Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Hôm nay, một ngày như bao ngày thường, chỉ khác là tôi đang ngồi uống nước tại quán cafe Win nằm trên đường Bác Ái, quận Thủ Đức. Một cái quán rất đẹp với một phong cảnh thiên nhiên như quê hương tôi vậy. Tôi đi cafe mà có uống cafe bao giờ đâu chỉ có Siting hay bò húc thôi. Đang ngồi uống và đắm chìm trong không gian âm nhạc thì có một chú bé chạy đến đang cầm trên tay trái bóng nhỏ bằng nhựa:

- Chú ơi chơi bóng với con. Tôi chỉ cười và xoa đầu chú bé.

- Uh, con tên gì

- Dạ con tên C

Mất một giây là tôi mới tỉnh lại hiện tại, tôi có một người bạn tên C, một người bạn rất thân và chơi với nhau từ nhỏ. Khi chú bé nói tên mình làm tôi nhớ lại người bạn của mình.

- Tao nhớ mày lắm, mày biết không?

Tôi cứ nói trong lòng vậy đó, nước mắt tôi lại chảy dài xuống không biết từ lúc nào. Chú bé thấy vậy lại ôm tôi lại.

- Sao chú lại khóc vậy? Con làm gì sai à!

- Àh, không có gì đâu con, chú nhớ lại một người bạn thân của chú thôi.

- Chú chơi với con đi.

- Uh, thôi hai chú con mình ra chỗ kia chơi nhé.

Thế là tôi đứng nên đi chơi với chú nhóc, có lẽ đây là lúc tôi cảm thấy nhẹ nhàng và vui như vậy. Chơi bóng với bé một cách hồn nhiên chợt nhận ra hình ảnh ngày xưa của mình lại quay về rồi.

Tôi sinh ra tại một vùng quê nơi đây có biển xanh với những ngọn đồi cát trải dài đường biển bên trong những ngọn đồi là cánh rừng thiên nhiên xanh ngắt với những con sông nhỏ mà tôi được biết, chỉ vào mùa mưa thì những con sống này mới xuất hiện thôi. Có lẽ như bao bạn trẻ khác trong xóm đến tuổi thì phải đi học, còn tôi ngay từ bé đã bị suy dinh dưỡng nên nhìn rất nhỏ con, hôm đó ngày đầu tiên bố tôi dẫn tôi đến trường để xin cho tôi học. Tôi xin giới thiệu một chút về ngôi trường của tôi tý, ngồi trường cách nhà tôi 400m, ngôi trường được xây dựng theo hình chữ U, giữa sân trường là cây cột cợt, trường tôi học tên là Nguyễn Thị Đinh.

Trên đường tới trường, tôi như một đứa nhóc nhảy nhót như một chú chim vậy, nghe đi học là thích lắm các bạn ạ. Vui như được mẹ mua cho cái bánh vậy (hồi đó không đủ tiền để mua đồ chơi). Bước qua cánh cổng trường là một không gian im lặng vì đang trong giờ học, nhìn qua các hành lang các lớp là các cô cậu học sinh ngồi nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài, có một số ánh mắt nhìn ra bên ngoài của sổ khi tôi đi qua. Có lẽ ai cũng ngạc nhiên khi nhìn chú bé này, người thì nhỏ mà cứ nhảy nhót như một chú chim đang được thả tự do vậy, trên khuôn mặt ấy là nụ cười không tắt nhỉ. Vào được phòng hiệu trưởng là một sự trái ngược với suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó. Thầy là môt người cao to, khá đẹp trai, nước da trắng và sự lịch sự khi đang nhìn chú bé nhảy nhót là tôi đây. Thầy cúi đầu chào bố con tôi:

- Chào chú.

- Dạ chào Thầy.

- Hôm nay chú với cháu đến với trường có việc gì không ạ

- Dạ thưa thầy, tôi con đứa con là cháu đây đã đến tuổi đi học ạ.

- Mời chú với cháu ngồi.

Thầy nhìn qua hồ sơ và nhìn lại tôi, suy nghĩ một lúc, trong ánh mắt của thầy tôi thấy có một

chút gì đó buồn.

- Cháu của chú đã biết viết chưa ạ

- Dạ chưa, từ nhỏ tới giờ nhà tôi đi làm còn cháu ở nhà toàn chạy đi chơi không ạ

- Vậy chắc chú nên cho cháu học mẫu giáo để cháu biết cái chữ và sau này cháu sẽ giỏi hơn đó. Nhìn bé này thông minh đây.

- Dạ vâng, tôi cảm ơn thầy.

Lúc đó tôi đang vui như chú mèo được ai đó cho con cá, sắp được ăn lại bị chú chó ăn mất tiêu. Nụ cười tắt hẳn như một chú cún con cúi đầu lễ phép vậy. Khuôn mặt tôi buồn thui và không nói gì nữa, đúng lúc đó thầy đến xoa lên đầu tôi:

- Con có muốn làm bác sĩ không

- Dạ con muốn lắm, làm bác sĩ thì được nhiều người thích nè.

- Ùh, đúng rồi, muốn làm bác sĩ phải học giỏi đó.

- Dạ vâng, tôi trả lời một cách tự nhiên vậy đó.

- Muốn học giỏi thì con phải học từ cái chữ đầu tiên, mà phải học từ trường mẫu giáo đó.

- Ủa, mẫu giáo là sao vậy Thầy, có phải là như mấy bạn được mẹ chăm sóc không thưa thầy.

Câu trả lời chẳng liên quan gì vây, mà chỉ nhìn thấy lúc đó thầy và bố cười, nó chỉ thấy cái ngớ của nó lúc đó. Sau này tôi mới cảm ơn thầy nhờ học mẫu giáo mà tôi được biết rất nhiều và cũng từ đây cuộc đời tôi có những bước chuyển mới cho tôi. Xong câu chuyện tôi và bố chào thầy ra về, trên đường về tôi hỏi bố rất nhiều:

- Bố ơi, đi học vậy cô có đánh đòn không

- Không đâu, cô thương như mẹ hiền vậy

- Vậy cô có cho con leo cây không ạ

- Không nhé, leo cây con té sao.

- Dạ

Cứ vậy nói hỏi bố nó rất nhiều cho đến khi về tới nhà, nó cứ nằm suy nghĩ rất nhiều như cô có hiền như mẹ không, bạn bè trong lớp có vui như mấy đứa bạn trong xóm không nhỉ, nằm suy nghĩ một lúc tôi ngủ lúc nào không biết. Chỉ biết lúc mẹ kêu nói dậy thì đã có mùi thịt kho thơm phức rồi. Tôi chạy ngay xuống rửa mặt và tay chân để vào bàn ăn. Trong bàn lúc này có bố mẹ và hai anh trai của nó, các anh hỏi:

- Tèo sắp đi học à

- Dạ vâng, em sắp được học mẫu

Cả nhà cười một phát khi nó vừa nói xong, nó chẳng biết cái gì cũng cười theo. Ăn xong nó xin phép chạy qua nhà con bé loan chơi, con bé khá là đẹp với khuôn mặt tròn, đôi mắt bồ câu, nước da trắng. Nó thích qua nhà cô bé chơi vì nhà cô bé có 3 người con gái giống nhà nó. Thời đó nó chơi với con bé những trò chơi nhân gian như ô ăn quan, keo, nhảy dây, các trò chơi này sẽ kể cho các bạn sau nhé.

- Loan ơi có nhà không

- Có, tèo hả

- Ùh, đang làm gì đó.

- Đang ngồi chơi

- Đi ra biển không

- Ùh.

Nhà nó sát biển, nước biển xanh kết hợp với những cây dừa xanh tạo nên một màu xanh tươi của thiên nhiên. Dưới các cây dừa là một bãi cát có ít cỏ xanh, nó và loan ngồi xuống hai đứa đưa mắt nhìn ra biển. Chẳng ai nói gì, một khoảng im lặng, có lẽ trong lúc đó chẳng ai nói gì, vì chúng nó còn nhỏ mà, biết gì đâu mà nói. Nó đang suy nghĩ thì có cái gì đó đang dựa vào vai nó và nói nhỏ:

- Mai mốt tèo đi học rồi hả

- Uh

- Rồi có nhiều bạn mới, có còn chơi với Loan nữa không?

- Có chứ, nhà gần mà.

- Rồi có nhiều bạn nữ

- Thì làm quen

Nghe xong loan không còn dự vào vai nó nữa, nó thì mặt cứ tỉnh bơi chẳng suy nghĩ gì, con nhỏ giận quá bỏ về luôn. Nhìn con nhỏ giận mà dễ thương lắm luôn, cái dáng đi như bị ai vừa lấy đồ ăn của nhỏ vậy. Nó cứ ngơ ra chẳng chạy theo cũng chẳng nói gì? Nó lại nằm xuống cát và nhắm mắt suy nghĩ về thời gian sắp tới đến trường mẫu giáo. Nếu ai đó có nói nó khùng khi để người con gái đó bỏ thì nó chẳng biết nên làm vì cái tuổi đó giận hờn là chuyện bình thường một hai ba bữa lại chơi lại với nhau thôi. Con nít là vậy đó nhưng với loan lại không như vậy mấy ngày rồi mà nó không được gặp loan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play