, nàng là giả.
Vũ Lăng Nguyên lẳng lặng, bất động thanh sắc* bước đến gần Hàn Ngọc Yên.
*Bất động thanh sắc:không chút dấu vết.
Hàn Ngọc Yên cảm giác khối khí lạnh nhiệt đới đang đến gần bất giác quay đầu lại, bóng dáng cao lớn xuất hiện sau lưng, tẩm y đen tuyền ẩn hiện cơ ngực săn chắc làm nàng có những ý nghĩ đến tối.
"Quái, cái thời đại này không có máy tập thể hình sao tên chết tiệt này thân thể đẹp thế "
Phút chốc ý nghĩ đen tối rõ ràng hơn, tay nàng bất giác muốn chạm vào. Ngọc Yên lắc đầu, suy nghĩ nhanh chóng cắt đứt đi hoạt động của tứ chi.
"Ngọc Yên a Ngọc Yên, ngươi thật không có tiền đồ mà "
Nghĩ đến hành động vừa rồi, mặt nàng có chút phiếm hồng.
Vũ Lăng Nguyên nắm rõ hết đủ trạng thái thất thường của nàng lúc đầu tỏ ra si mê, sau đăm chiêu uất hận, cuối cùng lại xấu hổ đoán mười phần là có ý đồ xấu với hắn.
Hắn cúi đầu thấp hơn, kề sát khuôn mặt thanh tú của nàng. Ngọc Yên nhất thời lắp bắp.
-Ngươi... Muốn... Muốn... Gì?
Vũ Lăng Nguyên cao hơn nàng một cái đầu nên lúc muốn lùi lại thân thể cũng trở nên cứng đờ, y hệt mọc rễ dưới chân vậy. Hắn dùng tay vuốt nhẹ má nàng, bất chợt thân thể nàng như có dòng điện chạy qua, làm nàng run rẩy.
-A... Đau... Đau...
Hắn béo nàng, động tác của hắn làm nàng không chút phòng bị. Ngọc Yên xoa vùng má có chút ửng đỏ, nhìn hắn với ánh mắt đầy uất ức.
-Ngươi lên cơn hả, ít nhất phải nói trước một tiếng chứ!
Vũ Lăng Nguyên đơ ra một lúc, báo trước cho nàng tránh à. Chẳng lẽ đi ăn trộm cũng nói trước a. (Anh hỏi đúng ngành nghề chị ấy rồi •...•)
Hắn nghĩ không đủ lực, véo má thêm vài cái. Mặc cho người nào đó kêu la.
-Ngươi là đồ khốn, ta đánh chết ngươi.
Có áp bức có đấu tranh, Ngọc Yên nổi lên chống lại hắn. Nhưng sức mèo cào của nàng làm hắn xi nhê. Nói trắng ra nội lực lẫn võ công của nàng chẳng bõ với Vũ Lăng Nguyên. Nàng cứ đánh hắn cứ tránh, mục đích của hắn là khuôn mặt nàng kìa.
Vũ Lăng Nguyên dùng sức chụp hai cổ tay nàng, tất nhiên "kẻ yếu đuối" Hàn Ngọc Yên phải thua rồi. Cộng thêm không có điểm tựa, thuận nước ta đẩy thuyền...
Rầm!!
-Ôi cái lưng ta...
Ngọc Yên lưng tê rần, sao không cho nàng nằm trên đi, cái này chắc phải vào bảo tàng mấy tháng. Nhưng cũng may phía dưới lót thảm không cuộc đời nàng thật sự thăng hoa đó.
Rầm!!
-Hoàng thượng...
-Quý phi nương nương...
-Tỷ tỷ....
Cung nữ, thái giám, ngự lâm quân hay gần hơn là Mặc và Liễu Linh ngay cả Lâm từ bóng tối cũng phi ra xem.
Thoáng chốc, có cơn gió thoảng qua, không khí có chút trầm mặc.
(TT:E hèm, để ta sửa cho...
Hàn Ngọc Yên, Vũ Lăng Nguyên:Im điii)
Nhiều con mắt đang dán vào hai người. Áo quần xộc xệch cùng tư thế ám muội, Hoàng thượng nằm trên kéo chặt tay Quý phi nương nương, Quý phi nằm dưới mặt đỏ bừng bừng (đỏ do bị véo). Nhìn thế này thì theo ý nghĩa đen tối của cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, tất nhiên phải trừ những đầu óc ngây thơ trong sáng.
Không khí lại nóng lên một chút, cung nữ, binh lính mặt đỏ tía tai, đa số toàn là độc thân mà.
Liễu Linh bất động không nói nên lời, Mặc vẫn dửng dưng, Lâm thì há hốc mồm. Hoàng đế, tỷ tỷ của họ đang làm gì thế kia.
-E hèm... Hoàng thượng, Quý phi tha tội. Cứ tiếp tục, tiếp tục...
Vị cáo già lão thái giám tất nhiên cắt đứt không khí ngượng ngùng, nếu không đứng đến trưa cũng chưa xong a.
Mọi người tản ra, mặt đỏ tía tai. Mặc xách Liễu Linh ra ngoài. Cửa đóng lại chầm chậm làm không khí thập phần ngượng ngịu. Giờ ai cũng cùng suy nghĩ " Hoàng đế thật dũng mãnh, Quý phi thật tài giỏi. Lết tận xuống giường... "
-Aaa... Mọi người đừng đi, đừng đi a! Không phải... Không phải mà...
Thôi xong, tuổi thanh xuân mười bảy tươi đẹp của nàng bị tên này vấy bẩn rồi, thật sự là hiểu lầm a. Nàng chỉ muốn thoát khỏi tên điên này mà thôi, ai biết đến nỗi này cơ chứ.
-Ngươi muốn họ ở lại nhìn chúng ta...
(TT: "Chúng ta" "chúng ta" cơ đấy)
Ba đường hắc tuyến xuất hiện, sự phẫn nộ của ai đó lên đỉnh điểm.
-Nhìn cái gì mà nhìn! Tránh ra ngươi sắp đè chết ta rồi.
Vũ Lăng Nguyên ngồi dậy, cười mỉm trong lòng, nhờ cái "đệm thịt" mà tránh sát thương a, tuy gặp chút rất rối. Lưng nàng gãy rồi, ngồi dậy không nổi. Thế mà tên hung thủ vô trách nhiệm đứng nhìn với con mắt lạnh như băng.
-Sao không đứng dậy.
Nàng nhăn nhó nhưng vẫn còn sức lườm, Vũ Lăng Nguyên rất hiểu. Ngọc Yên thầm hừ lạnh.
"Tên khốn, tên chết tiệt, ta mà liệt ta kéo ngươi theo"
Vũ Lăng Nguyên vòng tay ôm nàng, có chút dịu dàng nên Ngọc Yên không thấy đau. Hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường, kiểm tra một chút. Hỏi nhưng không chút cảm xúc.
-Chỗ nào đau.
"Đau "
Nhắc tới đau Ngọc Yên tê hết cả người nhưng nhất là chân trái.
-Chân...chân trái.
Mặt nàng nhăn nhó, rất ít khi nàng bị thương mà nhờ phúc ba đời của Hoàng thượng tề thiên nàng chắc phải ôm giường ba ngày.
Vũ Lăng Nguyên cởi tất, xem xét một chút chân bị thâm tím ở mắc cá chân, trật chân rồi. Hắn ấn mạnh.
-Aaaa... Tên hỗn đản!!! Lão nương mà hết đau nhất định sẽ cho ngươi một trận.
Hắn phì cười, thế cũng tốt dạy cho nàng một bài học đây là lần đầu tiên có người ra mặt thách thức hắn cơ đấy. À còn đánh và mắng nữa chứ, cha nàng chưa dám mà nàng dám thì gan nàng rất lớn.
Thoát khỏi khung cảnh đau khổ của nàng Yên trong ngự kiệu. Ngoài này cung nữ thái giám tụ tập buôn dưa lê bán dưa chuột, hăng nhất là mấy bạn thái giám, miêu tả rất chi tiết. Hoàng thượng trên Quý phi thế nào, Nương nương thẹn thùng ra sao, tư thế như thế nào cộng thêm cho xíu nước mắm cho thêm chút muối lại càng đặc sắc còn tiếng la hét của Quý phi nương nương phụ họa làm hình ảnh càng thêm chân thực nữa chứ. Người rảnh nhanh nhảu gật gật, người làm việc dỏng tai nghe. Lâu lâu ồ lên một tiếng, thêm chút ngượng ngùng, chút đỏ mặt. Nói sao nhỉ, đây là lần đầu tiên Hoàng đế làm việc gia đình mà bị bắt quả tang, đúng là tin tức nóng hổi. Mà nói gì thì nói tập đoàn cung nữ thái giám một lần có chuyện lại đem ra tám, y hệt lúc nào cũng hóng bộ phim dài tập mang tên Hoàng cung được chiếu hàng ngày không cần giờ.
Nhắc đến đỏ, đỏ nhất phải là bạn Linh nhà ta, đầu óc ngây thơ được khai sáng chỉ có bạn Mặc đứng im làm hòn đá phụ hoạ. Khác với bạn Mặc, bạn Lâm hào hứng không thôi, nghĩ đến việc hắn sắp có tiểu Hoàng đế mà hào hứng không thôi a. Bạn Lâm hào hứng đến nỗi quên nhiệm vụ, đứng đây nói mãi không ngừng.
Để ta tường thuật lại.
-Mặc, chúng ta sắp có tiểu Hoàng đế rồi,ngươi thấy thế nào, ta rất vui a.... Há há há...
-Mặc...
-N n n Mặc...
Bạn Lâm tự kỉ của chúng ta nói mãi không ngừng làm bạn Linh đồng học điếc tai, bạn Mặc vẫn im như pho tượng. Vũ Mặc đương nhiên biết tính nết của tên ham nói chuyện Vũ Lâm rồi, bởi thế hãy sống với bạn ấy bằng câu châm ngôn "Không quan tâm" là tốt nhất. Cũng nhắc thêm, Hoàng đế Vũ Lăng Nguyên giao trọng trách Ám các cho Lâm là vì thói nhiều chuyện của hắn, nhiệm vụ bảo vệ Hoàng đế trong bóng tối 24/24 mà không cần nói chuyện với người khác.
-E hèm... Vị đại ca này, dừng lại một chút...
Lâm ba hoa nhìn thân hình nhỏ nhắn yên vị sau lưng Mặc nãy giờ. Quá nhỏ, nhỏ như con thỏ, nãy giờ không thấy luôn. Đánh giá chút, y phục nam, tóc búi có rám vàng do nắng, mắt to mũi nhỏ môi đỏ. "Thanh tú", gói gọn trong hai từ "thanh tú". Đó là dưới con mắt bạn Lâm.
-Này tiểu thỏ con, ngươi nói ta à?
Hắn chỉ vào bản thân. Liễu Linh chui ra đứng đối diện thản nhiên.
-Ở đây còn có ai ngoài ta, Mặc ca và huynh còn ai đang nhiều chuyện nữa.
Lâm trong lòng khinh bỉ nhìn Mặc.
"Mặc ca cơ đấy "
-Vậy tiểu thỏ con gọi Lâm ca làm gì?
-Huynh đừng nói nữa được không, gần một canh giờ (gần 2 tiếng) rồi đó!
Hắn nhíu mày.
"Mình nói lâu đến thế sao, quên luôn nhiệm vụ "
Mũi tên đổi hướng.
-Tên Mặc thối, không nhắc ta.
Mặc không để Lâm vào mắt ra vẻ, Lâm cảm giác như Mặc đang nói "Ta thế đó, ngươi làm gì được ta".
-Không được ức hiếp Mặc ca ca.
Liễu Linh dang tay che chắn Mặc, thái độ ghét bỏ Lâm.
-Được, tiểu thỏ con rất có sĩ khí. Từ nay ngươi sẽ huynh đệ của ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Ngươi được gọi ta là Lâm ca ca.
Liễu Linh ra tư tương lật mặt nhanh hơn cả lật sách, lật thái độ nhanh hơn trở bàn tay.
Xong, vỗ lưng Liễu Linh vài cái dùng khinh công bay đi về chỗ của mình
Lâm không quên vọng lại nhắc.
-Mặc thối, ngươi dám làm gì tiểu thỏ con không tha cho ngươi.
-Ơ...
Liễu Linh từ đầu chí có cuối đơ toàn tập, không nên lời. Nàng là nữ tử sao làm huynh đệ với hắn, chắc tên này có vấn đề về đầu óc.
(TT:Bạn xem lại bạn đi, bạn đang mặc đồ gì?
Liễu Linh:...)
-Lâm là người tốt.
Mặc "kiệm lời" cuối cùng cũng lên tiếng.
-Hả?
-Hắn là đệ đệ của ta...
-Đệ đệ...
Liễu Linh trợn con mắt. Người ít nói và tên nhiều chuyện, sao không bù cho nhau chút đi. Thế mà là huynh đệ, không thể tin nổi.
Mặc nhìn biểu cảm của Linh mà cười thầm. Cười vì sự ngốc nghếch của Liễu Linh và Vũ Lâm. Linh thì không nói, nhưng Lâm thì... Con mắt tin tường như hắn mà không nhìn ra Liễu Linh là nữ, đúng thật là buồn cười. Mà thôi cũng nên nhận sự phó thác của ai kia. Bảo vệ nghĩa muội... À không... Nghĩa đệ chứ của Lâm chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT