Nói thì nói vậy nhưng Đường Nhân chỉ có thể húp cháo mà thôi.
Toàn bộ bạn học trong phòng đang thưởng thức thịt nướng, cô hít mũi một cái, ngoan ngoãn ăn cháo trong sự canh chừng của Lục Trì.
Tay cô đi được nửa đường, thì cô rụt tay về.
Đường Nhân đột nhiên nói: “Đút tớ ăn đi, tay tớ bị đau.”
Lục Trì nhìn xuống cánh tay cô, rõ ràng là kim chích bên tay trái, ăn cháo lại dùng tay phải mà.
Đường Nhân phát giác ra ánh mắt của anh, mặt dày nói dối: “Tớ thuận tay trái.”
Lục Trì: “…”
Anh thở dài lấy cái muỗng trong tay cô, múc một muỗng cháo rồi thổi thổi, sau đó đưa tới trước miệng cô.
Đường Nhân cười tủm tỉm húp lấy.
Ăn bát cháo chưa được bao lâu đã hết, Đường Nhân tiến tới gần nhỏ giọng nói: “Thật ra ngắm cậu thôi tớ cũng no rồi.”
Lục Trì lườm cô một cái, lạnh nhạt thu dọn.
Nếu không phải do nhìn thấy vành tai anh đỏ lên, thì Đường Nhân còn cho rằng anh đã học được cách che giấu vẻ xấu hổ.
Bên kia mọi người chơi đùa náo nhiệt, vài người lâu lâu nhìn vào trong góc cười hì hì.
Vu Xuân đã uống khá nhiều rượu, đi qua thấy trên bao ni lông in tên tiệm cháo, cười nhạo nói: “Chị Nhân, chị trông thảm đến nỗi Lục Trì cho chị húp cháo thôi á?”
Đường Nhân đá anh ta một cước: “Biến qua bên kia uống rượu đi.”
Vu Xuân nói nhảm quấy rầy thế giới của hai người.
Cô nhìn Lục Trì: “Đừng để ý đến nó.”
Lục Trì nghĩ thầm bộ dáng này của Đường Nhân cũng khiến người ta để ý.
Có một nam sinh vội chạy qua, kéo lấy Vu Xuân, dám mạnh miệng nói chị Nhân thê thảm, chắc là không muốn sống nữa rồi.
Đại khái thì chính Vu Xuân còn không hề ngờ bản thân lại biến thành cái dạng này.
Ăn chơi mãi đến mười giờ mới giải tán, Đường Nhân cũng muốn về nhà ngủ sớm một chút, cả người cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Trước đến nay cô chưa bao giờ bị viêm dạ dày, lần này được trải qua thật không thoải mái gì, nhất là lúc nôn khan, hận không thể móc hết ruột gan ra.
Thật sự khó chịu đến cực điểm, mặc dù ngoài miệng thì cô đòi ăn thịt nướng, nhưng thực tế thì cô cũng chẳng muốn ăn.
Lục Trì đưa cô về, anh đứng cách cửa nhà cô một khoảng, không tiến tới gần thêm chút nào nữa.
Đường Nhân có nói gì thì anh cũng không chịu tiến thêm bước nào nữa.
Mượn ánh sáng trong nhà hắt ra, cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu vẫn còn ngại chuyện lần trước hả?”
Đừng nói là anh bị ám ảnh chứ? Cô thật sự muốn đánh Đường Quân một trận quá.
Lục Trì lắc đầu, trả lời: “Cậu mau vào nhà đi. Nghỉ… Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi thấy cô đi vào trong nhà rồi thì Lục Trì mới trầm mặc xoay người rời đi, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm.
Sau khi Đường Nhân vào trong nhà mới nhận ra trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi đang ngồi trên ghế sofa, cả hai người đều thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô thuận miệng hỏi: “Ba mẹ đang tu tiên hả?”
Thấy cô trở về, Tường Thu Hoan và Đường Vưu Vi liếc mắt nhìn nhau.
Đường Nhân cảm thấy kỳ quái, cân nhắc một chút, nhớ lại vẻ mặt lúc buổi chiều của mẹ cô, đừng nói là lo lắng cô làm bài không tốt chứ?
Cô còn chưa lên tiếng, Đường Vưu Vi đã mở miệng: “Đời người đâu nhất thiết chỉ có một con đường đại học, sau này còn nhiều con đường khác thành công mà.”
Tưởng Thu Hoan phụ họa theo: “Ba con nói đúng đó, mặc dù bằng cấp cũng rất quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng hơn trình độ được, tiền đồ tương lai do mình nắm giữ, con cũng thấy đầy người thành công ở bên ngoài cũng đâu có bằng cấp gì to lớn.”
Hai người kẻ xướng người họa nói đạo lý, Đường Nhân nghe buồn cười, cũng không ngăn cản hai người họ, để xem bọn họ nói tới khi nào.
Nửa tiếng sau, Tưởng Thu Hoan uống một hớp nước, thấy vẻ mặt con gái khá kỳ quái, cảm thấy quái dị: “Nhân Nhân, con muốn ra nước ngoài đi du lịch một thời gian không?”
Đường Vưu Vi nói theo: “Đúng vậy, đi du lịch ba tháng.”
Cuối cùng Đường Nhân nhịn không được, cười nói: “Ba mẹ cho là con thi rớt rồi hả?”
Tưởng Thu Hoan trừng mắt: “Chẳng lẽ sai sao? Buổi chiều hôm nay trông vẻ mặt con rất kỳ quái.”
Đường Nhân đưa tay ra, chỉ vào lỗ kim trên cánh tay: “Con bị viêm dạ dày cấp tính, khó chịu bắt chết, hai người còn song phi giảng đạo lý nữa.”
Tưởng Thu Hoan thở hắt ra một hơi, mở miệng nói: “Làm mẹ sợ muốn chết, thôi đi ngủ.”
Bà không chút quan tâm rời đi, bỏ con gái và chồng dưới phòng khách, còn mình thì đi lên lầu.
“Vô tình vô nghĩa.” Đường Nhân nói.
Lúc Đường Vưu Vi về nhà bị Tưởng Thu Hoan dọa, còn cho là con gái thi rớt đại học rồi, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nói: “Ngày mai có đáp án ở trường đó, con có muốn lên so không?”
Đường Nhân trực tiếp từ chối: “Con không đi đâu, ngày 23 là biết điểm rồi, so đáp án gì nữa.”
Cô đâu cần so đáp án, lại lo lắng không đâu, để thời gian đó đi chơi còn thích hơn, nhưng bên ngoài trời quá nóng, nên nằm nhà vẫn thoải mái nhất.
Đường Vưu Vi cũng không ép buộc, không nói đến nữa.
Buối tối ngày hôm sau, lớp đặc biệt tụ tập.
So với lớp 14, thì lớp đặc biệt kích động hơn nhiều, ba năm qua chỉ biết cắm mặt vào sách vở, cũng chẳng vui chơi giải trí gì, nên hôm nay muốn xả láng.
Bây giờ Đường Nhân chỉ có thể ăn nhạt, sợ tới đó lại thèm ăn, nên cô đã ăn trước ở nhà.
Một đám nam sinh bị bức bối ba năm qua, nhưng cũng không dám to gan gọi rượu, chỉ gọi một ít bia.
Ngồi tụ tập quanh một cái bàn nhỏ nhiệt tình ăn uống, có nữ sinh vừa tới cũng uống nhiệt tình, ai không biết uống thì nam sinh uống thay, không khí rất cao hứng.
Triệu Như Băng ngồi ở trong góc cắn hạt dưa, không tham gia.
Lộc Dã cũng thử đến mời một ly, bị cô ta lạnh nhạt đuổi đi, sau đó không có nam sinh nào đến mời cô ta nữa.
Lúc Đường Nhân đến thì đã tám giờ tối.
Cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng Lục Trì, lập tức mất hứng, tìm một góc ngồi chơi điện thoại.
Đường Minh lại kêu: “Đường Nhân, lại đây chơi đi, mọi người đang vui quá nè.”
Đường Nhân khoát khoát tay: “Tớ vừa mới truyền nước biển xong, các cậu chơi đi."
Thấy cô không hào hứng, Đường Minh cũng không ép nữa, tiếp tục chung vui với mọi người.
Qua một lúc, Đường Nhân để điện thoại di động xuống.
Ánh mắt cô đảo đảo, sau đó kéo Lộc Dã: “Giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Lộc Dã đang uống bị kéo ra, nói: “Nhiệm vụ gì, yên tâm giao cho tớ, nhất định sẽ khiến chị đại hài lòng!”
Đường Nhân nói: “Tí nữa Lục Trì đến, cậu làm sao bắt cậu ấy uống một chút, không cần uống nhiều, ít cũng được.”
Lần trước uống một chút đã choáng.
Lộc Dã dường như cũng phát giác ra được điều gì, cười ha ha, tự tin vỗ ngực: “Yên tâm! Không uống được cũng bắt uống!”
“Ok, chơi tiếp đi.” Đường Nhân hài lòng gật đầu.
Lộc Dã quay lại bàn, tiếng âm nhạc ầm ĩ cộng với tiếng nói ồn ào náo nhiệt.
Triệu Như Băng ngồi bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: “Sao cậu lại muốn ép Lục Trì uống bia?”
Cô ta không thể hiểu nổi Đường Nhân, dựa theo những gì đã xảy ra, thì không phải Đường Nhân nên nâng anh như nâng trứng mới đúng chứ nhỉ? Sao lại bắt người khác ép Lục Trì uống bia.
Đường Nhân đưa mắt nhìn cô ta, từ lúc cô vào đến giờ, thì Triệu Như Băng đâu hề lên tiếng bắt chuyện, sao bây giờ chuyện liên quan đến Lục Trì thì lại xen vào?
Đường Nhân trả lời nhàn nhạt: “Thích.”
Triệu Như Băng không nói nữa, tiếp tục cắn hạt dưa.
Cả một học kỳ cô ta đã chứng kiến, không nói đến chuyện Đường Nhân đối với Lục Trì như thế nào, mà chỉ riêng thái độ của Lục Trì thôi là đã thấy anh sủng Đường Nhân lên tận trời cũng chẳng quá đáng.
Hơn nữa hai người cũng không tránh né mọi người, bài kiểm điểm trước toàn trường khắc sâu vào trong tâm trí Triệu Như Băng nhất, cũng đã từng ghen tỵ sao không có một người nào đó làm những chuyện này vì cô ta.
Lộc Dã nhắn tin cho Lục Trì hỏi khi nào thì anh tới.
Vừa đúng lúc Lục Trì đã đến trước cửa.
Lộc Dã vội vàng chạy ra cửa, hai mắt sáng lên, kéo kéo Lục Trì: “Đến đây đến đây, uống một ly đi, nếu không thì không cho đi.”
Lúc Lộc Dã uống bia rượu thì bạo hơn rất nhiều, trực tiếp kéo Lục Trì tới bàn.
Nam sinh ngồi quanh bàn cũng ồn ào theo: “Uống đi! Uống đi!”
Lộc Dã cười hì hì: “Không uống không cho đi, Đường Nhân ngồi bên kia kìa.”
Lục Trì nghiêng đầu nhìn sang, Đường Nhân quả thật đang ngồi ở kia, đang vẫy vẫy tay với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến độ đỏ lên.
Lộc Dã làm theo lời Đường Nhân, chỉ đổ nửa ly bia, đưa tới: “Cậu chắc bình thường không uống rượu bia đúng không, nên uống nửa ly được rồi!”
Lục Trì nhíu mày: “Nhất định phải uống sao?”
Các nam sinh quyết đoán ồn ào: “Nhất đinh phải uống! Không uống không được, không uống không cho qua bên kia!”
Rối rắm trong chốc lát, Lục Trì cũng chậm rãi uống hết nửa ly bia.
Trừ lần trước Lục Vũ ép anh uống rượu, còn lại anh chưa bao giờ uống rượu, lần này là lần thứ hai.
“Uống… Uống xong rồi.” Anh đặt ly bia xuống bàn.
Lộc Dã chấp nhận: “Ok ok, qua bên kia chăm sóc Đường Nhân của cậu đi.”
Mặc dù không hiểu rõ tại sao Đường Nhân lại nhờ anh ta làm vậy, nhưng anh ta chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp, hoặc là Lục Trì uống rượu rồi sẽ làm gì đó kinh thiên động địa.
Đường Nhân không thể chờ đợi thêm nữa, còn Lục Trì lại cố tình đi chầm chậm đến chỗ cô.
Sau khi Lục Trì ngồi xuống bên cạnh Đường Nhân, cô nín thở, quơ quơ ngón tay trước mặt anh, mong chờ.
Lục Trì nháy nháy mắt, giơ tay ra bắt lấy ngón tay cô, nói: “Cậu… Cậu làm gì vậy?”
Đường Nhân có hơi thất vọng, chẳng lẽ chưa say?
Cô mím môi: “Không có gì.”
Lục Trì cảm thấy quái dị, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh long lanh.
Đường Nhân thầm nghĩ ánh mắt của anh quá mê hồn.
Cô vẫn còn đang mong đợi, vươn tay lấy hạt dưa, Lục Trì cũng lấy hạt dưa, dùng tay bóc vỏ, nhưng lại không ăn.
Chưa được bao lâu, anh đưa nắm hạt dưa đã bóc vỏ cho cô.
Triệu Như Băng ngồi bên cạnh nhịn không được hừ một tiếng, thật là tức chết cô ta mà.
Hai người thay nhau cắn hạt dưa, qua nửa giờ thì hạt dưa trên bàn cũng vơi đi rất nhiều.
Đường Nhân hoàn hồn, quay đầu kêu: “Lục Trì.”
Lục Trì nghiêng đầu, ánh mắt long lanh nhìn cô, không nói một lời.
Cô cảm thấy không có gì kỳ quái hết, trên thực tế thì anh cũng ít nói, lại nghe thấy cô gọi, nên anh vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Qua một lúc, rốt cuộc Đường Nhân cũng cảm thấy có gì đó sai sai, cô tiến sát tới gần quan sát anh, phát hiên mặt anh hơi ửng đỏ, bộ dáng im lặng giống như lần trước.
Đường Nhân quơ quơ ngón tay trước mặt anh, Lục Trì đưa mắt nhìn theo sự di chuyển của ngón tay cô.
Sao không ngậm ngón tay cô? Đường Nhân buồn bực.
Vào lúc cô không biết phải làm như thế nào, Lục Trì đột nhiên mở miệng: “Đường Nhân.”
Đường Nhân đáp: “Hả?”
Lục Trì mím môi, nói: “Tớ… Tớ…”
Sau khi nói ra hai chữ lại im lặng không nói nữa, mặt mày bắt đầu nhăn nhó.
Đường Nhân bắt đầu dỗ dành: “Cậu muốn nói gì? Nói từ từ thôi.”
Lục Trì bình tĩnh lại, nói: “Đường Nhân.”
Đường Nhân kiên nhẫn lắng nghe.
Lục Trì lại im lặng, chưa được bao lâu anh lại lên tiếng: “Đường Nhân Đường Nhân Đường Nhân…”
Đường Nhân muốn điên lên rồi, cả buổi trời chỉ biết gọi tên cô, mặc dù giọng nói rất êm tai, nhưng cứ vậy cũng không được.
Cô uy hiếp nói: “Cậu muốn nói gì? Không nói là tớ đánh cậu đó.”
Lục Trì bày ra vẻ mặt đáng thương, hai mắt trợn tròn ngơ ngác như nai con, chậm rãi mở miệng: “Tớ… Tớ yêu cậu.”
Sợ cô đánh nên anh lại bổ sung thêm: “Cực kỳ… Cực kỳ… Yêu… Yêu cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT