Sau khi Lâu Tử An đi theo những người đó, Tống Minh Trạch cảm thấy hồn mình cũng mất tích.

Trong đầu trằn trọc đều là cặp mắt gợn sóng lấp lánh kia.

Sau khi trợ lý tìm được anh, Tống Minh Trạch hít một hơi thật sâu, cố tự bình tĩnh nói: “Đối phương có yêu cầu gì? Cứ việc nói, Lâu Tử An một sợi tóc cũng không thể thiếu.”

Trợ lý ngẩn người: “Thưa ngài, chúng ta có thể thử tìm người trước?”

Tống Minh Trạch mặt không đổi sắc bóp bút, “Đã tìm ra chưa?”

“Chuyện này… sao có thể nhanh vậy được.”

Rắc một tiếng, bút trong tay Tống Minh Trạch gãy đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play