Người ở Tây Hải không ai không biết, Kim gia có một đứa con riêng không lên được nổi mặt bàn.
Đó chính là đại diện tiêu biểu cho sự thất bại của giáo dục, danh xưng quả thật quá mức nổi tiếng đó nha
Đứa con riêng không lên được nổi mặt bàn ở Kim gia có tên là Kim Hào, cái tên chả có chút khí tức văn hóa nào, nếu được hỏi, người Kim gia đều sẽ nói, đây cũng đâu phải do nhà họ đặt, mà là do người mẹ của đứa con riêng đó đặt đấy chứ, lúc vào nhà, chỉ cần vừa nghe đến cái tên này, trên mặt mọi người đều treo nụ cười đến văn hoa lịch thiệp, nhưng trong lòng ai mà không lén khinh bỉ: quả nhiên là thứ không lên được nổi mặt bàn!
Không kẻ nào sẽ chú ý đến đứa bé bị đẩy ra đang mặt đỏ tai hồng, kéo kéo thứ quần áo không quen mặc trên người, mím chặt cánh môi, khi nghe người khác giới thiệu đến tên của nó, bỗng dưng thấy ót chợt đau, trong mắt lại sáng lên vẻ quật cường.
Trước năm 6 tuổi, Kim Hào có thể gọi là bần dân, nhưng đối với Kim Hào mà nói, đó chính là khoảng hồi ức tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất.
Bởi vì hắn có người mẹ mình yêu quý nhất, có người bạn thân tốt nhất – Đại Mao, mẹ hắn rất xinh đẹp, sẽ may nhiều quần áo thoải mái cho hắn mặc, sẽ nấu đủ loại món ngon cho hắn ăn, sẽ dạy hắn thật nhiều thật nhiều chữ nghĩa để biết, còn Đại Mao, chính là một con chó nhà bình dân, luôn thích chạy đến cọ cọ chân hắn vào lúc ăn cơm, ý đồ đạt được một đũa thịt từ tay của hắn.
Lúc Kim Hào bắt đầu học chữ, chính là học cách viết tên của hắn, khi đó hắn rất tức giận, nói: “Mẹ, sao tên của con khó viết như vậy? Con không muốn cái tên này nữa, đổi sang cái khác được không hả mẹ?”
Khi ấy Thư Tô buông tay cầm kéo sửa quần xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Kim Hào, hôn một cái lên trán hắn, mềm giọng nói: “Hào Hào à, chỉ có nhân tài vô cùng lợi hại mới được người ta gọi là ‘Hào’ đó nha, rất nhiều anh hùng ngày xưa, luôn có người gọi họ là‘văn hào’ đấy thôi, mẹ đã kể cho con nghe chuyện đại anh hùng Nhạc Phi rồi mà, chẳng phải ngài ấy được người ta gọi là ‘anh hào’ đó sao? Con về sau cũng sẽ tài giỏi như thế, trưởng thành rồi sẽ biết cách chăm sóc mẹ, mẹ sẽ cảm thấy vô cùng tự hào vì con, hiện tại có rất nhiều người có tiền, mọi người đều gọi bọn họ là‘thổ hào’ đấy.”
“Rất nhiều tiền, nếu được như vậy, có phải mẹ có thể đi ngủ sớm? Có thể dẫn con đến sở thú chơi?” Kim Hào lúc này đã không còn bất mãn với tên của hắn nữa, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt vào câu nói sau cùng, mỗi khi hắn muốn chơi đùa cùng mẹ, mẹ luôn nói rằng: ‘Mẹ đang bận kiếm tiền, Hào Hào phải biết ngoan ngoãn nghe lời’.
Thư Tô gật đầu, thì thấy đứa con phì phì non nớt của mình có nề nếp nói: “Mẹ, hay là con đổi tên thành thổ hào đi, như vậy mẹ không cần phải kiếm tiền vất vả nữa.”
Thư Tô bật cười, dịu dàng xoa má con trai “Lợi hại nhất không phải là thổ hào có tiền có bạc kia đâu, mà là anh hào, văn hào cũng rất lợi hại không kém, ngày mai mẹ dẫn con đi sở thú chơi có được không?”
Kim Hào không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mang theo tâm trạng vui vẻ khi nghe mình được đi chơi sở thú mà ngồi đó, thành thành thật thật gò từng nét phức tạp của chữ “Hào”.
Cuối cùng ước nguyện đi sở thú cũng không thành, lúc đầu vì trời đổ mưa, sau lại vì Thư Tô bị bệnh, Thư Tô rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, nhìn con trai vẫn còn quá mức ngây thơ non nớt thế kia, cô quyết định không đi bệnh viện, mà lại tiếp tục liên miên cằn nhằn dạy cho Kim Hào rất nhiều thứ khác.
“Hào Hào, sau này không cần tranh giành chiếm đoạt bất cứ thứ gì của người khác, con chỉ cần sống vui vẻ là được.”
“Hào Hào, con đã trưởng thành rồi, phải học cách tự chiếu cố bản thân, ăn cơm đúng giờ, ngày càng khỏe mạnh.”
“Hào Hào, lúc bị người khác khi dễ bắt nạt, sợ đau thì phải biết nhanh chóng chạy trốn đó nha.”
“Hào Hào, nếu có một ngày mẹ không còn ở bên con nữa, con càng phải thêm ngoan ngoãn, không được khóc nhè biết không.”
“Hào Hào, không phải con luôn muốn biết ba con là ai hay sao, qua vài ngày nữa, ông ấy sẽ đến đón con mà đi, con phải nghe lời ba đấy.”
“Hào Hào, nếu có người nào nói lời con không thích nghe, con cứ làm như không nghe thấy gì là được, bị người ta nói vài ba câu cũng đâu mất miếng thịt nào, đúng không con?”
“Hào Hào, con đó nha, phải học cách yêu quý bản thân, đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
Thư Tô nói rất nhiều, đại đa số đầu nhỏ của Kim Hào đều nghe không hiểu, Kim Hào dựa vào trực giác bản thân, biết đến thời khắc sắp sửa biệt ly, hắn một mực giữ chặt lấy tay Thư Tô khóc nói: “Mẹ đừng bỏ con mà, con không cần ba nữa, mẹ cứ ngủ một giấc, tỉnh dậy là tốt rồi, đứng nói mấy lời như thế nữa, nha mẹ”
Cuối cùng Thư Tô nghe lời Kim Hào, nhẹ nhàng khép hai mắt lại… ngủ, một giấc ngủ rất dài, dài đến mức không bao giờ tỉnh lại lần nữa.
Kim Hào được đón về Kim gia, trang viên Kim gia vừa lớn vừa đẹp, phòng ở nhiều không đếm xuể, Kim Hào đang ôm Đại Mao trong lòng không biết làm sao, thì người đàn ông được gọi là ba kia nhăn mày, ngồi trong phòng lớn, nói với hắn: “Về sau con không còn là Kim Hào nữa, mà gọi là Kim Thế Hiền.”
Kim Hào hung hăng lắc đầu: “Không đổi, con gọi là Kim Hào, là Hào Hào, là tên do mẹ con đặt.”
Tính tình người đàn ông này hình như có vẻ không tốt, không thích nghe lời trái ý, tùy ý đánh một cú vào ót Kim Hào, lực đạo cũng không hề nhẹ, Kim Hào rất đau nhưng cắn răng không khóc, liền nghe người đàn ông nói: “Có sửa hay không?”
Đầu óc Kim Hào có chút choáng váng, thế nhưng liều mạng lắc đầu: “Không sửa.”
Nam nhân như cũ nhăn mi, nửa ngày mới nói: “Không sửa, liền không có quyền thừa kế, cuối cùng, chịu sửa hay không?”
Nhóc con Kim Hào nào biết cái gì được gọi là quyền thừa kế, hắn chỉ biết mình nhất định phải giữ bằng được cái tên do mẹ đặt này: “Không sửa.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Kim Hào một lúc lâu, sau đó cười nói: “Được thôi, vậy cứ gọi là Kim Hào đi.”
Kim Hào vốn đang lo sợ bất an lập tức vui vẻ trở lại, nhếch miệng mỉm cười thật tươi.
Ngày hôm sau, Kim gia mở một bữa tiệc tư nhân, ý tứ là muốn giới thiệu đứa con riêng Kim Hào này với mọi người, ngay tại bữa tiệc, gia chủ Kim gia nhìn nhóc con mặt đỏ tai hồng kia, hỏi cùng một câu với ngày hôm qua, đứa trẻ đó vẫn một mực trả lời dứt khoát như thế, mọi người dự tiệc làm chứng, hoàn khố đệ tử(1)– Kim Hào bước đầu ra đời, không quyền thừa kế, hắn được định sẵn làm kẻ bài trí, chỉ có thể thành thành thật thật làm hoàn khố đệ tử của hắn mà thôi.
(1)Con nhà giàu, học hành không nên thân, chỉ biết ăn chơi trác táng
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu người vụng trộm nói đứa trẻ này quá ngốc, cũng có người bội phục sự ngoan tuyệt của gia chủ Kim gia, chỉ là hình như mọi người đều quên một điều, đứa bé đó bất quá chỉ mới 6 tuổi mà thôi.
Kim Hào cứ thế chậm rãi lớn lên ở Kim gia, càng lớn càng không lên nổi mặt bàn.
Vào lúc đại thọ 70 của Kim lão, Kim Hào trở nên vô cùng nổi danh, làm chuyện bị mọi người đều chê cười, lấy một con búp bê vải bị chó gặm mấy chỗ làm quà, còn nói: “Ông nội, đây là bảo bối mà Đại Mao thích nhất, con đem nó tặng ông nội, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ.”
Ai chẳng biết con cháu của Kim gia, đại thiếu gia 14 tuổi tặng quà là món đồ sứ Tống Triều, nhị tiểu thư 12 tuổi hiến tặng vũ khúc ba lê, tam thiếu gia 10 tuổi đàn một bản dương cầm tinh mỹ, người người đều tặng toàn là quà quý.
Cố tình cái tên nhóc tiểu thiếu gia mới được nhận về kia, lại đi tặng một con búp bê vải rách nát của chó, quả nhiên là đồ con riêng, không lên được nổi mặt bàn.
Kim Hào 8 tuổi đối mặt sự chê cười của mọi người, cùng sự tức giận của ông nội: “Đi xuống!” Không lên tiếng, không phản kháng, cứ như thế lẳng lặng trở về phòng mình.
Kim Hào còn chưa nói, hắn có vẽ một bức tranh, vẽ đã được vài ngày rồi, cuối cùng lại không thấy đâu, hắn cũng chưa nói, kỳ thật hắn có chuẩn bị một hộp kẹo, lấy ra lại biến thành búp bê vải Đại Mao thích nhất, hắn chỉ có thể ôm lấy Đại Mao, sờ sờ đầu nhỏ của nó, mang vẻ hối lỗi rì rầm “Đại Mao, xin lỗi mày nha. Đại Mao, tao nhớ mẹ quá!”
Trẻ con rất nhạy cảm, ngắn ngủi qua hai năm, cũng đủ để đứa trẻ 6 tuổi năm xưa trưởng thành, mà sự trưởng thành này không ai hay biết, cũng không có ai quan tâm.
Không được quan tâm, Kim Hào giống như một loài cỏ dại tầm thường, len lỏi sinh trưởng trong một vùng đất mọc toàn hoa quý, cứ thể khỏe mạnh trưởng thành.
Kim Hào 16 tuổi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm gặp họa, cũng như nhận thức rõ được địa vị của bản thân, càng ngày hắn càng cố tình làm bậy, cả đi học cũng không thèm đi, suốt ngày tụ tập các loại quá bar, cùng nhau chơi đùa với cái đám bạn Đại hoàn khố, Tiểu hoàn khố như hắn.
Có một ngày, thiếu niên 16 tuổi đó, uống say đến mức chẳng phân biệt được đâu là đông, đâu là tây, không chút ngượng ngùng hô to: “Ông đây thích Vinh Thịnh, muốn bao dưỡng hắn.”
Chậc chậc, cách 8 năm, sau nhiều trò cười lớn nhỏ, đứa con riêng của Kim gia lại nháo thêm một trò cười mới —— thích thiên chi kiêu tử – Vinh Thịnh.
Con trưởng Vinh gia – Vinh Thịnh, cũng giống như Kim Hào, ở Tây Hải không người không biết, không ai không nghe, nhưng Kim Hào là nổi danh vì làm trò cười, là đề tài để các trưởng bối nhà nhà đem ra nhắc nhở con cháu ‘càng ngày càng phải ra sức phấn đấu, nếu không sẽ như cái tên phản giáo dục kia’.
Mà Vinh Thịnh thì vĩnh viễn là ‘con nhà người ta’, là niềm kiêu ngạo của cả Vinh gia, gần 22 tuổi đã liền tiếp nhận đại quyền trong tay, tác phong đứng đắn tốt đẹp, luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ biết đến ăn chơi đàng ***, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, dáng người cùng gương mặt thì khỏi phải chê, nữ nhân ở Tây Hải thị toàn bộ đều muốn được gả cho y, cũng không thiếu các bậc trưởng bối muốn y làm con rể của mình.
Thế mà lại có kẻ không sợ chết muốn bao dưỡng Vinh Thịnh như Kim Hào, đây không đáng chê cười hay sao?
Say ngất ngư, Kim Hào được đám bạn bè đưa về đến nhà, lúc tỉnh dậy, nghĩ đến lời say rượu lại càng thấy đau đầu, nhưng sau một hồi, hắn lại tự mình an ủi: “Không sao hết, tốt xấu gì cũng coi như thổ lộ thôi mà.”
Kim Hào là fan cuồng của Vinh Thịnh, khi đã có nhận thức, biết Kim gia cần hắn xuất hiện dưới danh nghĩa bại gia chi tử, Kim Hào liền tận chức trách sắm vai, nhưng trong lòng hắn lại rất sùng bái cái loại anh hùng hào kiệt.
Kim Hào trở thành fan cuồng của Vinh Thịnh cũng là một câu chuyện dài, cũng không phải tùy tùy tiện tiện đâu nha.
Đó là khi Kim Hào vừa tốt nghiệp được tiểu học, khi ấy Kim Hào còn khá nhỏ, mới 12 tuổi thôi, vẫn là một kẻ chưa thể nào xứng chức bại gia chi tử, hắn trên lưng đeo cặp sách, không đợi tài xế nhà mình đến đón, liền cầm ví tiền đi mua hai hộp bạch tuộc viên để tự chúc mừng bản thân mới vừa tốt nghiệp tiểu học.
Kết quả bởi vì ví tiền quá lớn, Kim Hào liền bị kẻ xấu chú ý trộm mất, lúc đó Kim Hào còn đang nhìn chằm chằm vào tấm bảng sắt ghi‘bạch tuộc viên’, nhất thời không kịp phản ứng.
Đợi tới lúc phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, Kim Hào nhất thời nóng nảy, ví tiền của hắn sở dĩ lớn đến như vậy là vì… là vì bên trong hắn có để một tấm hình Thư Tô cỡ khoảng 6 tấc(2).
(2) Ở Trung Quốc: 1 tấc = 10 phân = 2,3 cm
Mọi chuyện sau đó phát triển theo hướng vô cùng cẩu huyết, tên trộm không có mắt lại đánh chủ ý lên một người vừa về nước, đang xuống xe chuẩn bị ăn cơm – Vinh Thịnh, từ nhỏ đã luyện võ, Vinh Thịnh tự nhiên không bị trộm mất đồ rồi, một cú quật qua vai vô cùng điêu luyện, đẹp trai ngời ngời, quăng tên trộm té nhào xuống đất, mắt nhìn thấy một nhóc học sinh tiểu học mặt đầy lo lắng chạy tới, liền lấy ví tiền trong tay gã trộm đưa qua.
Đối với Vinh Thịnh mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, bèn xoay người cùng với bạn bè bước vào tiệm cơm.
Ví tiền bị mất đã lấy lại được, nhưng Kim Hào cứ ngốc ngốc tại chỗ, một lúc mới nói: “Cám ơn anh.” Ngẩng đầu lên, anh hùng đã đi mất rồi.
Từ đấy về sau, Kim Hào chính thức bước lên con đường fan cuồng của Vinh Thịnh, sau những hành vi phóng đãng, liền nảy sinh ý muốn bao dưỡng Vinh Thịnh, không có biện pháp, thân là một kẻ bại gia chi tử tiêu chuẩn, hắn cũng chỉ có tiền mà thôi.
Hết chương 1
Minh họa
Đồ sứ triều Tống
Bạch tuộc viên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT