*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Húc chờ cảm xúc của Chung Tiệp bình tĩnh lại một chút, nhỏ giọng hỏi bà đã xảy ra chuyện gì.

Cả đời Chung Tiệp thuận buồm xuôi gió, tới tận bây giờ vẫn chưa từng bị sốc như vậy, mắt khóc đến sưng đỏ mà nói: “Khoảng thời gian trước, mẹ đi tu học, vốn dĩ bảo cuối tháng về, chẳng phải là xong trước có mấy ngày thôi sao, vậy nên mẹ muốn về nhà sớm chút, ai ngờ sáng sớm hôm qua mẹ vừa vào đến cửa đã thấy ngay đôi giày cao gót trắng, lúc ấy mẹ cảm thấy có gì đó là lạ… Đi vào nhìn một cái, con hồ ly tinh không biết xấu hổ đó đang mặc áo ngủ của mẹ, còn ngồi ở phòng khách uống trà, thật sự tức muốn chết!”

“Con cũng đã gặp ả kia rồi đó, chính là ả đàn bà mà lần trước ông ta dẫn đến nhà ông nội con ăn tết! Bắt đầu từ lúc đó ông ta đã không tốt đẹp gì rồi, bảo sao mà lại mang tài xế và đồng nghiệp đến chỗ ông con xa lắc xa lơ… Nhất định ông nội con cũng biết, cả đám người nhà lão Đinh túm lại bắt nạt một mình mẹ thôi!”

Chung Tiệp nói đến đây, lại không nhịn được khóc lóc, nhục nhã và giận dữ đan xen nhau, chưa có sự phản bội của chồng nào mà cay đắng đến vậy.

Đinh Húc thoáng nghĩ lại, nhớ đến vị nữ đồng nghiệp nọ, nhưng mà trong ký ức của hắn thì hôn nhân của người phụ nữ này và chồng vẫn còn kéo dài nhiều năm nữa, đứa trẻ thì cũng học xong trung học mới ra nước ngoài… Tại sao lại có quan hệ với cha hắn? Nhưng mà thái độ của ông nội với cô ta cũng rất kỳ lạ, cho dù ông có tức giận cũng sẽ không giận ra mặt với cha hắn ngay trước mặt cấp dưới, nguyên nhân duy nhất là, giống như mẹ đã nói, ông Đinh đã biết rồi.

Đinh Húc nhíu mày, nói: “Cha con đâu, ông ấy nói thế nào? Người khác thì sao?” Thời gian hắn và Chung Tiệp sống cùng khá dài, gặp phải tình huống đột nhiên như vậy, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm cha để hỏi rõ.

Ánh mắt Chung Tiệp đờ đẫn, khóe mắt đỏ một mảng, liên tục khóc lóc, nói bằng giọng oán trách: “Hiện giờ ông ta chính là kẻ khốn kiếp, mẹ bắt được hai kẻ đó trong phòng, ông ta liền đi ra phòng khách ngồi mà cũng không thèm giải thích gì với mẹ!”

Chịu đựng một ngày một đêm qua quả thực quá khó khăn, Chung Tiệp còn chưa nói với người đằng ngoại, trong lòng ít nhiều gì cũng còn mấy phần mong ngóng chồng, bà cứ cho là ông ta bị bắt vậy sẽ có cảm giác áy náy, sẽ nhận lỗi rồi đối tốt với bà gấp bội, nhưng lại không thể ngờ tới Đinh Thành Hoa lại tỏ thái độ “tôi làm chuyện như thế đó cô thấy thì sao chứ”, thứ đó làm cho lòng tự ái của bà không chịu nổi, đều sắp bị ông ta làm cho suy sụp hết cả rồi.

“Làm thế nào đây Đinh Húc à, nếu thật sự cha con không cần chúng ta nữa, vậy sau này  chúng ta ra ngoài làm sao mà ngẩng đầu làm người được đây?” Chung Tiệp nức nở nói, bà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo về gia đình hơn người này, bây giờ nó lại thành tâm bệnh của bà.

Đinh Húc cầm khăn lông ướt lau mặt cho bà, khi lau đến gò má trái, Chung Tiệp nhịn không được mà tránh ra một chút, khẽ “ss”[0] một tiếng.

[0] đây là tiếng các bạn rít nhỏ qua kẽ răng khi mà chúng ta bị đau ấy. Ví dụ như đi sát trùng viết thương, bạn hít ngược vào một hơi sẽ thấy tiếng kiểu xì.ì.ì…

Sắc mặt Đinh Húc thoắt đổi, bỏ khăn mặt ra muốn xem xét: “Mặt mẹ sao vậy?”

Chung Tiệp cứ che không cho hắn nhìn, luôn miệng nói: “Không có gì, không sao đâu… Chỉ là vô tình đụng một cái…”

Mặt bà có dặm lớp phấn mỏng, lúc này bị Đinh Húc lau sạch, có thể nhìn rõ gò má trái đỏ hơn bình thường một chút, giống như bị người ta đánh vậy. Lông mày Đinh Húc nhíu chặt, thật nhẹ nhàng lau cho bà, nhìn chằm chằm chỗ bị thương kia, hỏi: “Ông ta đánh mẹ?”

Chung Tiệp mím môi, hức một tiếng, bụm mặt khóc òa lên.

Lửa giận trong lòng Đinh Húc bùng lên, trước đó hắn ít nhiều gì cũng còn hảo cảm với cha, luôn cảm thấy cần phải tự đi hỏi cha rõ ràng ròi mới từ bỏ ý định, bây giờ thấy vết thương trên mặt mẹ, chút xíu ý định muốn đi hỏi đã mất tăm mất tích. Cho dù thế nào chăng nữa, động tay động chân với phụ nữ đều là sai trái, hơn nữa còn do ông ấy sai trước!

Bả vai Chung Tiếp co rụt một hồi, nước mắt chẳng thể chảy thêm nữa, mắt bà đau nhói, chỉ có thể tạm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đinh Húc cầm hộp thuốc đến bôi thuốc cho bà, lại dùng khăn lông đắp mắt, lẳng lặng chăm sóc bà, đồng thời suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Chung Tiệp che mắt một hồi, lại đặt khăn lên mặt, đời này bà chưa từng bị bạt tai, đây vẫn là lần đầu tiên. Bà nằm trên salon, cũng không biết là nói cho Đinh Húc nghe hay là nói cho mình nghe, chỉ lẩm bẩm: “Mấy người phụ nữ đó cũng chờ cười nhạo tôi, rốt cuộc để các ả đợi được đến lúc rồi, tôi sớm biết sẽ có ngày như vậy mà, tôi vẫn biết…”

Đinh Húc biết bà bị kích thích đến loạn cả lòng rồi, chui vào ngõ cụt không cách nào phán đoán chính xác được. Hắn nghĩ thực tế hơn so với Chung Tiệp một chút, thoáng trầm ngâm, nói: “Mẹ à, mẹ có muốn ly hôn không?”

Chung Tiệp chợt mở mắt ra, giật mình nhìn hắn: “Cái gì?”

“Con hỏi mẹ có muốn ly hôn với cha hay không.” Đinh Húc vỗ nhẹ mu bàn tay bà, an ủi nói: “Mẹ đừng sợ, ông ấy sai, chứng cứ đầy đủ, tài sản có thể xử[1] cho mẹ.”

[1]xử ở đây tức là khi có ra tòa thì tòa sẽ phán chia tài sản cho Chung Tiệp.

Trường hợp lên tòa như vậy không thiếu, tìm một luật sư khá hơn chút là nắm chắc phần thắng, cộng thêm Đinh Thành Hoa còn là nhân viên công chức, nếu như Chung Tiệp ác hơn chút thậm chí có thể kiện đến đơn vị, ảnh hưởng đến việc thăng tiến về sau của ông ấy. Đinh Húc nhớ rõ lúc trước công ty Tiêu Lương Văn dưới danh nghĩa không thiếu các luật sư lợi hại, đến nay hắn vẫn nhớ rõ một người, một cái miệng ăn nói hết sức lợi hại. Bây giờ ước chừng hai mươi tuổi, ra nghề lúc này còn chưa có phấn đấu nên danh tiếng, nếu không nhớ nhầm, chắc cũng ở tỉnh X.

Hắn phân tích một chút tình huống cho Chung Tiệp, chỉ lựa nói đến đó thì ngừng chuyện, Chung Tiệp cắn cắn môi nói: “Con để mẹ nghĩ chút, mẹ còn muốn suy nghĩ lại lần nữa.”

Đinh Húc nhận ra được bà đang mâu thuẫn, cũng không ép bà quyết định ngay, nói: “Được, con đưa mẹ đến phòng ngủ nghi ngơi chút trước đã, mẹ phải ngủ một giấc, chờ tỉnh rồi nghĩ rõ ràng, thậm chí có thể thương lượng với bên họ ông ngoại một chút.”

Chung Tiệp tựa như tìm được tâm phúc, gật đầu nói: “Đúng rồi, mẹ còn phải hỏi người nhà một chút, mẹ đi ngủ một hồi, tỉnh rồi thì đi hỏi bọn họ một chút.”

Bà vẫn luôn được nhà mẹ chăm sóc hết mực chu đáo, chưa bao giờ trải qua những chuyện này, giống như là một bụi hoa hồng gai sinh trưởng trong nhà kính, kiều diễm bức người, nhưng lại chưa từng trải qua bất kỳ mưa gió gì. Ban đầu gả cho Đinh Thành Hoa, cũng là nhìn thấy tương lai phát triển của ông ấy, thành ra giống như chuyển đến một nhà kính khác, lại không nghĩ rằng nhà kính này lại có lúc thay đổi thời tiết.

Đinh Húc nhìn bà ngủ, lúc này mới xuống lầu tìm bừa cho mình chút đồ ăn, làm dịu đi cơn đói chút, lại bấm giờ, tính lúc ông Đinh vào phòng bệnh kiểm tra xong xuôi, rồi cầm điện thoại liên lạc cho cô hai.

Cô hai nghe rất nhanh, chỉ là nói chuyện cũng rất vội vã: “Đinh Húc này, hai ngày này chúng ta chuyển viện cho cho ông nội cháu rồi, chờ qua một thời gian ngắn nữa cháu xem một chút xem là ở lại nhà cháy hay là về tiếp tục đi học… Được rồi, không nói trước nữa, có người đến.”

Đinh Húc cũng chưa kịp đáp lời cô, nghe cô nói vậy cũng chỉ có thể day day ấn đường thở dài, khi đang định dập máy, tiếng cô hai bên kia lại mơ hồ truyền đến.

“… Cũng đâu phải em trách móc gì, nhưng hai mẹ con cũng thật là, ông đã bệnh thành như vậy mà còn không ngừng thêm phiền phức.”

“Cũng không phải! Muốn ở lại đi học thì ở lại, đến nửa năm rồi lại đi là có ý gì, ông đi qua đi lại chuyển trường có vui đâu, thế cho nên mới ảnh hướng đến bệnh tình đó…”



Giọng nói bên kia mơ hồ, thế nhưng vẫn có thể nghe được, hẳn là người cầm điện thoại di động không biết mình chưa tắt máy, lải nhải mấy lời trong bụng.

Đinh Húc nói vào micro: “Thủ thục tôi chuyển trường là bí thư làm, đệ trình hồ sơ cũng theo kiểu bình thường, cũng sẽ tiếp tục về đi học, không nhọc cô hao tâm.” Nói xong cũng không để ý đối phương sau khi nghe có phản ứng gì, cúp thẳng.

Đinh Húc tra mấy số điện thoại, vừa gọi đi vừa mặc áo khoác dày vào đi ra ngoài, Chung Tiệp còn do dự không quyết định, nhưng mà Đinh Húc còn hiểu lòng dạ đàn ông rõ hơn bà, nếu như lúc này Đinh Thành Hoa ngay cả một chút áy náy cũng không có, cho dù Chung Tiệp không đề cập đến, ông ấy cũng định ly dị..

Lúc này nhất định phải lấy được chứng cớ trước.

Người Đinh Húc quen biết ở tỉnh X không nhiều, sau khi lặn lội tìm mấy trụ sở luật sư cũng không tìm được người hắn biết kia, đang trong lúc đường cùng, chợt nhớ tới Phó Đông Ly.

Nhà họ Phó vẫn luôn ngụ tại tỉnh X, có lẽ Phó Đông Ly không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không thể phủ nhận hai người anh có năng lực của y, nhất là cậu hai Phó, trong tay có một vài tài nguyên loại bàng môn tà đạo, nói ra thì chúng vẫn có thể giúp ích rất nhiều.

Hắn do dự một chút, rồi vẫn gọi điện cho Phó Đông Ly, bên kia bắt máy rất nhanh, lười biếng alo một tiếng, nói: “Ai vậy? Sớm như vậy đã quấy nhiễu giấc mộng người ta, có để cho người ta ngủ nghỉ cho ngon được không…”

Đinh Húc nhìn thời gian một cái, đã sắp trưa rồi, hắn cười một tiếng nói: “Phó Đông Ly, tôi là Đinh Húc, tôi về rồi, trưa nay mời cậu bữa cơm.”

Phó Đông Ly ừ một tiếng, giữa chừng tiếng nói chợt cao vút lên, tựa như rốt cuộc cũng tỉnh hồn ngồi dậy rồi vậy, nghe một trận tay chân luống cuống, nói: “Chết toi, Đinh Húc?! Ái chà, cậu về rồi hả, cậu về lúc nào mà cũng không nói cho tôi một tiếng, có còn coi tôi là huynh đệ hay không… Cậu ở đâu, bây giờ tôi qua đó tìm cậu liền.”

Đinh Húc nói một vị trí, Phó Đông Ly lập tức đồng ý nói: “Chỗ đó tốt, gần đây có không ít tiệm cơm mới mở, cũng đúng dịp tôi muốn đi nếm thứ một chút.”

Vị trí Đinh Húc chọn chính là chỗ khu phố cũ và khu phố mới tiếp giáp, cách phòng Tiêu Lương Văn ở không xa lắm, ban đầu hắn đề cập với Tiêu Lương Văn bảo cậu mua cửa hàng thì mua ở khu vực này, nếu như mua hồi đầu năm, bây giờ sửa sang xong xuôi vừa đúng lúc kinh doanh. Bắt đầu từ giờ đến nội trong mấy năm nữa, giá cả mướn phòng hàng năm tăng gấp bội, chỉ có cao chứ không thấp hơn.

Việc sửa đổi khu phố cũ đã bắt đầu, chưa tới nửa năm mà dáng vẻ đã thay đổi, sau khi Đinh Húc đến quan sát một chút, thật sự thấy mấy quán ăn quen thuộc, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ bọn họ buôn bán vào mười mấy năm sau. Hắn đang đứng ven đường nhìn, Phó Đông Ly đã nhanh chóng đến rồi, y mặc một cái áo hoodie vừa người phối hợp với quần jean, tóc cũng là kiểu tóc đang hot nhất, phần tóc ở giữa dùng keo vuốt tóc vuốt thẳng chụm lại[2], may mà ngũ quan khôi ngô ăn mặc như vậy cũng toát ra vẻ đẹp trai.

[2] đó chính là kiểu tóc mào gà (tóc chào mào) đó =:)))

teayang

Y liếc thấy Đinh Húc, ánh mắt liền sáng lên một cái, đi nhanh đến nói: “Đinh Húc, cậu về thật rồi!!! Vừa rồi tôi còn tưởng cậu lừa tôi chơi thôi đấy!”

Khóe miệng Đinh Húc cong lên, tâm tư người này vẫn đơn thuần như vậy, thấy y một cái tâm tình khá lên chút, nói: “Tôi không lừa người khác, có điều cậu tới đây rồi mới hỏi, có phải là hơi muộn hay không vậy?”

Phó Đông Ly cào cào tóc một chút, cười nói: “Thì cũng đâu còn cách nào khác đâu chứ, cậu đã nói rồi, thì dù sao cũng phải tới ngó một chút mới yên tâm. Cái lão hai nhà tôi (cậu hai Phó)thích lừa tôi như vậy lắm, mấy bận anh ấy nói anh ấy ở ngoài rồi bảo tôi xuống lầu lấy đồ gửi qua bưu điện giúp, đồ gửi đến là một cái bình phong, ôi, cậu không biết nặng cỡ nào đâu, tôi gắng đỡ lên lầu ba, kết quả đi lên mới biết anh ấy ở nhà, vừa rồi lúc tôi bê đồ anh ấy đứng ngay trên lầu nhìn, đến cả ý góp cái tay cũng không có…!”

Edit by NEY

Bonus cái bình phong:

bình phong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play