*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đinh Húc ngồi đó, rút một quyển tạp chí ở bên cạnh lật vài trang, trả lời có lệ: “Ồ hay đấy, cậu có thể mang nó sang đây, cho hai đứa chúng nó chơi cùng nhau.”
Đinh Hạo sợ tới mức vội vàng xua tay, “Không được không nên, cậu đùa à, Đậu Đậu là một con chim yểng [3], tôi đoán nó
(mèo Hổ Uy) vừa gặp Đậu Đậu liền muốn kéo còi báo động, đây vốn là bản tính chuỗi động vật rồi, chim của tôi không chịu được hoảng sợ đâu!”
Đinh húc nín nhịn, nói: “Đinh Hạo này, tuy rằng tôi biết cậu muốn biểu đạt ý tứ gì, thế nhưng những lời này phun từ trong miệng cậu ra, đặc biệt có cảm giác thèm đòn đấy.”
Đinh Hạo cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng, thật ra dáng tiểu soái ca, hắn huých hả vai Đinh Húc, chớp mắt nói: “Thế nào, tâm trạng tốt lên chút chưa?”
Thái dương Đinh Húc giật giật, nói: “Cút, không có tâm trạng lảm nhảm với cậu.”
Đinh Hạo thân thiết kề gần lại chỗ hắn, không chịu đi: “Đừng phân chia rạch ròi thế, nói chuyện đứng đắn với cậu mà, khi nào rảnh rỗi cho cậu xem chim của tôi…”
Đinh Húc liếc hắn một cái, “Không sợ chim của cậu bị ăn mất à?”
“…Đinh Húc cậu quá lưu manh.”
“Cậu cút ra ngoài cho tôi!”
Đinh Húc chuốc bực vào người thành công, người bên cạnh này quá đáng ghét, đến bây giờ hắn vẫn còn tức đến đau dạ dày đây. Có điều trò chuyện, xả giận chút, trong lòng cũng thư thả hơn nhiều, ngay cả miếng uất khí cũng nhả ra ngoài luôn. Tương lai của Đinh Hạo sắp tới, Bạch Bân nuôi hắn có khác như nuôi thú cưng pha trò đâu? Có điều cũng may Bạch đại thiếu nuôi nhốt vị này, nếu không thả hắn ra thì quả thật là một tai họa cho nhân loại.
Cha Đinh Húc ở lại thành phố nhỏ ba ngày, đến chỗ ông Đinh mấy chuyến, mỗi chuyến đến đều đàm luận ở thư phòng. Ông Đinh phát hỏa vài lần, Đinh Thành Hoa thì có chút do dự, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nhất trí với ý kiến của ông Đinh, quan hệ cha con hai người ngày càng kém đi.
Trong lúc đó Chung Tiệp cũng cãi nhau với Đinh Thành Hoa một trận, từ nhỏ đến lớn gia cảnh Chung Tiệp không tệ, chưa bao giờ chịu thiệt thòi gì, đương nhiên đến thành phố này cũng tâm cao khí ngạo, từ lúc đến vẫn luôn ở khách sạn, không ở phòng kém. Đinh Thành Hoa đến sau, phát hiện mỗi ngày bà đều đổi một bó hoa tươi, không nhịn được bèn nói bà một lần, thế là Chung Tiệp tức giận, cãi nhau với hắn.
“Giữa mùa đông để người ta đưa mấy bó hoa thì sao chứ?” lời của cha Đinh Húc khiến Chung Tiệp tủi thân cực kỳ, “Tôi tiêu chút tiền mà anh đã đau xót rồi? Tiền của anh để mua hoa cho ai hết thế?”
Đinh Thành Hoa nói: “Cô như thế cũng quá lãng phí phô trương, vào mùa này, mỗi ngày lại đổi một bó…”
“Chút hoa như thế cũng khiến anh nổi giận à? Ồ, thế mà cho đồng nghiệp anh ở khách sạn nghỉ dưỡng còn được, tôi mua chút hoa lại không được?” Giọng Chung Tiệp cổ quái, còn mang theo oán khí.
Cha Đinh Húc nói: “Không chịu nói lý lẽ”, liền đóng sầm cửa bỏ đi.
Lúc Đinh Thành Hoa sắp đến từ biệt ông Đinh, có thể ông Đinh còn nổi giận, đóng cửa không tiếp, cũng không quan tâm đồng nghiệp Đinh Thành Hoa còn ngồi chờ trên xe, không mở cửa cho bọn họ vào, cho hắn ăn chè bế môn*.
*(ý nói không cho khách vào cửa)Đinh Thành Hoa đứng trong tuyết đợi hồi lâu, cũng không thấy cửa lớn tiểu viện mở ra, đồng nghiệp hắn còn đang chờ trên xe, hắn cũng không dám bắt mọi người cùng chờ, chỉ có thể thở dài mà đi.
Chung Tiệp và Đinh Thành Hoa chân trước chân sau rời đi, bà cũng không nói dẫn Đinh Húc về quê ăn tết, ở sân bay gọi điện cho Đinh Húc, khen hắn vài câu, nói hắn thể hiện tốt trước mặt ông nội, để hắn ở đây với ông nội tiếp.
Tết âm lịch này, là cái Tết đầu tiên Đinh Húc trải qua ở thành phố phương Bắc, bảo mẫu và tài xế đều về nhà nghỉ lễ, đêm ba mươi chỉ có hai người là hắn và ông Đinh ăn sủi cảo xem xuân vãn, điện thoại trong nhà reng reng không ngừng, người chúc Tết rất nhiều, nghe nhiều lời cát tường như vậy, trong lòng cũng thư thái lên rất nhiều, chỉ là đầu mày vẫn vương ưu sầu.
Đinh Húc đứng dậy đi vào trong sân viện đốt pháo, thời điểm pháo nổ vang, Tiểu Hổ sợ tới mức chạy cuống cuồng quanh phòng, một lúc mới chui xuống gầm sô pha, thò đầu nhìn bên ngoài.
Đinh Húc bị cái điệu bộ đó của nó chọc cười, bước vào ngồi xổm cạnh sô pha đưa tay xoa đầu nó, khiến nó lại rúc sâu bên trong chút, chỗ nhỏ hẹp tối tăm khiến nó có cảm giác an toàn, nó chui ở đó liếm ngón tay Đinh Húc, hình như còn dùng răng nhỏ cắn cắn để làm nũng một chút.
Tràng pháo bên ngoài lần lượt nổ vang, rất náo nhiệt, Đinh Húc thoáng nghe thấy di động mình reo, liếc nhìn qua, bên trên màn hình có ba cuộc gọi lỡ, đều là số của Tiêu Lương Văn.
Cuộc gọi lại nhanh chóng được hồi đáp, người bên kia đầu dây cười chúc Tết hắn, “Sang năm tốt lành nha, Đinh Húc, năm mới phát tài.”
Đinh Húc cũng cười, nói: “Cậu cũng thế, năm mới tốt lành.”
***
Hết năm Đinh Húc không về nhà, ông Đinh đều để ý thấy, trong lòng ông mắng tên con trai không nên thân, còn với Đinh Húc chỉ có đau lòng. Ông cố ý gọi Đinh Húc đến bên, hỏi hắn: “Đinh Húc à, con có mong muốn gì không? Ông có thể sắp xếp thay con.”
Trước giờ Đinh Húc đều không muốn phiền ông đã lớn tuổi, nghe thấy ông nói thế lại bỗng nhiên động lòng, nói: “Lần trước ông có nói bộ đội biên phòng huấn luyện ở bên này phải không ạ, có thể để bạn con sang bên đó học chút không?” Nghĩ đi nghĩ lại lại bổ sung, “Con cũng muốn đi, học mấy chiêu cũng tốt, gặp tình huống gì thì còn có thể đối phó.”
Đối với đề nghị này ông Đinh rất tán thành, nói: “Ông liên hệ cho con, bạn con chắc là Tiểu Tiêu hả?”
Đinh Húc cũng không gạt ông, gật đầu nói phải.
Ấn tượng của ông Đinh về Tiêu Lương Văn không tệ, còn ngoại lệ mà khen đôi câu, nói: “Đứa trẻ đó có tố chất thân thể tốt, bộ đội cũng nhận người, để ông đề cử xem xem, không chừng có thể ngoại lệ vào được.” Ông nói xong liền đi gọi điện thoại, quay đầu lại hỏi Đinh Húc, “Ồ đúng rồi, Tiểu Tiêu chắc về nhà ăn Tết nhỉ, khoảng bao giờ thì về?”
Đinh Húc nói: “Có thể là về trước mười lăm. Bên phía bộ đội có nghỉ không ạ?”
Ông Đinh cười nói: “Không nghỉ, bộ đội nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào, nào có nghỉ ngơi gì.”
Sau khi điện thoại kết nối, ông Đinh nhanh chóng nhờ ông bạn già sắp xếp ổn thỏa, cho Đinh Húc một địa chỉ và cách thức liên lạc, bảo hắn và Tiêu Lương Văn tự đi tìm.
“Đúng lúc, mấy ông bạn của ông nói, cháu trai nhỏ của ông Bạch cũng huấn luyện ở đó đấy, không chừng mấy đứa có thể gặp gỡ nhau.” Ông Đinh cười ha hả nói.
Đinh Húc cầm tờ giấy khá sửng sốt, “Bạch Bân?”
Ông Đinh nói: “Đúng, chính là đứa trẻ đó, vô cùng ưu tú, nếu con gặp thì nên đặt chút quan hệ tốt, đứa nhỏ này không tệ, tương lai có tiền đồ.”
Đinh Húc không nghĩ trùng hợp đến như vậy, nghĩ đến chuyện gặp Bạch Bân là sẽ đụng Đinh Hạo, tên nhóc thối đó nhìn thấy Tiêu Lương Văn thì không biết sẽ chọc mình thế nào, nghĩ đến đây thôi mà da đầu đã tê dại.
Có điều cúi đầu nhìn tờ giấy kia, thở phào nhẹ nhõm. Ngay từ đầu đã muốn sắp xếp cho Tiêu Lương Văn vào bộ đội huấn luyện một chút, học chút thủ đoạn. Tuy rằng hiện tại Tiêu Lương Văn không đi con đường trước đây sẽ không dính những thứ kia, nhưng làm ngọc thạch, nhanh giàu nhưng nguy hiểm, cũng không phải loại công việc thiện gì.
Bây giờ chính là thời điểm làm ngọc thạch thuận lợi nhất, đợi đến ba năm sau, sẽ nghênh đón đợt sóng nhỏ đầu tiên, mười năm sau, chính là giá trên trời, loại gặp mỏ ngọc lại càng chỉ là việc có thể gặp mà không thể cầu. Nhất là mấy năm sau Nam Cương không có người khai thác ngọc, chỉ có máy xúc cơ giới hóa lao vào khai thác, lòng sông khô kiệt, mĩ ngọc trở nên khan hiếm khó cầu.”
Để Tiêu Lương Văn học chút bản lĩnh, đợi lúc đi Nam Cương, hắn cũng có thể yên tâm hơn chút.
Tiêu Lương Văn về muộn hơn so với dự tính, qua tết nguyên tiêu (rằm tháng giêng âm lịch), vừa về đã chạy đến chỗ Đinh Húc. Đến xong mới biết mới có 5h sáng, lúc này hẳn là Đinh Húc còn chưa dậy, thế nhưng không nỡ đi, liền dừng xe chờ ở cửa nhà Đinh Húc, mình thì ngồi đợi ở ghế sau.
Xe Jetta secondhand, không có máy sưởi, Tiêu Lương Văn cũng ráng chịu cóng, cả dường đi lại rất uể oải, chưa được một lúc đã ngồi trong xe ngủ.
*Tác giả chỉ ghi là xe Jetta đã qua sử dụng, cũng không biết là dòng nào.Thời điểm sáng sớm Đinh Húc đi ném rác, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu trước của nhà mình, màng phủ của kính xe dày nên không nhìn thấy bên trong, nhưng đại khái có thể cảm thấy được việc này chỉ có một người làm được. Hắn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tiêu Lương Văn: —-Cậu ra đây.
Tin nhắn vừa gửi đi, liền thấy trên xe có động tĩnh, có một thiếu niên nhanh chóng bước từ trên xe xuống, lúc nhìn thấy hắn còn nhếch miệng cười, “Đinh Húc, em đã về.”
Đinh Húc đá đá bánh xe, vừa thấy hắn liền nhịn không được nữa mà tức giận, “Cậu có giấy phép lái xe à? Lần trước là xe máy thì thôi đi, lần này còn dùng hẳn ô tô, xe ai?”
Tiêu Lương Văn cười, đưa giấy chứng nhận cho hắn, nói: “Có giấy phép, là xe của ông chủ. Anh đừng sợ, trên đường về em đã luyện tốt lắm rồi.”
Đinh Húc trừng hắn, nhận giấy phép nhìn thấy năm sinh trên mặt sớm hơn ba năm năm tháng liền đau đầu, nói: “Tự cậu lái xe về?”
Tiêu Lương Văn ghé sát vào, ánh mắt trong suốt sáng ngời, “Anh đang lo lắng quan tâm em đúng không?”
Đinh Húc nhắm vào đầu gối hắn đạp một cái, nói: “Cậu đi vào cho tôi, rửa mặt, ăn cái gì đi.”
Tiêu Lương Văn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chăm Đinh Húc: “Chuyện em nói trước khi đi, anh nghĩ kĩ chưa?”
Đinh Húc trả lời qua loa: “Cậu đến đây trước đã, ăn chút gì đi rồi lại nói…”
Tiêu Lương Văn không hề xúc động, đứng yên hỏi lại một lần: “Anh nghĩ kĩ chưa?”
Đinh Húc bị hắn hỏi cho nổi giận, nói: “Nghĩ kĩ rồi, đồng ý!”
Trên mặt Tiêu Lương Văn lộ ra nụ cười ngơ, lập tức nhanh chân chạy theo, muốn từ phía sau ôm Đinh Húc một chút, “Đinh Húc à em rất vui, dọc đường em đều lo lắng nhiều lắm, em còn cho rằng…”
Đinh Húc lấy khủy tay ngăn hắn lại, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn! Ông nội còn chưa tỉnh ngủ đâu, cậu nhỏ giọng thôi, cũng đừng cách tôi quá gần.”
Tiêu Lương Văn đè nhỏ giọng, giọng nói mang theo hưng phấn: “Em còn sợ anh trốn tránh em, Đinh Húc, qua một thời gian nữa em phải ra ngoài một chuyến, đợi sau lần này em sẽ có thể tự mình làm kinh doanh rồi, anh lại đợi em một khoảng thời gian ngắn nữa, em sẽ sắp xếp cho hai chúng ta thật tốt.” Hắn nhìn Đinh Húc cười, như là một chú chó săn lớn đang vẫy đuôi, “Em có thể chăm sóc anh thật tốt, anh tin em nhé!”
Đinh Húc bị hắn lây cho cái tinh thần ngốc nghếch, dường như vài chuyện không thoải mái trong nhà hôm trước đều bị đuổi ra khỏi đầu, chỉ còn lại hình ảnh tên ngốc trước mắt này. Hắn thò tay vỗ vỗ má Tiêu Lương Văn, nhướn mày nói: “Vậy cậu không được chịu thua kém điểm nào đâu, biết không?”
Tiêu Lương Văn ấn chặt bàn tay trên mặt mình, cọ cọ, cười nói: “Được!”
[1] Dầu đỏ(red oil) theo Wiki được định nghĩa là một chất có thành phần khác nhau được hình thành trong một phản ứng hữu cơ, thường là của tri – n – butylphosphate và các chất pha loãng, xúc tác acid nitric ở trên 120 độ C.Dầu đỏ này khác với loại dầu cọ cũng được gọi là đầu đỏ. Quan trong là tuôi tra cả buổi mà ếu biết dầu đỏ dùng làm gì, hình như là dùng cho máy bay. =[[
[2] hoàn toàn không tra được, lúc nào tìm được thì bảo sau, Thông cảm cho tuôi.
Cuối cùng thì hơi bị phục Văn huynh đệ, lái oto ở độ tuổi 15 =]]]
[3] con yểng: con này biết nói y chang con vẹt luôn nè!!!