Thời gian sau khi về từ từ qua, đã gần đến tất niên rồi.

Ở tỉnh X Tiêu Lương Văn không có nhà, chỉ có một phòng ở khu nhà thuê, người đi rồi, liền sau này cả nơi ở cũng không có. Tuy Lưu Tử Quân đối với hắn như chị ruột, thế nhưng mỗi lần đến cuối năm lại luôn mâu thuẫn cãi vã với chồng cũ vì chuyện con nhỏ, chuyện này một người ngoài như hắn không có cách nào nhúng tay vào, cũng không cần thiết phải trở về.

Không có chỗ có thể trở về, cũng đành ở lại thành phố nhỏ phía Bắc này.

Ông chủ Hồ vốn rất hào phóng với người dưới tay, bọn họ làm nghề này, vào Nam ra Bắc đều dựa vào giao thiệp, đối xử với người dưới tay rất ổn, bố trí chỗ ở, cũng cho một khoản chi phí, giữ quan hệ với bọn họ.

Thoáng nghỉ ngơi hai ngày, Tiêu Lương Văn đi ra cửa hàng sách tìm mấy quyển sách, cái tâm tình nho nhỏ trong lòng hắn vẫn không cách nào tiêu tan được, tóm lại là thỉnh thoảng vẫn khiến hắn phân tán chú ý, hắn muốn tìm hiểu một vài chuyện từ trong sách.

Trước kia hắn cũng đã từng gặp chuyện như vậy, ở tỉnh X cũng có một đại ca, đặc biệt yêu thích các chàng trai. Thế nhưng hắn không nghĩ tới có ngày chuyện này lại nảy sinh trên người mình, cũng càng không ngờ tới, hiện tại đến lượt mình mới hận không thể biết thật tỉ mỉ càng tốt.

Tìm kiếm trong nhà sách một hồi, bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ bả vai hắn một cái, Tiêu Lương Văn nghiêng mình muốn bóp lấy tay đối phương, thấy rõ người tới thì sợ tới mức buông lỏng tay, ấp úng lóng ngóng nói: “Đinh, Đinh Húc?”

Đinh Húc lắc lắc cổ tay, âm thanh mang theo thở dốc, như là mới chạy bộ xong, liếc mắt kỳ quái nhìn hắn nói: “Cậu đang làm gì thế? Mới về à?”

Tiêu Lương Văn đưa tay về phía sau, mân mê ngón tay, nói: “Về hôm trước, thì, em đi mua quyển sách.”

Đinh Húc nở nụ cười một tiếng, thuận theo ngón tay hắn nhìn sang, nói: “Tốt lắm~, còn biết chuẩn bị bài sớm. Đúng lúc tôi cũng cần mua vài cuốn sách, cậu muốn chọn bài tập môn nào, tôi chọn giúp cậu.

Tiêu Lương Văn sóng vai đứng cùng y, tâm hồn đã sớm quên mất tiêu là chọn sách gì, trong lòng hắn như có con thú nhỏ nào đó không ngừng cào qua cào lại, ngứa ngáy vô cùng, cũng không biết mình muốn nói cái gì.

Đinh Húc đứng chỗ nào đó chọn sách cho hắn xong, còn ánh mắt hắn lại chỉ có thể đặt trên người Đinh Húc, không ngừng nhìn đối phương chằm chằm.

Thoạt nhìn tóc Đinh Húc rất mềm, ngày hôm nay không đeo kính, lúc xem sách thì nheo lại, hắn không biết có phải mình bị quỷ ám rồi không, thế mà cảm thấy nhìn Đinh Húc như thế vô cùng đẹp…

Có thể do ánh mắt hắn quá chăm chú, Đinh Húc ngẩng đầu nhìn, Tiêu Lương Văn vội vàng thu tầm mắt lại, tìm chuyện hỏi: “Đinh Húc, anh không về ăn Tết sao?”

Ngón tay Đinh Húc xẹt qua trên gáy sách, lấy ra một hai quyển trong đó, nói: “Không biết được, xem tình huống trong nhà đã. Với lại trường học trong khoảng thời gian này còn học bù, một hai tuần nữa mới kết thức.”

Tay Tiêu Lương Văn cắm trong túi, tay nắm vào mà ảo não không thôi, hắn nghĩ rằng Đinh Húc ăn Tết thì sẽ về nhà, vẫn luôn không gọi điện cho y, ngay cả tinh thần đi gõ tin nhắn ngắn kia cũng phải gom hết dũng khí, từ đầu đến đuôi đều là nói về Tiểu Hổ, thực sự quá thiệt thòi.

Chờ đến khi đi cùng Đinh Húc đến quầy thu tiền, bị người ta hỏi, Tiêu Lương Văn mới phát hiện mình đến một quyển sách cũng quên chọn.

Chị gái ở quầy thu ngân nở nụ cười ngọt ngào, nhìn Tiêu Lương Văn nói: “Chào quý khách, quý khách mua sách gì?”

Tiêu Lương Văn xệ môi, lỗ tai đột nhiên đỏ.

Chị gái nhỏ nhìn hắn giục một lần, cả Đinh Húc cũng đang nhìn hắn, Tiêu Lương Văn mím mím môi, nói: “Từ điển Oxford.”

“Vâng, quý khách chờ chút.”

Một lát sau, Tiêu Lương Văn đi theo Đinh Húc ra khỏi nhà sách, trong lồng ngực có thêm một bộ từ điển dày đặc chữ, không nhịn được phát sầu, thầm nghĩ chỗ chữ này có khi đủ cho mình xem cả đời ấy.

Đinh Húc nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Tối nay cậu có rảnh không?”

Tiêu Lương Văn liền sáng rực lên, nói: “Có.”

“Vậy thế này, tám giờ tối nay cậu đến trường chờ tôi, tôi có chút chuyện, cậu theo tôi ra ngoài một chuyến.” Đinh Húc suy nghĩ một chút, lại nối: “Ở sân luyện tập phía Tây trường học, khóa cửa bên đó bị hỏng, có thể đi từ đó ra.”

Tiêu Lương Văn gật đầu đồng ý, nhìn Đinh Húc đi, lúc này mới xoay người lại.

Bên trong túi áo hắn trống không, ngón tay ở bên trong chà xát, vẫn còn vương chút cảm giác lúc nãy nắm tay Đinh Húc, không giống trong mộng lắm, lực tay Đinh Húc cũng không nhỏ, có thể tránh được hắn.

Bởi vì miếng phỉ thúy trong tay đã bị hắn bán đi, đại khái mấy ngày nữa tiền mới chuyển tới, vào lúc này chỉ có miếng đá xen lẫn màu xanh lục không ra sao này, quà tặng trước chỉ có thể đưa tạm nó. Tiêu Lương Văn cả một đoạn đường đi đều suy nghĩ, chờ tối nay nên nói với Đinh Húc như thế nào.

Suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy trước hết vẫn phải đề cập đến Tiểu Hổ đã, rồi từ từ tán gẫu với Đinh Húc sau.

Vẫn còn đang suy nghĩ thì đã nhận được tin nhắn của Đinh Húc, bên trên tin nhắn ghi địa chỉ cụ thể của trường học và thời gian gặp mặt, ghi rõ ràng chi tiết, mang đậm phong cách làm việc của Đinh Húc.

Buổi tự học tối của trường đến chín giờ, Đinh Húc nhìn đã đến tám giờ, liền ra sân tập nhỏ, lần đầu tiên trốn tiết.

Y tìm một hồi ở bên cạnh sân tập, tìm được cái ba lô mình đặt trước đó, nhấc lên vỗ vỗ bụi bặm. Đi được hai bước liền đụng phải Tiêu Lương Văn. Vóc dáng Tiêu Lương Văn cao gầy, trời lạnh thế vẫn mặc áo sơ mi mỏng manh, chỉ mặc thêm bên ngoài cái áo có mũ, nhìn thấy Đinh Húc, cầm lấy ba lô trong tay y, nói: “Để em.”

“Cẩn thận một chút.” Đinh Húc căn dặn một câu, lại nói: “Sao cậu vào được?”

“Em dò tường. Cửa phía Tây khóa, không ra được, lúc sau đành trèo tường vào.” Tiêu Lương Văn đeo ba lô lên vai, sờ một chút cảm giác thấy bên trong cứng, là hộp nhạc cụ lần trước Đinh Húc đem đi biểu diễn.

Đinh Húc dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn, “Trèo tường?”

Tiêu Lương Văn nhìn y, thế nhưng ánh mắt lại rơi vào gọng kính kim loại nhỏ nhắn, cổ họng bỗng nhiên ngứa, không chịu được đành dịch tầm mắt, thấp giọng nói: “Tường không cao”.

Tiêu Lương Văn nói không cao, đấy là dựa theo hắn mà nói, Đinh Húc có bệnh sợ độ cao, nhìn Tiêu Lương Văn bật qua đã có chút hối hận, lúc đến lượt y, chỉ có thể cắn răng lên, chỉ là đến độ cao kia nhất thời hoa mắt.

Tiêu Lương Văn đứng vững vàng, đứng bên tường giơ tay với Đinh Húc, nhỏ giọng nói một câu, “Nhảy xuống, em đỡ anh!”

Sắc mặt Đinh Húc tái nhợt, cắn răng nhảy xuống, rất có khí thế hi sinh anh dũng.

Tiêu Lương Văn bước đến một bước chuẩn xác đỡ lấy, ôm được người kia vào ngực hồi lâu mới buông ra, “Không sao chứ?”

Chân Đinh Húc hơi bị run, dựa vào người hắn hít sâu hai cái mới đẩy hắn ra, “Không sao.” Y đưa tay lau mặt một cái, lau khô chút ướt át ở khóe mắt, mắng một câu, “Bệnh sợ độ cao quái quỷ!”

Tiêu Lương Văn nhăn lông mày, nói: “Lần sau sẽ không trèo tường nữa.”

Đinh Húc nghiến răng, nói: “Đi thôi! Đi ra ngoài trước rồi nói, tôi bán cái kèn này đi, trường học hẹp hòi bủn xỉn vô đối… Diễn đoạt giải không thưởng tiền, liền thưởng luôn nhạc cụ cho mình! Bán nó!”

Tiêu Lương Văn yên lặng đi cùng, hắn cảm thấy người kia lúc tức giận cũng rất ưa nhìn. Khóe miếng nhếch lên, bước mau mấy bước nhanh chóng theo sau y.

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh tốt lần đầu tiên trốn tiết:

Tiêu Lương Văn: Đừng sợ Đinh Húc, thầy giáo đến em chống giùm anh, không bắt được anh đâu…

Đinh Húc: Ừm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play