Ba ngày sau, JaeJoong mặc kệ YunHo phản đối như thế nào, tiếp tục đi làm, nhưng chỉ làm một việc mà thôi. Vốn JaeJoong muốn tiếp tục làm cả ba công việc, nhưng YunHo kiểu gì cũng không chịu, hắn nói nếu JaeJoong thật sự tiếp tục làm cả ba việc như vậy, hắn sẽ phá sập cả ba chỗ làm thêm của cậu.
JaeJoong không dám nói không, bởi cậu biết YunHo sẽ làm như vậy.
Mấy ngày nay ChangMin quả nhiên không xuất hiện trước mặt mọi người, JaeJoong lúc nào cũng ngóng ngóng chờ ChangMin trở về. Nhưng nghĩ kỹ lại, không thể cứ ngây người chờ ChangMin như vậy, phải chủ động ra tay. Thế nên, vào một chiều tan ca đẹp trời, JaeJoong hớn hở chạy đi chọc mấy tên côn đồ.
Lúc JaeJoong bị vây trong một hẻm nhỏ, nói không sợ hãi là nói dối, cậu chỉ có một thân một mình mà đối phương lại có tới năm người, cho dù cậu có tung hết một thân công phu cũng đấu không lại.
JaeJoong không để ý lắm đến năm nam nhân cường tráng trước mặt, một chút ý muốn chống cự cũng không có. JaeJoong rất tin tưởng ChangMin đang theo dõi cậu ở một nơi không xa, cậu muốn bức ChangMin phải hiện thân.
“Tiểu tử, ngươi là muốn tìm chết sao?” Nam nhân đi đầu nói, đẩy đẩy vai JaeJoong. JaeJoong thấy hắn chạm vào mình, cậu nhíu mày.
“Ha, còn nhíu mày. Ngươi nghĩ ngươi thanh cao lắm sao?” Nam nhân tiếp tục nói, hung hăng nắm cằm JaeJoong.
“Này, buông cái tay dơ bẩn của ngươi ra!” JaeJoong nói, hất tay gã ra, cậu rất ghét nam nhân khác không phải Jung YunHo chạm vào cằm mình.
“Ngươi nhỏ con ốm yếu vậy mà còn đòi chống cự? Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn để chúng ta đánh một chút đi, bằng không phản kháng, ngươi chỉ làm khổ chính mình.”
JaeJoong trừng mắt nhìn gã, sau đó đảo mắt tìm kiếm xung quanh, vẫn không nhìn thấy ChangMin. Nghĩ nghĩ, JaeJoong gào to:
“ChangMin, ChangMin! Bọn họ ăn hiếp anh, ChangMin, nhóc mau ra đây.”
Đám côn đồ buồn cười nhìn JaeJoong, hỏi:
“Tiểu tử, ngươi bị bệnh thần kinh à?”
“Con mẹ nó ngươi nói ai bệnh thần kinh? Mau xin lỗi cho ta.” Thanh âm non nớt mà lạnh lùng vang vọng, JaeJoong mỉm cười.
Nam nhân cầm đầu chú ý tìm kiếm thanh âm từ đâu mà tới, sau đó nhìn thấy ChangMin chậm rãi bước ra, gã khinh miệt cười nhạo, quay sang hỏi JaeJoong:
“Tiểu tử, ngươi trông cậy vào tiểu quỷ này cứu ngươi? Ha ha, thật là buồn cười muốn chết.”
“Bớt khinh thường ChangMin nhà ta.” JaeJoong hung hăng đá nam nhân một cước, sau đó chạy nhanh qua trốn sau lưng ChangMin, ôm chặt nó.
“Mẹ nó, tiểu tử thối.” Nam nhân bị đau ôm chân, trừng mắt nhìn JaeJoong đang đắc ý dào dạt ở phía sau ChangMin.
“Ngu ngốc, buông tay anh ra.” ChangMin lắc lắc JaeJoong đang ôm chặt mình.
“Không, buông ra nhóc sẽ đi mất.”
“Anh ôm như vậy sao tui động thủ được?” ChangMin bất đắc dĩ.
“Không được! Anh sợ nhóc sẽ chạy trốn.”
“Tui không chạy.”
“Anh không tin.”
“Kim JaeJoong! Anh là ngu ngốc à? Buông tay.”
“ChangMin, nhóc mới là ngu ngốc. Nhóc vì cái gì phải trốn anh? Anh căn bản không để ý thân phận của nhóc, cũng không để ý nhóc đã làm cái gì, để cho anh hảo hảo yêu thương không được sao?” JaeJoong gần như cầu xin nói.
“Đừng nói nhảm, JaeJoong.” ChangMin đáp, cúi đầu.
“ChangMin.” JaeJoong gọi to, kéo thân thể ChangMin lại, bất ngờ thấy được nước mắt ChangMin.
ChangMin ngẩng hai mắt đẫm lệ nhìn JaeJoong, ủy khuất quyệt miệng, nhưng lời nói ra lại không hề dễ nghe:
“Kim JaeJoong, anh thật sự là cái ngu ngốc sao? Vì cái gì suốt ngày ôn nhu cười với tui, vì cái gì lại đối xử tốt với tui, vì cái gì khiến tui con mẹ nó thích anh, tại sao phải cho tui ấm áp?!”
JaeJoong nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay lau nước mắt cho ChangMin:
“ChangMin à, đây không phải là cảm giác đối với ba ba sao?”
ChangMin không đáp, giống một đứa trẻ nhào vào lòng JaeJoong, ôm chặt cổ cậu, lớn tiếng khóc.
JaeJoong vuốt tóc ChangMin, nhẹ giọng nói:
“ChangMin, thật xin lỗi. Anh đến trễ.”
Gió đêm thổi qua, mấy tên côn đồ trong ngõ đã sớm bị YooChun lôi ra ngoài giải quyết. Cuối cùng, JaeJoong ôm ChangMin khóc đến thiếp đi ra xe YooChun, trở về nhà Jung YunHo.
Bế ChangMin vào, JaeJoong ngồi một lát mới đi ra, vừa ra khỏi phòng liền thấy YunHo đang đứng tựa cửa chờ.
“YunHo, về sau anh làm appa của ChangMin đi.” JaeJoong nói, giang hai tay về phía YunHo, đòi được ôm.
YunHo kéo JaeJoong vào ngực, nói:
“Được, vậy JaeJoong làm umma của ChangMin đi.”
JaeJoong mỉm cười, gật đầu.
“Đúng rồi YunHo, bắt đầu tuần sau, chúng ta đưa ChangMin đến trường đi. Chúng ta phải cho ChangMin một tuổi thơ vui vẻ, mặc dù lúc bé nó thật đáng thương.”
“Được, cái gì cũng nghe theo em.”
JaeJoong về phòng tắm rửa một lát, sau đó leo lên giường ngồi phác họa tương lai của ChangMin, nghĩ nghĩ, ngay cả YunHo vào lúc nào cũng không biết.
“Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?”
“A, em đang vẽ tương lai của ChangMin.”
YunHo có chút ngạc nhiên nhìn JaeJoong, sau đó cười nói:
“Nơi này của em, căn bản miêu tả không nổi tương lai của ChangMin.”
JaeJoong bất mãn trừng mắt lườm YunHo:
“Bớt xem thường em! Em miêu tả không được chẳng lẽ anh miêu tả được?”
YunHo lắc đầu:
“Không ai miêu tả được tương lai của ChangMin. ChangMin mong muốn tương lai của nó có ba mẹ nó, em có thể miêu tả sao?”
JaeJoong kinh ngạc nhìn YunHo, nửa ngày cũng không nói được gì.
Nam nhân này nhìn lạnh lùng vô tình, kỳ thật tâm tư so với bất cứ ai càng tinh tế.
Thấy JaeJoong cứ bất động nhìn mình, YunHo cười nhéo mặt JaeJoong, hỏi: