Edit: Yuuki Titan

Ngày nóng.

Lạc Thư lên cơn sốt.

Lạc Thư cũng không biết đây là do tinh dịch không kịp thời thanh lý mà dẫn đến, vẫn cho rằng là do đêm đó trời lạnh. Cậu hiện tại tứ chi đều vô lực, khuôn mặt rất không bình thường mà ửng hồng lên, vẫn như lúc trước mà muốn nấu bữa sáng. Đã đánh mất ngày hôm qua, trong lòng cậu rất lo lắng. Không biết thái độ baba như thế nào, điều này làm cậu thập phần bất an cùng lo sợ.

Làm điểm tâm, sau đó giống như bình thường ở chung, chỉ cần xem như không có phát sinh chuyện gì, là được rồi! Lạc Thư nghĩ như vậy, xốc lại tinh thần đi xuống lầu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Cầm cái chảo nhỏ chiên trứng, Lạc Thư xoay người chuẩn bị thịt xông khói.

“Ngươi đang làm gì?” Ở tronng phòng bếp đột nhiên xuất hiện thanh âm trầm thấp khiến bàn tay cầm cái chảo của Lạc Thư run lên, thiếu chút nữa làm rơi cái chảo.

“Dạ, dạ làm điểm tâm.” Lạc Thư hoàn toàn không có dũng khí đối mặt với baba, cậu cúi thấp đầu, lắp bắp trả lời. Khí chất cường đại của baba làm cho cậu nhịn không được mà run lên.

“Không cần làm, bây giờ đi ra phòng khách.”Baba lạnh lùng mà ngắn gọn ra lệnh, sau đó tựa ở của phòng bếp chờ cậu đi ra ngoài.

Lạc Thư nghe vậy mà run lên, sự tình trong lòng sợ nhất tựa hồ đã phát sinh.

Đáng lẽ phải muốn nhìn sắc mặt của baba nhưng Lạc Thư vẫn lảo đảo lắc lư đi đến phòng khách, cưỡng ép thân thể hư nhược thức dậy làm điểm tâm đã hao hết khí lực của cậu, lời nói của Lạc Dữ Thừa khiến cậu nguyên bản tinh thần đã hoảng loạn càng thêm căng thẳng. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên trước mắt Lạc Thư tối sầm, dưới chân mềm nhũn hướng đến sàn nhà ngã xuống. Lạc Thư nhắm mắt lại, đợi đau đớn phủ xuống. Một giây kế tiếp bên hông cậu quấn lên một cánh tay ấm áp, nhất thời cậu rơi vào một cái ôm ấm áp.

Lạc Thư hít sâu một cái, muốn nói cái gì đó lại bị động tác ôm lấy của Lạc Dữ Thừa làm cho cậu kinh hách.

“Ngươi phát sốt!” Lạc Dữ Thừa vỗ nhẹ lên cái trán của Lạc Thư cảm nhận được nhiệt độ muốn phỏng tay ngay lập tức đổi phương hướng, trực tiếp khom lưng hạ gối ôm ngang Lạc Thư lên.

“Ba, baba, con có thể tự đi!” Lạc Thư sau một phút tài hoãn quá thần, lắp bắp nói muốn tránh khỏi cái ôm của baba. Còn như vậy cậu sẽ càng ngày càng quyến luyến muốn đến gần baba cùng thân nhiệt của người, nói không chừng lại làm ra chuyện xấu xa.

“Không nên cử động.” Baba nhăn mi một cái lạnh lùng nhìn cậu, khiến cậu ngay lập tức thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích bị baba ôm lên lầu hai.

Sau khi bị baba ôm vào phòng, Lạc Thư đang chóng mặt khi tiếp xúc với chiếc giường mềm mại thì mới phát hiện nơi mình nằm không phải là giường mình, sự phát hiện này khiến cậu ngớ ra. Baba không phải đã chán ghét mình đến cực điểm sao, cho nên không muốn ăn thức ăn do cậu làm còn muốn mình rời khỏi? Vậy bây giờ là tình huống gì? Lạc Thư không ý thức được.

“Ngày đó em không có thanh lý?” Vào phòng tắm cầm theo một chiếc khăn đi ra, Lạc Dữ Thừa liếc nhìn tiểu thiên hạ đang ngồi ngốc trên giường, thình lình hỏi một câu như vậy. (Từ bây giờ đổi xưng hô nha)

Hả?! Lạc Thư không hiểu rõ. Đã thấy baba nhà mình bỏ khăn mặt lại trực tiếp đi đến, ôm lấy cậu đi tiến về hướng phòng tắm.

“Ba, baba?” Lạc Thư hư nhược nhìn chuyện đang phát sinh mà nghi hoặc kêu lên. Lạc Dữ Thừa đương nhiên không để ý tới nghi vấn của người trong lòng, vội vàng giãy giụa ngăn cản, lại bởi vì bị hãm vào trong ngực baba biến thành chậm chạm giãy giụa.

“Chết tiệt!” Baba đột nhiên thấp giọng nguyền rủa một tiếng, trong phú chốc cúi đầu hôn lên môi cậu.

Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng lục lọi, quấy rối, đuổi theo đầu lưỡi đang tránh né mà mút… Ý thức dần xa, thân thể Lạc Thư từ từ nóng lên, cơn choáng váng ập tới, trong lúc đang thở dốc rên rỉ bị baba nhà mình đem vào phòng tắm.

“Ân…” Ngón tay đâm vào hậu huyệt khiến cho Lạc Thư không kịp thích ứng nhanh chóng thanh tỉnh, lại thấy mình bị baba ôm vào trong ngực cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm còn làm ra cái loại chuyện đó, chỉ cảm thấy ngày tận thế đã đến. Nước mắt liền thi nhau chảy xuống.

Hậu huyệt bị ngón tay baba đâm vào làm cho nước ấm xâm nhập vào bên trong, Lạc Thư chợt run lên, thân thể trong nháy mắt phiếm hồng. Cảm thấy thẹn, tội ác, nỗi lo sợ bị vứt bỏ nhất thời đều xông đến, Lạc Thư nhịn không được mà khóc nức nở, lại không biết tâm tình mình vì một xúc động mà lập tức bị buộc chặt, cảm giác ẩm ướt tuyệt vời khiến cho người đang ôm cậu hung hăng ngả ra phía sau hít một hơi.

Lạc Dữ Thừa vẫn không thể nào vượt qua xúc cảm đem lại, ôn nhu đem người đang khóc càng ngày càng thê lương, người đã chuyển tâm của hắn vòng tay ôm chặt vào lòng, đem người con trai trắng nõn tựa vào bên vai mình, nhẹ nhàng liếm hôn bên môi cùng với vành tai khéo léo.

“Đừng khóc!” Thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo chút lạnh lùng của Lạc Dữ Thừa truyền đến, trong nháy mắt khiến người trong lòng đóng chặt môi, thở không ra hơi mà nức nở.

“Thích không? Giống như thế này?” Ôm lấy con trai của mình, Lạc Dữ Thừa mặt không chút thay đặt câu hỏi. Người trong lòng trong nháy mắt cứng ngắc, Lạc Dữ Thừa tỉnh táo nhìn con trai mình đang ở nơi nào đó do dự hơn nửa ngày, sau đó sợ hãi, rụt rè gật nhẹ một cái.

Lạc Dữ Thừa hài lòng kéo khóe miệng, sau đó ở trên gò má đầy đặn thanh tú vô cùng ôn nhu hôn một cái. “Như thế này?”

Vẻ mặt chần chờ, do dự, kinh hoảng, quyến luyến, khát vọng liên tục thay đổi trên mặt con trai, sau cùng rốt cuộc dừng lại ở quyến luyến không thôi. Con trai lại gật đầu một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi thấp đầu, xuất hiện sự hoảng loạn tự trách mình.

“Ngoan.” Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Lạc Dữ Thừa cúi đầu cùng con trai trao đổi một nụ hôn ướt át, sau đó đem con trai đang nằm trong lòng vân vê, tay chậm rãi vuốt ve sống lưng con trai mang đến xúc cảm cực tốt.

“Muốn vĩnh viễn như vậy cùng với ta sao?” Ném ra mồi nhử cuối cùng, Lạc Dữ Thừa biết, những lời nói này mới chính là vũ khí mang lại chiến thắng.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu nói, con trai quả nhiên gật đầu không chút do dự, tuy rằng trên mặt xuất hiện sự hổ thẹn cùng với sự hối hận, nhưng Lạc Dữ Thừa vẫn rất vừa lòng, bởi vì hắn lấy được thứ hắn muốn.

“Em đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không cho em trốn!” Vừa nói bên tai con trai, Lạc Dữ Thừa liền động thân, đem sự nhẫn nại sớm đã chịu không nổi tiến nhập vào mở rộng địa phương tuyệt vời kia.

“Baba! Không nên!” Gấp gáp hút khí, cả người con trai bởi vì động tình mà cả người nổi lên màu hồng phấn, nhưng vẫn nỉ non cự tuyệt, ý đồ muốn lấy tay đẩy hắn ra.

Vùng xung quanh lông mày Lạc Dữ Thừa trong nháy mắt nhăn lại. Muốn đổi ý sao? Hắn nhất định sẽ không cho phép. Càng thêm kịch liệt mà bao vây, thành thạo âu yếm người cực kỳ mẫn cảm trong lòng, Lạc Dữ Thừa trực tiếp dùng hành động khiến cho con trai không giẫy giụa được cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể ở trong lòng mình rên rỉ thở dốc.

“Đối với ta, có yêu thích không?” Thừa dịp người trong lòng đang thất thần, âm thanh trầm thấp của Lạc Dữ Thừa ở bên tai con trai đầu độc hỏi.

“Hỉ, rất yêu thích…” Con trai dùng thanh âm mềm mại trả lời, khiến anh mắt của Lạc Dữ Thừa đen thêm vài phần.

“Yêu sao?”

Người trong lòng đang mê loạn mà thở dốc rên rỉ, nghe được câu hỏi lập tức gật đầu.

Lạc Dữ Thừa cúi đầu cùng môi lưỡi quấn quít, phía dưới cũng tăng nhanh tốc độ.

“Ân a…” Mèo nhỏ đột nhiên đề cao âm thanh rên rỉ, Lạc Dữ Thừa buông bàn tay đang giam cầm, khiến hai người cùng nhau bắn ra.

“Nói như vậy, nếu như em ngoan ngoãn, ta sẽ cho em thứ em muốn.”

Hiện tại đã ẩn nhẫn chịu đựng năm năm, trước đây Lạc Dữ Thừa luôn bình tĩnh kiên trì tự chế bây giờ lại đột nhiên xuất hiện sự hấp dẫn không thể khống chế chính mình!

[Kết thúc chính văn]

Truyện còn PN nhưng mình sẽ làm sao, cám ơn các bạn đã thích truyện này ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play