*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công việc của Tiêu Lương Văn ở tỉnh X đã giải quyết xong xuôi, Đinh Húc cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, y nhắn lại rằng mình quay về phương Bắc chuẩn bị khai trường, liền lên đường.
Hai người Chung Tiệp và Đinh Thành Hoa vốn không quan tâm bao nhiêu đến y, lại bị hai bức thư đột nhiên xuất hiện làm cho sứt đầu mẻ trán, nên càng không có thời gian trông coi Đinh Húc, sự chú ý của họ đều đặt cả lên trên người nhau. Chuyện này cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Đinh Húc, y thu dọn qua hành lý rồi rời khỏi nơi này.
Tiêu Lương Văn đồng hành cùng y, công việc ở đây đã xử lý xong xuôi, hắn nhắn với Phan Phong một tiếng rồi đi cùng Đinh Húc, coi như nghỉ phép.
Lần này bọn họ có nhiều thời gian, hai người ngồi chung xe lửa rời khỏi, thời gian trước Đinh Húc không nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn cứ ngủ mãi, cho dù là dừng xe ngắn ngủi dọc đường y cũng không rời chỗ, chỉ ngủ ở giường nằm.
Gần đây Đinh Húc gầy đi rất nhiều, lúc này lại mang vẻ tái nhợt như bệnh nặng mới khỏi, cho dù có ngủ thì vẫn cứ nhíu mày, điều này làm cho Tiêu Lương Văn luôn không kìm lòng nổi đi coi y.
Đinh Húc nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng kia, đưa chân ra nhẹ nhàng đá hắn một chút, khàn khàn giọng nói: “Về trên giường cậu đi, ngủ.”
“Em tỉnh ngủ rồi, ngồi ở đây một lúc có được không?” Tiêu Lương Văn nghiêng người kéo tấm mành trên cửa sổ xe một chút, xe lửa ầm ầm vang dội, cảnh sắc ngoài cửa sổ lùi lại rất nhanh, đã cách rất xa tỉnh X.
Đinh Húc không đáp lại hắn, trở mình, đắp chiếc áo khoác của Tiêu Lương Văn ngủ thật say.
Lúc lại đi qua một trạm dừng, Tiêu Lương Văn xuống trạm mua một ít trái cây, rửa xong đặt trên bàn gấp, thấy Đinh Húc không tỉnh thì tự lấy một quyển sách ra đọc.
Hắn tinh lực dư thừa, một ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng là đủ, lúc ở Nam Cương[0] còn bị Phan Phong hành không ít, đã quen, du lịch xe lửa đối với hắn mà nói cũng không khổ cực gì.
[0] Nam Cương: phía nam Tân Cương.Đinh Húc ngủ đến xế chiều, híp mắt chầm chậm một lúc, hơi tỉnh táo lại chút. Y thấy Tiêu Lương Văn đang đọc sách, thấy hơi kỳ quái, nhất là quyển sách kia còn được bọc bìa, nhìn hình thức giống như rất được hắn yêu quý. Y ngồi dậy ngáp một cái, hỏi: “Cậu đọc sách gì đấy?”
Tiêu Lương Văn ngồi gần một chút, nghiêng sách trong tay cho y nhìn một cái, Đinh Húc chỉ liếc sơ hai hàng chữ liền đỏ cả mặt, giật sách qua gấp lại, nhỏ giọng mắng: “Cậu đang làm cái quỷ gì thế, đọc cái thứ này!”
“Lấy ở nhà Thiếu tá Phan đấy.” Tiêu Lương Văn nhích lại gần y một chút, có chút hiếu kỳ hiếm mới thấy, nói: “Anh nói liệu anh ta có phải cũng giống như em không?”
Đinh Húc tịch thu quyển sách, nghiêm mặt nói: “Giống cái gì?”
Tiêu Lương Văn cười một chút, nói: “Cũng giống như em, có một người mà mình cực kỳ thích đó.”
Đinh Húc bị hắn nói á khẩu, nhưng mà sách cũng không trả lại, cất vào túi xách, “Cậu muốn học vệ sinh sinh lý, thì về chọn mấy tài liệu chuẩn mà học, đừng xem những thứ lung tung này, toàn viết không chính xác.”
Tiêu Lương Văn ngồi đó nhất thời mắt sáng rực lên, hắn mới chỉ biết lấy ở chỗ Phan Phong một quyển sách đặc thù như thế, nhưng nghe Đinh Húc nói vậy, dường như là thật sự có tài liệu học tập chính quy nhỉ? Thậm chí Đinh Húc còn từng nghiên cứu cái này nữa, là vì hắn sao…
Lòng Tiêu Lương Văn ngứa ngáy không chịu được, rất muốn hỏi Đinh Húc thử xem loại tài liệu chính quy này mua ở đâu, tất cả nhiệt tình học tập của hắn trong nháy mắt bùng cháy. Có điều so với cái này, hắn lại càng muốn đi hôn hôn Đinh Húc hơn, thế nhưng nếu như làm chuyện quá thân mật trong xe lửa, sợ rằng sẽ bị đòn.
Nghĩ như vậy, hắn lại nhịn xuống, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Húc một khắc không rời.
Đinh Húc đứng dậy đi ăn chút gì đó, sau khi hơi tỉnh táo, lại lật bản đồ ra xem. Hành trình lần này của y và Tiêu Lương Văn không có kế hoạch đặc biệt gì, ban đầu Đinh Húc muốn về bên ông Đinh kia, nhưng suy nghĩ một chút vẫn chỉ để Tiêu Lương Văn mua vé nửa chặng, y phân vân mâu thuẫn thật lâu cuối cùng vẫn muốn đích thân đến nơi đó nhìn một chút.
Tiêu Lương Văn nhìn qua, hỏi: “Muốn đi đâu tiếp anh?” Vào thời điểm này trong xe đều là những gia đình dẫn con đi chơi hè, hai người bọn họ ngược lại cũng không kỳ lạ, Tiêu Lương Văn có nhiều thời gian, bây giờ Đinh Húc muốn đi nơi nào, hắn cũng tình nguyện kề bên.
Đinh Húc suy nghĩ một chút, chỉ một tuyến đường trên bản đồ, nói: “Chỗ này đi, tôi muốn đến đó xem chút.”
Tiêu Lương Văn nhìn một cái, là một thành phố nhỏ phương Bắc, trái lại cách thành phố L cũng không xa, cũng là một thành phố nhỏ gần biển. Hắn gật đầu, nói: “Được, đến đó đi.”
Đinh Húc nhìn chỗ đó trên bản đổ, một thành phố rất nhỏ ký hiệu D, y nhìn rất lâu, ánh mắt hơi phức tạp.
Tiêu Lương Văn nhìn biểu hiện của y có chút khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Đinh Húc lắc đầu một cái, nói: “Không có gì, không đi chỗ đó, không biết chỗ đó thế nào.”
“Hẳn cũng không tệ lắm, em vừa mới nhìn trên bản đồ dường như có mấy hòn đảo nhỏ, có khi có thể đi thuyền chơi.” Tiêu Lương Văn suy nghĩ xong, nói: “Nếu như anh không thích, vậy chúng ta đổi chỗ khác…”
Đinh Húc khép bản đồ lại, nói: “Không cần đâu, đi đến đó đi, tôi muốn xem thử.”
Xe lửa đi mất hai ngày rưỡi, trong lúc đó lại đổi hai ba lần ô tô, cuối cùng cũng đã tới thành phố D.
Đây là một thành phố thật nhỏ, phong thổ nhân tình nơi đây đều rất chất phác, cũng không quá phát triển, trừ một số vùng ngập nước nguyên sinh và tài nguyên dầu khí bản xứ ra thì cũng không có gì đặc biệt, khá giống các thành phố lớn phương Bắc khác. Ở nơi này đã là cuối hè, thời tiết dần dần mát mẻ.
Hai người Đinh Húc và Tiêu Lương Văn hành trang đơn giản, mỗi người đeo một ba lô liền ở lại đây. Đinh Húc thuê một căn nhà, tìm chỗ đặt chân, mỗi ngày đều ra ngoài đi hết phố lớn ngõ nhỏ. Dường như y đang tìm người, hỏi mấy nhà định cư lâu đời ở đây, hỏi cả thành phố chẳng lớn này một lần, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Tiêu Lương Văn ở bên cạnh y, Đinh Húc đi thì hắn theo sau lưng, Đinh Húc mệt mỏi, hắn liền nhận đỡ ba lô của y, tìm một chỗ cùng y ăn cơm, nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tiêu Lương Văn sợ y ăn không quen đồ ở đây, thế nhưng sau khi Đinh Húc tới nơi này, ngược lại có tinh thần hơn trước nhiều, nên hắn cũng dần dần yên tâm.
Hai người ở lại nơi này gần một tuần, lúc đầu Đinh Húc còn thăm hỏi tìm kiếm nhưng càng về sau thì càng không đặc biệt muốn hỏi gì nữa, liền cùng Tiêu Lương Văn ở lại chỗ này nghỉ phép một thời gian.
Nơi này không có người quen bọn họ, ở đây so với nơi khác có thể thoải mái hơn chút, lúc Tiêu Lương Văn đi mua đồ, đôi khi thừa dịp không chú ý còn nói với người ta hắn là anh của Đinh Húc.
Bà lão bán quà vặt cười ha hả vừa cân bánh bỏng gạo[1] vừa khen ngợi: “Tình cảm anh em hai đứa thật tốt, nghỉ hè cùng đi chơi với nhau đúng chứ? Cậu đấy, cái ông anh trai này xót em, rõ thật là săn sóc em trai.” Bà chỉ nhìn thấy dáng người Tiêu Lương Văn cao, lại đeo hai chiếc ba lô, liền khen ngợi một câu như vậy.
[1] Nguyên văn là: 米花糖, nhưng tui đọc nguyên liệu cách làm thì y chang bánh bỏng gạo bên mình, nên tui để vậy. =)) Trông thì ngon nhưng ăn nhiều rát lưỡi =VBánh bỏng gạo
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc, thấy y đang cúi đầu chọn đồ tại gian hàng kế bên thì thoắt gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Bà lão gói xong bánh bỏng gạo đưa cho hắn cầm, nói: “Đây, sáu tệ.”
Tiêu Lương Văn theo bản năng sờ túi một chút, hơi ngừng lại, nói với bà lão một câu “Chờ cháu chút.” rồi bước nhanh đến tìm Đinh Húc nhỏ giọng thầm thì, Đinh Húc nhìn hắn một cái, móc mười tệ từ trong túi ra đưa cho hắn, lúc này hắn mới quay lại trả tiền.
Bà lão đưa đồ cho hắn, trong lòng thầm nói có lẽ em trai bên kia mới là người có trách nhiệm bận tâm lo nghĩ, gì thì gì người quản lý tiền bạc trong nhà mới là người lớn nhất ấy.
Tiêu Lương Văn không biết mình từ người anh cả tốt biến thành một tên ngốc trong nháy mắt, còn đang xách bánh bỏng vừa mua được rất thích thú tò tò theo sau Đinh Húc.