Lúc giữa trưa cậu hai Phó vẫn chưa thực sự yên lòng về em trai, quay lại xem một chút, kết quả trên bến tàu chỉ còn một chó, hai thằng nhóc lại chẳng thấy đâu.

Cún đen tự mình ngoạm dây xích ngồi một chỗ, nhìn thấy Phó Đông Triết thì lập tức đứng lên, lấy đầu dụi dụi hắn.

Cậu hai Phó tìm nhân viên công tác để hỏi, người đó cũng không  biết rõ lắm, chỉ nói hai cậu thiếu niên thì một người dắt chó đi dạo, một người chơi một lát ở chỗ này rồi bỏ đi đâu mất. Cậu hai Phó đành đứng dưới ánh mặt trời đợi một hồi, rất nhanh, thấy Đinh Húc quay trở về trước, thế nhưng lại chẳng thấy thằng em trai ngốc nhà mình đâu.

Cậu hai Phó hỏi y, “Đông Ly đâu?”

Đinh Húc cũng có chút khó hiểu, nói: “Cậu ấy dắt con cún đi dạo, làm sao mà…Cậu ấy chưa quay lại ạ?”

Khóe miệng cậu hai Phó co rút, chó về rồi, thế nhưng lại không thấy em trai đâu. Nếu đi đâu thì phải bảo cho rõ chứ, ai lại ngốc như vậy, có thể dắt chó nhà người ta đi dạo về mà mình không thèm về?!

“Hay là cậu ấy quay lại không thấy em, nên đi tìm rồi.” Trong lòng Đinh Húc cảm thấy áy náy, lập tức nói,”Để em đi tìm.”

Cậu hai Phó lôi điếu thuốc ra châm lửa, trong lòng hơi khó chịu, “Đừng, cậu đi tìm nó, nếu lát nữa cũng không tìm được cậu cũng không hay, cậu đợi ở đây, nếu Đông Ly quay lại thì các cậu cùng chờ ở đây một lát, không quay lại thì một lúc nữa tôi về đón cậu, biết chưa? Tôi lái xe đi tìm nó.”

Cậu hai Phó mang theo chó lái xe đi, Đinh Húc tìm tới chờ ở bóng râm chỗ trạm nghỉ của nhân viên công tác, nghĩ đi nghĩ lại, lại đem cái thùng cua vẹm xách luôn qua, bên trong có nước biển, cua không chết, vẫn còn tươi nguyên.

Rất nhanh xe của cậu hai Phó đã trở lại, ngồi bên cạnh quả nhiên là Phó Đông Ly, da mặt Phó Đông Ly phơi đỏ cả lên, xuống xe nhìn thấy Đinh Húc hai mắt liền tỏa sáng, bước nhanh tới, nói: “Cậu vừa đi đâu, tôi không tìm thấy cậu, còn tưởng rằng bị sóng đánh trôi rồi chứ, làm tôi sợ muốn chết.”

Đinh Húc xách theo cái thùng tiến lên mấy bước, giải thích với hắn, “Tôi nhìn thấy bên kia có cần câu đi biển, liền muốn đi qua đó xem một chút…”

Cậu hai Phó ngồi trên xe nhấn còi, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn thúc giục: “Đi mau đi mau, ăn cơm xong đưa hai đứa về nhà!” Anh thật chẳng còn kiên nhẫn mà hầu hạ nữa, ở cái tuổi này mấy thằng nhóc cứ chạy như điên khắp nơi, một đám cộng lại còn không  nghe lời bằng một con cún!

Ăn một bữa cơm ngột ngạt, đang trong bữa thì Phó Đông Thần cũng tới, con trai trưởng nhà họ Phó, từ dáng vẻ đến khí chất đều không thể bắt bẻ xoi mói, tóc vuốt về phía sau, lộ ra vầng trán cùng đôi mắt sắc bén, hiếm mới thấy cậu hai Phó sợ mà ngồi yên quy quy củ củ dùng bữa, không bắt nạt Phó Đông Ly, cũng không dám nói đùa lung tung.

Phó Đông Thần có công việc ở bên này, phía sau còn có mấy người, ngồi nói chuyện với Phó nhị đôi câu, lại không nặng không nhẹ giáo huấn em út mấy câu, rồi dẫn đoàn người rời đi.

Cậu hai Phó nhìn thấy đại ca nhà mình đi, lúc này mới thở phào một hơi dài, xương cốt nhất thời ỷ vào ghế, vắt chân sờ hộp thuốc lá.

Phó Đông Ly to gan, miệng vừa ăn vừa tranh luận, “Đại ca không cho anh hút thuốc lá, vừa xong anh không nghe thấy à…”

Cậu hai Phó đổi tay không châm thuốc, nhìn về phía Phó Đông Ly, nhướn mi nói: “Mày ăn, đừng có lên tiếng, không nói không ai bảo mày câm đâu.”

Phó Đông Ly không phục: “Anh cả còn chưa đi xa đâu, anh mà còn thích thế, em mách anh ấy ngay và luôn…”

Cậu hai Phó ngồi ngay ngắn, chỉnh đốn hắn, “Ha ha, mày phản rồi!”

Phó Đông Ly bị hắn đè đầu, còn ồn ào, “Anh vừa rồi còn tố cáo em với anh cả, nếu không phải anh nói em chạy lung tung ở bến tàu, thì anh cả sẽ không biết, giữa trưa em cũng đã không bị mắng rồi!”

Cậu hai Phó ngắm ngay ót hắn cốc một cái, ngậm thuốc nói: “Đại ca như thế mà gọi là giáo huấn mày à! Hoàn toàn là chĩa vào anh mày hết, hôm nay anh mày đúng là uống nhầm mê hồn dược rồi, mang mày đến chỗ này làm quái gì không biết, chẳng yên thân được lúc nào!”

Đinh Húc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu ăn cơm, bên ngoài thực sự không đồn đại lung tung về tình cảm anh em nhà họ Phó, cậu hai Phó thì khỏi bàn, Phó Đông Thần bận bịu như vậy, vẫn còn rút chút thời gian qua đây nói chuyện với vị thiếu gia này, có thể thấy được vị trí của Phó Đông Ly trong lòng hai người anh quan trọng như thế nào.

Ăn cơm xong cậu hai Phó liền đem hai thằng nhóc đóng gói đưa về, lúc đưa Đinh Húc đến trước cửa nhà, Phó Đông Ly nhất quyết đưa mấy con cua đã chuẩn bị sẵn lên, nói: “Đinh Húc, cậu cầm lấy này, cho Tiểu Hổ ăn!”

Mèo nhỏ không ở đây, thế nhưng Đinh Húc vẫn thò tay nhận, nói cảm ơn: “Vậy tôi không khách khí đâu, hai ngày nay cám ơn cậu và anh Phó chiêu đãi.”

Phó Đông Ly nhếch miệng cười, phất tay với y một cái, cũng đi.

Trên đường về, ở trên xe cậu hai Phó còn tận tình khuyên bảo giáo dục thằng em trai ngố nhà mình, “Anh nói này đến cùng thì mày coi trọng nhóc đó ở cái gì thế? Mày thiếu đồng bọn à? Mấy thằng nhóc hay chơi với mày ấy, sao không thấy mày quan tâm như vậy hở?”

Phó Đông Ly gối cánh tay ra sau đầu, buồn bực nói: “Thực ra ban đầu em rất không thích Đinh Húc.”

Cậu hai Phó nhướn mi, “Hả?”

“Ai mà thích cha mẹ cả ngày mở miệng là cứ ‘Mày xem Đinh Húc nhà người ta’, nghe ba năm, đã nghe đến không cảm xúc luôn rồi. Nhưng mà mẹ càng nói vậy, em lại càng không kiềm chế được việc quan sát cậu ấy.” Phó Đông Ly suy nghĩ một hồi, nói: “Anh, anh không biết đâu, thực ra Đinh Húc rất tốt, khiêm tốn hơn nhiều so với mẹ cậu ấy, hơn nữa cũng chẳng khoe khoang gì, được khen thì vô tư lên bục lĩnh thưởng, thầy bảo phát biểu hai câu, liền nói hai câu, nhiều một chữ cũng không há miệng.”

Cậu hai Phó nói: “Bình thường mày hoang dại như vậy, không nghĩ tới còn có lòng muốn làm lương dân đấy nhỉ?!”

Phó Đông Ly ngồi ở đó nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến lần trước họp phụ huynh, thầy giáo muốn để phụ huynh nhà có học sinh ưu tú lên bục phát biểu phương pháp giáo dục con cái, mẹ Đinh Húc đương nhiên không từ chối, đi lên nói hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì bàn ghế không đủ, nên tất cả phụ huynh ngồi còn học sinh thì đứng phía sau, Phó Đông Ly vụng trộm quan sát Đinh Húc, phát hiện Đinh Húc đứng dựa tường chỗ cửa ra vào, nhắm mắt lại ngủ.

Trong lòng Phó Đông Ly có cảm giác vô cùng vi diệu, Đinh Húc có lẽ cũng hiểu được lên bục khoe khoang như vậy là một việc khiến người ta rất mệt mỏi.

Cũng chính từ lúc đó, hắn cảm thấy nghe qua Đinh Húc không dễ dàng như thế, bằng không làm sao có thể ngủ ngay cả khi trong tư thế đứng như vậy? Muốn duy trì thành tích ưu tú, Đinh húc phải trả giá, nhất định không chỉ cố gắng ở trường học như vậy, chắc cũng thầm chịu không ít khổ cực đi.

Hắn thở dài, than với cậu hai Phó nói: “Anh hai anh không hiểu đâu, dù sao Đinh Húc không giống như người khác, cậu ấy rất tốt. Hơn nữa anh còn chưa từng thấy mẹ Đinh Húc là kiểu người gì, em thấy Đinh Húc chẳng giống như con ruột của bà ấy chút nào, lần trước thi ở trường Đinh Húc làm không tốt lắm, mẹ cậu ấy liền mắng cậu ấy ngay tại trận… Lúc về Đinh Húc thậm chí còn phát sốt mà, đúng là chưa thấy qua bà mẹ nào như vậy.”

Cậu hai Phó nhíu mày, nói: “Ồ không lý nào, nhà họ Đinh có duy nhất một đứa con trai, theo lý thuyết phải nuôi như bảo bối chứ.”

Phó Đông Ly rầm rì mấy tiếng, cũng không nói chuyện nhà người ta nữa, chỉ cảm khái một câu, “Nếu thành tích em cũng siêu như vậy thì tốt quá, mỗi năm đều thi đứng thứ nhất, quá trâu bò luôn.”

Cậu hai Phó tuy rằng cũng trải qua thời thiếu niên, nhưng mà từ nhỏ anh đã không có những phiền não kiểu vậy, anh và anh cả đều học rất giỏi, đều là được người ta hâm mộ, quả thực không hiểu nổi tâm tư của thằng em ngố nhà mình. Liếc nhìn em trai, nói: “Vậy mày cũng học tập cho tốt đi, làm học sinh tốt. Đúng rồi, lấy hai trăm trong ví tiền của tao đằng sau ghế ấy, để mà dùng, đừng nói cho anh cả với mẹ biết.”

Phó Đông Ly hú một tiếng, chút tâm tư ngây ngô thiếu niên cũng ném ra sau đầu, “Cám ơn anh, anh đúng là anh ruột của em mà!!!”

Phó nhị ca cười mắng một câu, ngoặt tay lái, lái về nhà.

******

Đinh Húc xách thùng cua vào nhà, lúc mở cử liền cảm thấy không đúng lắm, khóa cửa được mở. Mở của, quả nhiên liền nhìn thấy Chung Tiệp ngồi ở phòng khách, mặt âm trầm, có vẻ đang nổi giận

Trong lòng y đã lên kịch bản sẵn, lát nữa chuẩn bị nói là mình đi cùng anh em Phó gia ra ngoài, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Chung Tiệp đứng lên, đá phắt thùng cua y đặt bên cạnh!

“Mẹ, con…”

Chung Tiệp trừng mắt với y, nghiến răng mắng: “Con câm miệng cho mẹ! Mẹ bảo con ở nhà chờ mà con lại bỏ đi đâu? Ba con đi ra ngoài nói là phải đi công tác vài ngày không về, để con ở nhà có ích lợi gì, ba con về một chuyến lấy đồ mà con còn không biết!”

Đinh Húc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vịnh Bích Thủy, y chỉ nhớ rõ một việc, cha y lúc ấy mang theo đội đi ra ngoài, ước chừng hơn hai tháng không về, vì thế Chung Tiệp rất giận dữ. Nghe thấy Chung Tiệp nói thế, vội vàng hỏi: “Ba con đi đâu? Có phải đến chỗ bến tàu số 13…”

Chung Tiệp vung tay cho y một bạt tai! Trong mắt bà có lửa giận thiêu đốt, mắng: “Đấy là chuyện con nên lo à! Con là học sinh, thì tự mình thực hiện tốt bổn phận đi, nếu không phải tự con bỏ ra ngoài, thì làm sao cha con đi đâu cũng không biết!”

Lỗ tai Đinh Húc ong một tiếng, trên mặt nóng rát, trong nháy mắt để lại khuất nhục mãnh liệt, khác xa so với đau đớn ngoài da. Ngực y phập phồng dữ dội, còn muốn giải thích, “Mẹ, con…”

Chung Tiệp không gọi được điện thoại cho chồng, đã cực kỳ phẫn nộ, con trai lại không chịu thua kém nhất thời không giữ được dáng vẻ, càng giống như rót một chậu dầu vào lòng bà, lửa giận nháy mắt bùng lên. Bà cúi đầu nhìn thùng cua bị đá văng, bên trong còn non nửa cái gì đó trộn lẫn trong nước biển, quay đầu liền tạt vào Đinh Húc, ngay cả thùng cũng ném vào người y, chửi ầm lên: “Nuôi mày nhiều năm như vậy, có ích lợi gì! Sớm muộn cũng là thứ hàng không có nhà, cái thứ…”

Đinh Húc có chút mông lung, nhận quá nhiều tủi nhục, ngược lại nhất thời mất đi khả năng phản ứng. Thân thể y tuy rằng mười lăm tuổi, thế nhưng tâm lý lại là khi hai mươi mấy tuổi, hơn mười năm rồi y chưa từng bị đối xử như vậy, Tiêu Lương Văn chưa từng động một đầu ngón tay nào với y, cũng không giận chó đánh mèo bao giờ.

Trên mặt y nóng bỏng, quần áo trên người bị nước biển làm ướt, cả người tản ra mùi tanh hải sản. Đau đớn là thứ yếu, chủ yếu là tự tôn bị sỉ nhục, khiến cảm xúc trong lòng y nhất thời không tốt lắm.

Nhưng mà Chung Tiệp mặc kệ những thứ này, trong lòng bà tức giận, liền muốn phát tiết, lúc này Đinh Húc hiển nhiên trở thành nơi bà trút giận. Bà lớn tiếng mắng con trai, đổ việc chồng không về nhà lên đầu Đinh Húc, chỉ nói Đinh Húc không đủ cố gắng, không đủ chăm chỉ. “Mày cho rằng tiền ở đâu mà bay đến? Mày  ở đây ăn của mẹ uống của mẹ, mày thực sự có số ăn nhờ nhỉ! Mày có ích lợi gì chứ?!”

Đinh Húc cúi đầu, trầm mặc không nói.

Chung Tiệp nhìn đứa con trai đứng đối diện chỉ chăm chăm cúi đầu không nói một lời, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, giơ tay đánh y thêm vài cái, trên tay bà đeo nhẫn kim cương sắc cạnh, đánh lên mặt Đinh Húc liền vạch ra vài đường máu. Đinh Húc hơi mím môi, trong ánh mắt buông xuống có ánh lửa nảy lên, trong lòng y tức giận, muốn nói, thế nhưng đứng trước mặt y là mẹ, y nắm chặt tay, chỉ có thể thuận theo.

Đã quá lâu rồi y không chung đụng với cha mẹ, quên đi quá nhiều, cũng mĩ hóa bọn họ trong lòng quá nhiều. Tâm tính y thay đổi, nhưng cha mẹ y, vẫn không hề thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play