Ở chung lâu với Lâu Tử An, thêm thời gian thái bình, Tống Minh Trạch gần như sắp quên thân phận của cậu.

Gần đây Tống Minh Trạch có công việc phải ra nước ngoài một chuyến, Lâu Tử An đi theo bên cạnh anh, lúc này anh mới nhớ tới chuyện thật ra Lâu Tử An là vệ sĩ riêng của mình. Chẳng qua trong lòng anh vẫn không có cảm giác gì, người lớn trong nhà bảo anh sau khi ra nước ngoài chú ý một chút, nói là có người đối phó anh, nước ngoài xa như vậy, người nhà không bảo vệ được. Tống Minh Trạch gật đầu tỏ ý đã biết, nghe lời người nhà thuê thêm mấy vệ sĩ bên người.

Lúc bạn thân biết chuyện này còn vẻ mặt kinh ngạc, hỏi anh: “Trước đây cậu kiêu ngạo, xin cậu dẫn người theo bên cạnh cậu cũng không chịu, bây giờ lại xảy ra chuyện gì?”

Tống Minh Trạch liếc mắt nhìn bạn thân, “Tính mạng quan trọng hơn.”

Quay người lại anh kêu Lâu Tử An đến bên cạnh, dặn dò: “Phải theo sát tôi, có biết chưa?”

Lâu Tử An cười híp mắt đồng ý, quả thật anh đi đến đâu, Lâu Tử An liền đi đến đó, Tống Minh Trạch tự cảm thấy trên người mình sinh ra một cái đuôi, ra tay vô cùng rộng rãi, giống như lòi ra một người cộng sự cùng đi du lịch, đến nỗi mỗi chỗ đều dáng vẻ không để ý hỏi người bên cạnh: “Các người muốn mua gì làm vật lưu niệm? Cứ việc nói.”

Lúc nói lời này, ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm Lâu Tử An.

Những vệ sĩ còn lại đều ngụy trang thành dáng vẻ người đi đường, cũng sẽ không đứng cạnh anh, vì vậy bên cạnh anh chỉ có một trợ lý và một Lâu Tử An. Bất kể nhìn thế nào thì đối tượng của lời này đều hết sức rõ ràng, kết quả Lâu Tử An vẫn chưa để ý ánh mắt của anh, ngược lại vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm chỗ khác, khiến anh không khỏi có chút buồn bực.

“Lâu Tử An, cậu đang nhìn gì vậy?”

Lúc này Lâu Tử An mới lấy lại tinh thần nhìn anh, mím môi cười, hiện lên lúm đồng tiền mờ mờ.

“Ngài Tống, ngài quá không phòng bị rồi.” giọng điệu của cậu mang theo chút oán giận.

“Cái gì?” Tống Minh Trạch đắm chìm trong nụ cười của câu.

Vì vậy Lâu Tử An lại gần bên tai của anh, nhỏ giọng nói: “Thưa ngài, gần đây có rất nhiều người nhìn ngài chằm chằm đó. Ngài không nhìn thấy sao, như người kia, người ngồi xem báo trên ghế kia thật ra đang lén theo dõi ngài…”

Mặt Tống Minh Trạch không chút thay đổi, nhìn như chăm chú nghe nhưng kỳ thật chẳng nghe gì cả. Quần áo Lâu Tử An mang theo mùi xà bông tươi mát, kèm theo hơi thở của cậu mà truyền tới. Một lúc lâu sau Tống Minh Trạch mới tỉnh lại, nhìn theo ánh mắt của cậu, lần này bản thân ra nước ngoài quả thật an toàn không cao, liền kéo tay Lâu Tử An, cứng đờ nói: “Đã biết, tôi sẽ chú ý. Cậu cũng vậy, không nên cách tôi quá xa, tôi mang theo không ít người, cho dù bọn họ tới nhiều hơn nữa, chúng ta cũng có thể thoải mái chạy trốn.”

Lâu Tử An cười híp mắt, “Ngài Tống, ngài coi tôi thành cái gì vậy?”

Tống Minh Trạch liếc mắt nhìn cậu, không hé răng.

Có thể coi cậu thành cái gì chứ? –không phải là một ngốc bạch điềm cỡ lớn hay sao. (ngốc trắng ngọt, chắc chỉ mấy người ngây thơ đáng yêu, kiểu kiểu vậy)

Tất nhiên phải xem chừng một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play