Đinh Húc không có thói quen thân cận với người khác như vậy, kéo tay áo xuống, nói: “Không có gì, lúc lái xe không cẩn thận bị ngã.”
Phó Đông Ly còn muốn nhìn tiếp, Đinh Húc né tránh hắn, có chút nổi giận, “Nhìn cái gì, thầy giáo sắp tới rồi, lát nữa lại xách cổ cậu ra ngoài phạt đứng.”
Phó Đông Ly nào để ý, “Ai lái xe mà có thể ngã thành thế này? Có phải cậu bị bọn bên ngoài trường chặn hay không? Có nhớ chúng tên gì, dáng dấp thế nào không?” Một bạn cùng lớp là một người anh em kề vai sát cánh, Phó Đông Ly cảm thấy như địa bàn của mình đang bị xâm phạm.
Đinh Húc không trả lời, chỉ cau mày nói: “Hôm nay có lãnh đạo thành phố đến thanh tra trường học, cậu cẩn thận có người nhìn thấy.”
Phó Đông Ly liền nề nếp hơn nhiều, cha mẹ hắn đều làm việc tại ủy ban thành phố, nếu thực sự bị phạt đứng bên ngoài, chưa đến buổi chiều chuyện này có thể đến tai cha mẹ hắn, khó tránh khỏi bị răn dạy một chầu.
Tai Đinh Húc rốt cục được yên tĩnh, cúi đầu hoàn thành nốt bài tập của mình, trong lòng lại tính toán chuyện khác.
Buổi chiều có một bài kiểm tra nhỏ, Phó Đông Ly chạm cánh tay y, y nhích ra, để lộ hơn nửa đáp án lọt vào tầm mắt của Phó thiếu gia, Phó Đông Ly vui mừng quá đỗi, nhanh tay chép mấy đáp án ABC, chỉ thấy Đinh Húc đặt bài thi xuống, lật trang viết luận văn như vũ bão, chữ viết vừa tiêu sái vừa xinh đẹp, chỉ là mặt chẳng có biểu cảm gì, ngay từ đầu vẫn cứ rũ mắt xuống chẳng buồn ngẩng lên.
Phó Đông Ly mím môi vừa định lên cơn, nhưng nhìn sườn mặt nghiêm túc của Đinh Húc, không hiểu sao lại ngậm miệng im lặng. Hắn cảm thấy tính cách Đinh Húc rất liều mạng, y làm việc gì cũng có cảm giác quyết tâm toàn lực, hơn nữa không gì không làm được.
So sánh với sự vô tình hay hữu ý giúp đỡ của Phó Đông Ly trong trường học, ra khỏi trường rồi thì Tiêu Lương Văn rõ ràng càng quan tâm hơn nhiều.
Tiêu Lương Văn đưa đón Đinh Húc đến trường hai ngày, bất luận Đinh Húc có tan lớp tự học muộn đến thế nào hắn cũng chờ bên ngoài, cưỡi chiếc xe đạp cũ hỏng, đi theo sau Đinh Húc cùng nhau trở về. Cũng có lúc sẽ trò chuyện mấy câu, bình thường hắn không thích nói chuyện, lúc ở cùng Đinh Húc coi như nói đã nhiều rồi.
Cũng có lúc Đinh Húc trêu chọc hắn, mới đầu Tiêu Lương Văn nhất mực coi mỗi câu nói của Đinh Húc đều là thật, sau đó dần dần phát hiện, Đinh Húc cũng sẽ đùa với hắn, mỗi lần nói nửa thật nửa giả, thì sẽ không tự chủ được nheo mắt lại, khóe miệng giương lên, tuy rằng rất nhanh chóng khống chế được biểu cảm của mình, nhưng động tác nhỏ này vẫn bị Tiêu Lương Văn phát hiện.
Trong lòng Tiêu Lương Văn có phần cao hứng, hắn cảm thấy không phải với ai Đinh Húc cũng như vậy, có lẽ hắn, cũng được coi là bạn của Đinh Húc.
“Tiêu Lương Văn, bình thường cậu hay giao thiệp với người bên bến tàu à, có bạn bè gì không?” Đinh Húc đắn đo mở miệng nói: “Bên bến tàu số 13…”
“Vịnh Bích Thủy kia?” Tiêu Lương Văn nhanh chóng nói: “Có biết, xây dựng thêm ở bên kia, không dễ vào lắm, mấy con đường dẫn ra ngoài hầu như đều bị phong tỏa cả rồi.”
Đó là một bến tàu cũ, cũng không phải là một nơi hẻo lánh, nhưng xung quanh long xà hỗn tạp người gì cũng có, những công ty vận chuyển cỡ nhỏ cũng không thích xếp hàng bên đấy, đám ngư dân xung quanh có thể thuận theo lần mò không ít, ngay cả làm đất sét nung một đêm cũng có thể lỉnh mất mấy tấn.
Đinh Húc nhìn hắn hỏi: “Khoảng thời gian này cậu đều bận rộn làm bên đó hả?”
Tiêu Lương Văn nhìn y một hồi, chậm rãi nói: “Chị Tử Quân thuê trọn tiệm cơm rồi, một mình chị ấy còn nuôi con nhỏ, không rảnh làm hết, em qua giúp.”
Lúc này Đinh Húc mới nhớ tới chị Tử Quân còn có một đứa nhỏ, đến năm bảy tám tuổi thì không còn nữa, Lưu Tử Quân đau lòng thừa sống thiếu chết, thiếu chút nữa đã không gượng dậy nổi, về sau cũng không tái hôn, không sinh thêm con nữa. Trong long Tiêu Lương Văn coi cô ấy như chị như mẹ, rất nhiều chuyện chỉ có cô ấy mới khuyên được Tiêu Lương Văn.
Tiêu Lương Văn ra khỏi trại giáo dưỡng, lúc này lại có Tử Quân quản lý, cũng không đến nỗi đi vào con đường cũ, dính dáng đến tranh chấp bến tàu số 13, Đinh Húc cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhìn bến tàu số 13 tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, ban đầu không ít thứ chuyển vào từ nơi này, sau đó vụ án kim ngạch của một mình nó ồ ạt tăng lên cực cao, liền kéo theo rất nhiều quan chức ngã ngựa.
*Sr: Đoạn này mình thật sự không hiểu cái giá đất nó thế nào cả, xin thứ lỗi!!!
Chỗ này cũng có quan hệ mật thiết với cha Đinh Húc, y muốn đi xem bến tàu số 13, có lẽ đến chỗ đó y liền có thể hiểu rõ sự tình, về sau biết đâu có thể xoay chuyển cục diện chuyện trong nhà một phần…
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc một hồi hỏi: “Anh muốn đi đến đó sao?”
Đinh Húc đá một hòn đá nhỏ nói: “Không định đi, không phải sửa chữa đường thì cũng chỉ thực thi nhiệm vụ, qua hải quan không phải chỉ là mấy mảnh thuyền với biển, lúc nào xem chẳng được, có cái gì thú vị đâu.”
Tiêu Lương Văn “à” một tiếng, theo bước y đi về phía trước, không lên tiếng nữa.
Đinh Húc dừng lại, lại nói: “Ngày mai là thứ sáu, cậu không cần đón tôi, người trong nhà sẽ đưa tôi đi lớp phụ đạo.”
Tiêu Lương Văn đứng ở đó nhìn y.
Đinh Húc bị hắn nhìn đến mức da đầu hơi tê, cảm giác như đang nói dối con cún lớn tận tâm trung thành với mình, đối phương lấy ánh mắt ngốc nghếch nhìn thẳng y, giống như tuyệt đối tin tưởng những gì y nói.
“Thứ bảy cũng không cần đến, tôi bận một ngày.”
“Ồ” Tiêu Lương Văn gật gật đầu nói: “Vừa lúc chị Tử Quân bảo em sang kia nhập hàng, đến thứ hai em sẽ đón anh.”
Đinh Húc gật gật đầu, nói: “Được.”
Tiêu Lương Văn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi theo bản năng hắn cho rằng Đinh Húc không muốn hắn đưa đón nữa, hắn luôn cảm giác thiếu Đinh Húc một đại ân, tiền hắn cũng đã kiếm được gần đủ, thế nhưng lại không muốn hoàn lại sớm cho Đinh Húc, chỉ sợ có một ngày Đinh Húc thấy phiền không muốn qua lại với hắn, thì hắn vẫn còn cái lý do mà đến tìm Đinh Húc.
Nhà Đinh Húc đương nhiên không thiếu tiền, Tiêu Lương Văn buồn rầu suy nghĩ, có điều hắn cũng chẳng có thứ gì tốt có thể cho Đinh Húc cả.
Hắn không có bạn bè cùng lứa gì, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Đinh Húc này, cảm thấy người này trong nóng ngoài lạnh, mỗi một lần đều suy nghĩ cho hắn, hắn thực sự rất quyến luyến người bạn này.
Đinh Húc về nhà thu dọn ít đồ, thường vào cuối tuần y sẽ về nhà ngoại cùng Chung Tiệp, ít nhất cũng phải tốn mất một ngày, y giả bộ bị bệnh không đi, cầm đồ liền ra khỏi nhà.
Buổi tối không có mấy người bắt xe, tài xế vốn đang vui vẻ, nghe thấy Đinh Húc bảo muốn đến bến tàu kia, liền sống chết không chịu đi, “Thời gian trước bên đó xảy ra hai vụ cướp xe, án tử còn chưa phá đâu, đường xá chỗ đó còn tối om không có đèn, quá xa, tôi không đi.”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá Đinh Húc, đáng lẽ ra hắn không việc gì phải sợ một thằng nhóc như Đinh Húc, thế nhưng gần đây không yên ổn, ai biết thằng nhóc này có phải con mồi mà lũ người xấu đó thả ra hay không? Càng nghĩ lại càng cảm thấy giống, con cái nhà ai đêm rồi còn chạy ra bến tàu? Người lại vừa gầy vừa nhỏ, càng khả nghi… Sắc mặt tài xế thay đổi, ngừng xe ở ven đường trung tâm thành phố, nói: “Bạn học nhỏ, chuyện làm ăn này tôi không nhận, đưa cậu đến chỗ này miễn phí, tôi thật sự không đi đến bến tàu được.”
Đinh Húc bị hắn ném xuống giữa đường, nhất thời cũng kinh ngạc: “Bác tài, tôi trả gấp đôi tiền được không?”
Tài xế vừa nghe vậy càng không đi, đây rõ ràng là trẻ em lừa đảo rồi, “Không có được hay không, trong nhà tôi còn có người già trẻ nhỏ chờ tôi về, bạn học nhỏ cậu xuống xe đi, thật, xe của tôi cũng dởm, phí xăng dầu nhiều, chạy cả ngày cũng không kiếm được mấy đồng tiền…” Nói xong liền mở cửa chỗ Đinh Húc ra, nửa kéo nửa đẩy y xuống xe.
Đinh Húc bị đuổi xuống giữa đường, nhìn chiếc taxi quyết tuyệt bỏ đi, còn có chút không dám tin.
Rốt cục y đã làm điều gì không đúng, mà có thể bị nhận nhầm thành kẻ xấu vậy?
Còn cách bến tàu mười cây số nữa, không có xe làm sao mà đi, ý định nửa đêm trà trộn vào điều tra chút manh mối của Đinh Húc cũng đành ngừng lại, chỉ có thể trở về.
Đinh Húc đi chậm, phía sau có một chiếc xe né người phóng qua, lại nhanh chóng dừng xe quay đầu về, đi phía sau Đinh Húc. Đinh Húc đi chậm nó cũng đi chậm, Đinh Húc đi nhanh nó cũng đi nhanh.
Đinh Húc không nhịn được quay đầu, bị đối phương bất ngờ mở đèn pha chiếu thẳng vào hai mắt, y lấy cánh tay che kín nửa khuôn mặt.
Người ngồi sau xe rất hưng phấn hạ cửa xe xuống ngoắc tay với Đinh Húc, huýt sao nói: “Đúng nha, Đinh Húc, không phải cậu nói hôm nay học lớp bổ túc không tham gia cùng sân chúng tôi sao, làm sao, hối hận hả? Lên xe đi, mấy bàn bi a còn chưa mở màn đâu, tôi mang cậu qua.”
Đinh Húc buông cánh tay xuống một chút, nhìn khuôn mặt hưng phấn của Phó Đông Ly, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay không phải ngày hoàng đạo thích hợp ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lương Văn: Đinh Húc anh có chuyện gạt em có phải hay không?
Đinh Húc: Cậu nghi ngờ?
Tiêu Lương Văn bị manh đến càn quét tràn ngập ( vì bạn Đinh Húc nhà ta vô cùng khả ái):…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT