Tôi cùng Ôn Dương vào bệnh viện. Bác gái vừa thấy tôi, nước mắt liền rơi xuống: “Tôi đây đã tạo nên nghiệt gì rồi… Tiểu Lỗi, chúng ta thật sự xin lỗi con.”

Tôi giờ đây nước mắt cũng không thể cản được mà chảy xuống, nói: “Bác gái, trước tiên bác dưỡng bệnh cho thật tốt, sức khỏe rất quan trọng. Bây giờ con rất tốt, cho tới thời điểm này không hề có ý muốn trách bác.”

Bác gái kéo tay tôi: “Tiểu Lỗi, con có thể quay về được không? Cái thằng xui xẻo phá hoại kia mẹ tuyệt đối không cho nó vào nhà dù chỉ là nửa bước. Mẹ cũng đã mắng Dương Dương một trận ra trò rồi, nó cũng đã biết lỗi, cũng rất hối hận. Mẹ và Dương Dương đều hy vọng con có thể quay về.”

Tôi im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay bác gái: “Có một số việc nếu đã xảy ra, chúng ta không thể coi như nó chưa từng hiện diện. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, nó vẫn để lại trong lòng ta một cây gai nhọn. Cho nên thật xin lỗi bác, con và Ôn Dương không thể quay lại như trước kia được nữa.”

Ôn Dương ở bên cạnh từ đầu đến đuôi yên lặng không nói, bác gái cũng không dừng được nước mắt ào ra khóe mi. Thật vất vả bác mới có thể ổn định lại, tôi ra khỏi phòng bệnh định rời đi, Ôn Dương đuổi theo tôi nói: “Để anh đưa em về.”

Tôi và Ôn Dương cứ thế im lặng đi về phía trước, cuối cùng Ôn Dương lại là người phá vỡ im lặng: “Em… Gần đây có khỏe không?”

Tôi gật đầu: “Tốt vô cùng.”

Ôn Dương nhìn thẳng vào tôi nói: “Như vậy cũng tốt. Còn anh từ ngày em đi khỏi thì không tốt chút nào.”

Tôi không hỏi anh có điểm gì không tốt, vì thế nên lựa chọn tiếp tục im lặng. Ôn Dương tiếp lời của bản thân: “Mỗi một khắc anh vẫn luôn hối hận, anh rất hối hận tại sao ngay từ đầu không nhận ra lỗi của mình. Anh không nói họ nghe chuyện chúng ta chia tay, vì anh vẫn luôn hy vọng em sẽ trở về. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, lần này thôi, anh hứa chắc chắn sẽ không tái phạm. Nếu như em không yên tâm, anh có thể sang tên toàn bộ tàn sản của anh cho em. Sau này, nếu anh phạm sai lầm một lần nữa em có thể đuổi anh ra khỏi nhà…”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rõ rồi chứ? Tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau như trước đây được nữa. Hai người thống khổ, miễn cưỡng sống chung với nhau, lại không tốt bằng hai người buông tay trở về cuộc sống của riêng mình. Còn nữa, tôi không nghĩ tài sản có thể duy trì tình cảm lâu dài.”

Tôi dừng một chút, nhìn Diệp Trình từ xa đi tới, bổ sung một câu: “Qúy trọng người trước mắt mới là chọn lựa tốt nhất.”

Ôn Dương nhìn theo hướng tôi đang nhìn thì thấy Diệp Trình, nhíu mày: “Tôi và cậu ấy không thể hòa hợp với nhau.”

Nói xong, anh xoay người đi vào bệnh viện. Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Trình, không biết nên nói gì cho phải. Đang chuẩn bị rời đi, giọng nói của Diệp Trình lại vang lên từ sau: “Chắc chắn anh đang thầm chế giễu tôi có phải không?”

Tôi dừng bước, nghe cậu ta nói tiếp: “Rõ ràng đã cố gắng rất lâu, bây giờ ánh mắt của anh ấy nhìn đến tôi chẳng khác nào một thứ rác rưởi. Vì sao vậy? Rốt cuộc tôi không tốt ở điểm nào?”

Tôi không nhịn được xoay đầu lại nói: “Đây là lựa chọn của em, đừng đổ oan cho người khác.”

Ánh mắt Diệp Trình trở nên phức tạp khó lường: “Anh nói đúng, đây là con đường mà tôi chọn, cho nên tôi sẽ không dừng bước.”

Tôi nhìn ánh mắt của cậu ấy, một sự đáng sợ vô hình đột nhiên bao lấy tôi. Tôi liền vội vàng xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play