*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công việc ở đảo Tần rất nhàn hạ, cộng thêm thân phận nhân viên ngoài biên chế của Đinh Húc ở đây, cũng không có cương vị công tác cố định, bên trên cấp cho đại khái quyết định một lần tên gọi “Tham quan học hỏi”, ít nhiều có chút tính chất chiêu đãi.

Ngày đầu tiên Đinh Húc đến, được gửi cho một bộ đồng phục làm việc, không phải đồ vải dạ, mà chính là bộ loại thường mặc khi đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, có chút tương tự với đồ rằn ri, chỉ là màu sắc đều thuần xanh than. Bởi vì Đinh Húc đến đột ngột, ở đây cũng chưa chuẩn bị gì, Trưởng khoa Vương tiếp đón Đinh Húc cầm hai món trong kho hàng năm ngoài và năm nay gộp thành một bộ, đưa đến cho Đinh Húc.

“Thật sự xin lỗi, chưa chuẩn bị được gì, quần áo chỗ chúng tôi số tương đối lớn, tìm một vòng mới gộp lại được hai món như vậy…” Vải năm ngoái và năm nay không giống nhau, một cái màu đậm một chiếc màu nhạt, khiến quần áo không được đồng bộ, trưởng khoa Vương cầm tới mà còn ngượng cả ngùng: “Cậu thử nhìn một chút, không được nữa thì chúng tôi nghĩ cách thử xem…”

Đinh Húc nói cám ơn với ông: “Không cần đâu, cái này cũng rất tốt, cám ơn trưởng khoa Vương.”

Quần áo mặc lên coi như vừa người, Đinh Húc thân cao chân lại dài, mặc bộ đồ mà trông nó đẹp hẳn ra, cầu vai đồng phục làm việc đương nhiên không có, nhưng dù là vậy, Đinh Húc cũng rất quý trọng bộ đồ khó có được này. Lúc trước khi y học quan giáo, cũng là mặc bộ đồ như vậy, đến tận bây giờ y vẫn không nghĩ đã nhiều năm như vậy trôi qua, còn có thể một lần nữa kiếm được về, mặc lên người.

Trưởng khoa Vương xếp Đinh Húc dưới trướng một sư phụ, một người rất kinh nghiệm dẫn y đi tham quan học tập, có nhiều chỗ không thể vào, Đinh Húc liền đứng đợi bên ngoài, một chút mất kiên nhẫn cũng không có, yên tĩnh lại vâng lời.

Chỗ này ít nghiệp vụ, vị chuyên gia dẫn theo Đinh Húc hai ngày, đi thực địa bến cảng lấy mẫu kiểm tra, cũng chỉ là kiểm tra một số rương hàng rời vun lại thành đống, rồi lại mau chóng đưa Đinh Húc về bên phòng máy.

Đinh Húc là kỹ thuật viên ngoài biên chế, nhưng dù sao cũng không phải là kỹ thuật viên mới thi vào, thân phận có hơi nhạy cảm, có một số việc cần kỹ thuật của y, nhưng lại cũng đòi hỏi hiệp nghị bảo mật, nên ngay cả một chiếc máy tính cũng không thể cấp riêng cho y. Đinh Húc không hé răng, tự mình mang máy tính xách tay đến làm báo cáo mỗi ngày, khi nào y cần dùng sẽ dùng thẻ nghiệp vụ của người khác một chút, bởi vì máy tính nội bộ không cho phép dùng usb, có chút việc cũng không thể mang về làm, nhiều lần Đinh Húc phải bận bịu đến khuya, hơn chín giờ tối mới về nghỉ.

Chỗ ở cũng không phải được sắp xếp đặc biệt, chính là ký túc phổ thông của nhân viên, hai người một phòng, một cái hiên và một phòng vệ sinh, cực kỳ đơn sơ.

Sau khi Đinh Húc đến liền được phân vào ở cùng một chàng trai, đối phương ban đầu còn không có ý muốn tiếp lời Đinh Húc, nhưng sau thấy Đinh Húc hiền lành, dần dà lời cũng nhiều lên, cười nói: “Điều kiện của chúng ta rất gian khổ phải không? Cũng không biết cậu có quen hay không nữa, ha ha, chỗ này cách khu phố khá xa, gần đây cũng không có cửa hàng gì gì, chỉ có một quầy hàng tạp hóa dưới lầu có thể dùng thẻ cơm để mua đồ… Ồ đúng rồi, cậu có thẻ cơm không, không thì dùng của tôi này?”

Trái lại Đinh Húc khá quen với hoàn cảnh, cuộc sống này đã lặp lại rất nhiều lần trong những giấc mơ của y, có phần giống như quay lại thời học hải quan vậy, Y nghe đối phương nói vậy thì vội nói: “Chỗ này rất yên tĩnh, vô cùng tốt, Trưởng khoa Vương cho tôi một thẻ cơm, đủ dùng rồi.”

Người này có chút hiểu kỳ nói: “Trưởng khoa vương nói cậu là nhân viên kỹ thuật, chỗ nào thế? Chỗ nào lên hay là vừa tốt nghiệp?”

Đinh Húc nói sơ: “Mới vừa tốt nghiệp.”

Đối phương lập tức hiểu rõ, “Bảo sao tôi thấy tuổi cậu còn nhỏ như vậy ha ha.”

Hai người trò chuyện mấy câu, sư phụ hướng dẫn Đinh Húc liền gõ cửa đi vào, bưng ấm trà của mình, bên trong có ngâm mấy quả đười ươi[1], cười nói: “Tôi nghe phòng này cười nói vui vẻ, đoán ngay là hai người trẻ tuổi các cậu đang tưng bừng mà, nói gì đấy?”

[1] Quả đười ươi: có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, trị nhọt do nhiệt, trị táo bón, cầm máu cam ở trẻ, chữa gai cột sống,etc… mọi người tra thêm nha. (cre on pic)

quả đười ươi 2

Người thanh niên cùng phòng Đinh Húc rất tôn trọng bậc cha chú, đứng lên gọi một tiếng “Sư phụ”, trả lời: “Thì tám nhảm thôi sư phụ ơi, thầy còn không biết đâu, Đinh Húc vừa mới tốt nghiệp đó, rốt cuộc chỗ chúng ta cũng có người nhỏ hơn con rồi, ha ha ha!”

Sư phụ tiếp lời: “Đây chính là nhân tài kỹ thuật chúng ta tốn hết công sức mới giảnh được đấy, đừng có làm rộn nhé, cậu ấy mà chạy thì anh ở đó mà hốt trọn trách nhiệm đi.”

Đinh Húc ngồi nghe hai người họ nói đùa, nhận ra quan hệ của hai người họ rất tốt, cậu thanh niên cùng phòng năm ngoái được phân đến, cũng là do một tay sư phụ này dạy bảo, trong lúc nói chuyện có thể nhận ra được bọn họ ngày thường rất thân thiết, y cũng không có ý gì, bèn ngồi yên nghe bọn họ chuyện phiếm.

Nhân viên hải quan ít, có chuyện tý xíu nào là mọi người rất nhanh đã biết, tài liệu trước đây trong mạng cục bộ(mạng LAN) không thể thông tuyến cùng với những loại tài liệu khác, bây giờ bản mới vừa ra, trên cơ bản có văn kiện gì, hoặc là có quy định chế độ nào mới, mọi người đều có thể biết hết.

“Dùng mạng cục bộ này đúng là tiện thật, nhất là có thể cùng những nơi khác trao đổi giao tiếp nghiệp vụ, chúng ta ở bên này tẩu tán hàng hóa, mấy thứ quặng tinh luyện kia sẽ được chuyển trực tiếp sang cho đảo Lục làm, thật là tiện.” Chuyên viên hướng dẫn Đinh Húc có chút cảm khái, “Không thể không phục mấy thứ công nghệ cao được mà, nếu là trước kia, cái loại nghiệp vụ không thành thục kiểu gì cũng phải kéo ba bốn vị thiên tài mới làm cho xong được, bây giờ tốt rồi, chuyện chỉ tốn hai tiếng.”

“Đúng thật là rất tiện lợi, có tin gì mới truyền đến cũng mau, ấy ấy sư phụ, cái tin thưởng mấy hôm trước nửa đêm cửa khẩu Mông Tự[2] phát ra ấy…” Thanh niên cùng phòng liếc nhìn cửa đang đóng, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ý?”

[2] Mông Tự là một huyện cấp thị, từ 2003 là thủ phủ của châu tự trị dân tộc Cáp Nê, Di Hồng Hà, tỉnh Vân Nam, TQ, VN hiện nay có rất nhiều tour đi Mông Tự nè.

“Còn chuyện gì được nữa, thưởng sai thôi.”

Thanh niên không tin, truy hỏi: “Làm sao thế được, bên trên miêu tả rõ mũi rõ mắt, tên người cũng đầy đủ, còn có cả hình… Cái gì mà phá được vụ buôn lậu kim loại công nghiệp lớn, số tiền trên đó cũng không nhỏ, nếu là thật, thì người bên kia lập công chắc rồi, phải thăng liền ba cấp chứ? Vẫn là biên giới tốt hơn, cơ hội lập công thật là nhiều quá đi.”

Giọng người thanh niên chứa sự hâm mộ, ngón tay vị chuyên gia hướng dẫn hắn lại gõ bàn mấy cái, răn dạy: “Đừng có đoán mò, anh thì biết nó nguy hiểm nhường nào chứ.”

“Vậy sư phụ, tại sao bọn họ nửa đêm mới thông báo khen ngợi chứ, rồi lại còn rút lại khen ngợi, rất nhiều người đã thấy rồi còn gì.” Người thanh niên vẫn không hiểu, hỏi tiếp: “Loại chuyện này thường không viết sai đâu đúng chứ? Sư phụ, ngài giải thích cho con mới, dù sao chỗ này cũng không có người ngoài, con đã buồn bực hết mấy hôm nay rồi đó.”

Chuyên viên lão luyện nhấp một ngụm trà, nói: “Chuyện này đừng nói là khen ngợi, sắp tới thôi còn phải bị phân xử nữa đấy!”

Người thanh niên khẽ sửng sốt, nói: “Hả? Phân xử á, tại sao?”

“Vụ án buôn lậu phá được ở Vân Nam ấy, hồ sơ chính là bị bên phía cửa Mông Tự xử lý, có người muốn cướp công, cấp trên ở đó lưu loát viết cả một bài phát lên mạng nội bộ, kết quả ai ngờ vụ án bên kia chưa hoàn toàn chấm dứt, là hại những nhân viên nằm vùng không nhỏ, hình như còn có mấy bộ đội, bên kia còn đang đập bàn phùng mang trợn mắt gây với chúng ta mãi kìa.”

Đinh Húc chẳng qua vốn chỉ ngồi yên lắng nghe, nhưng sau khi nghe rõ là chuyện ở Vân Nam, lông mày không nhịn được giật một cái.

“Trời? Xảy ra chuyện gì vậy, những người đó không sao chứ?” Người thanh niên sốt sắng.

“Còn chưa định án xong đâu, hình như xổng mất một trọng phạm, đang đợi truy bắt, cũng có nói là bọn côn đồ bắt được con tin… Chuyện bên trong đó chúng ta cũng không nói rõ được, àiii ” Chuyên viên lão luyện thở dài, “Mấy gã con ông cháu cha kia cũng thật chết người, giờ đã chẳng giúp được cái khỉ gì, lại còn kéo chân người khác.”

Cổ họng Đinh Húc phát khô, tim đập đặc biệt nhanh, lần đầu tiên chủ động mở miệng nói: “Công hàm khen ngợi đó, tôi có thể xem một chút không?”

Sư phụ hướng dẫn ngồi đối diện sửng sốt một chút, nói: “Cái này đã xóa rồi, sao mà tìm được chứ?”

Người thanh niên gật đầu, nói: “Đăng có mấy tiếng thôi, lúc đi làm tôi có lướt qua, lúc tìm lại cũng không tìm được.”

Mặc dù là thông báo trong mạng nội bộ, nhưng nhiều người nhiều mắt, loại tin tức này một khi đã thông báo ra, thật sự là tổn thương lớn nhất và uy hiếp đối với những chiến sĩ luôn âm thầm phấn đấu kia. Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, cho dù đổi giọng bảo xin khen ngợi cho bọn họ, tất cả đều không được phép nói vậy.”

Đinh Húc trầm mặc ngồi im, nghe đối phương nói chuyện ở Vân Nam. Đầu y giờ đây đang ù đi, nhưng vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, gắng nhớ mấy lời nghe được, y biết vụ án đó liên quan đến một bộ phận quân đội buôn lậu kim loại quý, đối phương chỉ nói vị trí đại khái, Vân Nam lớn như vậy, nhất thời cũng không biết phải tra ở đâu bây giờ…”

“Sáng sớm bên kỹ thuật đã rút lại công hàm khen ngợi rồi, tôi liếc thấy, phía trên cũng không viết vị trí cụ thể, có thể vẫn có lòng bảo mật  thông tin cá nhân chăng.”

“Thôi đi, nếu bọn họ mà còn muốn bảo mật cá nhân thì còn để hình là quái gì! Mấy tiếng trôi qua, nên thấy hay không nên thấy, mấy tiếng như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra được…”

Trám Đinh Húc bắt đầu rịn mồ hôi, y chỉ ngồi yên đó, nhưng người lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chuyện này có lẽ không liên quan gì đến Tiêu Lương Văn, Đinh Húc tự an ủi trong lòng, nhưng càng muốn như vậy thì lại càng cảm thấy hết hồn hết vía, y vẫn không yên lòng, dù sao cũng phải kiếm biện pháp gì đó chứng thực mới được. Nếu như có thể tìm được công hàm khen ngợi bị xóa… Nếu như có thể tìm được hình phía trên, thông qua vệ tinh xác định được ví trí một chút, có lẽ sẽ tìm ra được là ở chỗ nào.

Đinh Húc bình tĩnh nhìn bàn tay, ý tưởng vừa nảy ra sinh sôi nảy nở, không cách nào khống chế được khiến y muốn làm gì đó.

“…Đinh Húc?”

Đối diện có người gọi y, khiến y hoàn hồn, vội vàng ngước đầu nhìn: “Có!”

Sư phụ hướng dẫn y cười ha hả đứng lên, đã định đi, hỏi y: “Ngày mai là chủ nhật, nghỉ trực, cậu có muốn trở lại thành phố với tôi không? Chỗ này không dễ bắt xe, cậu có muốn đi cùng không?”

Đinh Húc nghe thấy giọng mình bình tĩnh đáp lời: “Không cần ạ, tôi muốn mình mau chóng quen thuộc công việc, trực ở phòng máy là được rồi.”

Đối phương không hề nghi ngờ dù chỉ một chút, nghe thấy y nói muốn làm thêm giờ, còn có ý khen ngợi nói: “Vậy được, Minh nhi, Tiểu Cao trực ban, để hai người họ dẫn cậu đến phòng máy.”

Giọng Đinh Húc có chút khàn, gật đầu nói: “Được.”

Hôm sau là chủ nhật, ngày nghỉ có rất ít người trực, người trong phòng máy lại ít, Tiểu Cao cũng là nhân viên kỹ thuật, anh ta ở lại trực cùng Đinh Húc. Buổi sáng nhàn hạ cơ bản chẳng có việc gì, Tiểu Cao nhận điện thoại của bạn gái, không tiện nói nhiều gì trước mặt Đinh Húc, nên che ống nghe đứng dậy ra ngoài nghe.

Tiểu Cao vừa đi, tầm mắt Đinh Húc liền rơi vào máy tính của anh ta, thẻ nghiệp vụ vẫn còn cắm trên đó, ánh sáng màu lam của máy chủ nhấp nháy đập vào chiếc thẻ kim loại màu bạc, khiến cổ họng Đinh Húc căng lên. Y nhắm mắt một cái, giống như hạ quyết tâm, đứng dậy đến ngồi vào máy của Tiểu Cao.

Chỉ lần này, y chỉ tìm lần này thôi. Bất kể có tìm được hay không, chuyện sau đó y đều sẽ chủ động nhận lỗi.

Đinh Húc nghĩ như vậy, đốt ngón tay khẽ run lên, thế nhưng lúc dùng chuột và gõ phím lại chẳng hề cẩu thả, từng chút một men theo tuyến thời gian thăm dò khôi phục số liệu. Y nhanh chóng tìm được một chút dấu vết, thành công tìm được thứ mình muốn, chờ lúc công hàm khen ngợi xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt y, Đinh Húc đọc lướt chữ viết như gió, sau đó lại nhanh chóng kéo xuống phần hình ảnh.

Chỉ là một cái trại nhỏ, không nhận thấy điều gì đặc biệt, giống như vô số trại nhỏ ở biên giới khác, chẳng qua bên cạnh có đặt một số rương hòm khả nghi và các cục kim loại tán loạn bên ngoài, nếu như nhìn kỹ, trên cây to bên cạnh rương gỗ còn có vết đạn lưu lại, đen ngòm ở trên đó….

Không có người nào lộ ra ngoài, lộ ra ngoài chẳng qua chỉ có nửa cánh tay, dường như người ở ngoài khẩu độ của ống kính, không lấy được toàn hình ảnh. Hình rất mờ, đại khái là lúc chạng vạng hoặc rạng sáng, sắc trời không phải rất sáng, nên chỉ có thể loáng thoáng thấy được đôi chút.

Đinh Húc nhìn chằm chằm nửa đoạn cánh tay kia, nhìn rất rất lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play