Một buổi sáng thật mát mẻ và tươi đẹp, nó từ từ thức dậy, chạy đến cửa sổ để tung hai cánh cửa ra như mọi ngày! Đôi mắt nó thật thơ ngây, thật hồn nhiên đón ngày mới cũng như là một ngày nữa nó phải…đi kiếm sống cùng ba mẹ. Rồi nó mím môi, lắc lư cái đầu cười một cái, hứng một cơn gió từ cửa sổ lần cuối cùng để chạy ra sau bếp với ba mẹ.
Chưa quên! nó phải đi xếp lại cái mềm cũ kĩ mà có lẽ đã xài mấy chục năm, vén cái mùng lên, xếp gối ngăn nắp đặt lên chiếc giường kêu cọt kẹt, trong căn phòng mà ba mẹ nó dành riêng cho nó, rồi mới chạy ra.