Trước kỳ thi mấy ngày, trời mưa tầm tã khiến thời tiết cực kỳ râm mát. Nhưng đến ngày thi thời mặt trời lại ló ra, vừa nóng vừa bức bối khiến người ta khó chịu không thôi.
Cũng may trong nhà Đường Nhân có xe nên cô không cần phải chịu đựng cái nóng ở bên ngoài.
Sáng sớm Tưởng Thu Hoan đã chuẩn bị một bữa ăn sáng thịnh soạn, bà đứng ngồi không yên bên cạnh bàn ăn.
Con gái bảo bối của bà sắp ra chiến trường, mấy kỳ thi lúc xưa chỉ là trò trẻ con, kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất, mặc dù bà rất tin tưởng con gái bà.
Các trường học đã nghỉ, cho nên Đường Vưu Vi cũng ở nhà. Ông từ trên lầu đi xuống vỗ vỗ vai con gái: “Thi tốt.”
Đường Nhân cười rạng rỡ: “Ba lo lắng cho con sao?”
Dì Tôn bưng dĩa thức ăn ra, cười nói: “Ngày xưa trước khi đi thi thì phải ăn bánh quẩy cùng trứng gà, Nhân Nhân mau ăn lấy may.”
Đường Nhân không đành lòng nói cho dì Tôn biết bây giờ tổng điểm mỗi môn là 100 điểm, nhưng dù sao thì sự quan tâm của dì Tôn cũng khiến lòng cô ấm áp.
Cô gật gật đầu nói: “Con ăn, ăn hết. Cảm ơn dì Tôn.”
Trên bàn ăn không có tiếng nói chuyện, ai cũng sợ phải nói sai điều gì đó cho nên cực kỳ cẩn thận.
Đường Nhân thở dài: “Ba mẹ lo lắng quá rồi đó.”
Tưởng Thu Hoan trừng cô: “Sợ ảnh hưởng đến con thôi, tí nữa mẹ đưa con tới trường thi.”
“Dạ dạ dạ, nghe lời mẹ hết.” Đường Nhân đầu hàng.
Từ nhà cô đến Nhất Trung đi xe khoảng mười phút là tới, bình thường Đường Nhân toàn trực tiếp đi qua, nhưng hôm nay trời nóng như vậy, cô cũng không muốn bướng bỉnh.
Thoải mái được chừng nào hay chừng đó.
Lúc ra đến cửa, Đường Vưu Vi bắt đầu căng thẳng không thôi: “Giấy báo thi, thẻ học sinh, bút chì bút máy tẩy có đầy đủ chưa, lúc tô đáp án phải kiểm tra cẩn thận.”
Ông là hiệu trưởng, đương nhiên cũng gặp rất nhiều trường hợp lúc tô đáp án không kiểm tra lại khiến bị mất điểm oan, có chỗ sai, có chỗ tẩy không sạch, đủ mọi lý do mất điểm.
Đường Nhân ôm lấy ông: “Con gái ba biết rồi ạ, ba đừng lo lắng quá.”
Xe chạy trên đường với tốc độ rất chậm, ven đường đều là thí sinh và gia đình thí sinh, còn có rất nhiều cửa hàng treo biểu ngữ chúc các sĩ tử thi tốt.
Đường Nhân nhìn một lượt, sau đó hạ cửa kính xe xuống, hơi nóng lập tức đập vào mặt.
“Đừng hồi hộp, cứ bình tĩnh làm bài.”
“Mang đầy đủ đồ dùng chưa con, khát thì nhớ uống nước, muốn đi toilet thì cứ giơ tay xin giám thị đi toilet, bài nào biết trước làm trước.”
Bên tai là tiếng dặn dò quan tâm của cha mẹ thí sinh.
Có đôi khi, cha mẹ quá căng thẳng chỉ khiến con mình hồi hộp hơn.
Vài phút sau, trường Nhất Trung hiện ra trước mắt, bên cạnh có cảnh sát giao thông ngăn đón, Tưởng Thu Hoan dừng bên đường: “Muốn mẹ đưa con vào không?”
Đường Nhân lắc đầu: “Dạ thôi, mẹ làm vậy chỉ khiến con căng thẳng hơn thôi, mẹ về đi dạo với dì Tôn đi, mẹ cứ sinh hoạt bình thường như hằng ngày á.”
Tưởng Thu Hoan trợn mắt, làm sao có thể sinh hoạt bình thường được, con gái bảo bối của bà đi thi đại học sao bà có thể ngồi yên được: “Cố gắng lên.”
Mặt mày Đường Nhân hớn hở: “Dạ.”
Cô xuống xe thì lập tức bung dù ra che, vừa bước ra khỏi xe đã bị cái nóng bao vây khắp người, có chút không thoải mái.
Nơi cổng trường có sinh viên tình nguyện, bày biện rất nhiều nước khoáng đóng chai, sinh viên tình nguyện đội mũ phân phát cho thí sinh và gia đình thí sinh mỗi người một chai nước, khích lệ nói: “Cố gắng lên.”
Đường Nhân nhìn chăm chú mấy giây, sau đó xoay người đi vào trong trường Nhất Trung.
Môn đầu tiên là Ngữ Văn, chín giờ bắt đầu thi, lúc cô đến thì mới tám giờ.
Cô dựa theo giấy báo thi đi tìm phòng thi, phòng thi ở tầng hai bên cạnh cầu thang, cửa sổ và cửa chính bị đóng lại hết, trên mặt cửa còn dán giấy niêm phong.
Chắc phải đến tám giờ rưỡi mới mở cửa.
Bên ngoài phòng thi có sắp xếp ghế nhựa xếp chồng ở một góc, Đường Nhân lấy ra một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh lan can, thuận tiện nhìn xuống phía dưới.
Thời gian trôi qua, thí sinh đi thi cũng bắt đầu đông hơn.
Đường Nhân trả lại ghế, dựa lưng vào tường, không biết Lục Trì đã đến chưa nhỉ.
Vừa nghĩ tới, cô lập tức liếc mắt về phía cầu thang, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, anh mặc áo sơ mi, điệu bộ vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Lục Trì!” Cô kêu lên.
Lục Trì giật mình, quay đầu lại thấy cô đang chạy như bay tới, vẻ mặt anh ngỡ ngàng, bị cô bất ngờ ôm chầm lấy khiến anh vô thức lùi về sau một bước nhỏ.
Đường Nhân ôm lấy anh hớn ha hớn hở: “Xa nhau ba ngày có nhớ tớ không?”
Lục Trì đẩy cô ra, thấy mọi người ở xung quanh đang nhìn chằm chằm hai người họ, hai tai anh bắt đầu đỏ lên: “Ở đây nhiều người.”
Đường Nhân đâu thèm quan tâm: “Cứ để bọn họ nhìn có sao đâu, dù sao cậu cũng là của tớ mà.”
Nói thì nói như thế, nhưng cô vẫn buông anh ra, dù sao thời tiết cũng nóng, dựa sát vào nhau cũng chẳng thoải mái gì, cô kéo anh qua một bên.
Những thí sinh khác đi ngang qua cũng nhịn không được liếc nhìn hai người họ, nhất là liếc nhìn cô nữ sinh xinh đẹp kia, không ngừng cảm thán, bọn họ thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Đương nhiên cũng có người nghĩ hai người họ dính lấy nhau thì chắc học hành cũng chẳng tới đâu.
Có giám thị tới mở cửa, các thí sinh bắt đầu đi vào phòng thi, chỉ còn sót lại vài nam sinh đang đùa giỡn trên hành lang.
Lục Trì nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Thi tốt.”
Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung thêm: “Môn lý nhớ xem xét thời gian suy nghĩ cho thật cẩn… Cẩn thận rồi làm.”
Lúc anh khẩn trương thì hay bị nói lắp, anh dừng lại không nói nữa.
Đường Nhân yêu nhất cái bộ dáng nghiêm túc của anh.
Cô bóp mặt anh, cười hì hì: “Mai mới thi lý mà, hay tối nay cậu phụ đạo cho tớ nhé.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Tối nay’, Lục Trì đương nhiên nghe ra, hai mắt anh khẽ động, anh không phản bác cũng không đồng ý.
Lục Trì thấy có những giám thị ở gần đó đang cầm túi bài thi đi về phía này, anh mở miệng: “Vào phòng thi thôi.”
Lục Trì đang chuẩn bị đi, thì Đường Nhân lại nhiều chuyện: “Cậu tháo mắt kính xuống đi, cho tớ nhìn chút thì tớ mới làm bài tốt được.”
“…”
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, thấy các thí sinh khác đã đi vào phòng thi, lúc này anh mới tháo mắt kính xuống, hơi híp mắt.
Đường Nhân nhìn thấy anh cau mày, nhưng đôi mắt lại trong suốt giống như mặt hồ nước, sáng lạng như ngôi sao, khiến người ta động lòng.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, anh có chút ngượng ngùng, môi động động: “Đừng.”
Đường Nhân không ngắm anh nữa, lúc anh vừa đi về phía trước một bước thì cô kéo tay anh lại, rồi chạy tới trước mặt anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái, nhỏ giọng nói: “Thi tốt.”
Vị trí bọn họ đang đứng đúng ngay cạnh cửa, có nhiều thí sinh ở trong phòng thi nhìn ra có thể thấy rõ ràng, ai nấy đều nhỏ giọng xì xào.
Có người còn nhân lúc giám thị chưa vào phòng thi, chưa phải nộp di động thì mau chóng chụp ảnh hai người.
Lục Trì đỏ mặt vội vàng đi vào phòng thi.
Ngược lại Đường Nhân nhàn hạ đi vào phòng thi, tiến tới chỗ ngồi của mình, bàn cuối cùng, gần cửa sau, cũng được.
Thời gian kiểm tra trôi qua rất mau.
Đường Nhân chỉ lo ngại môn vật lý, cô khá thoải mái với môn ngữ văn, đề văn năm nay ra dạng đề mở.
Làm bài xong còn dư tận mười mấy phút kiểm tra lại bài, nói tóm lại cô cảm thấy mình làm bài tốt, không nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhưng trong trường thi vẫn có thí sinh nộp bài xong thì lập tức khóc thành tiếng, từng tiếng thút thít đè nén tâm tư hoảng sợ.
Vào giữa trưa, Tưởng Thu Hoan tới đón Đường Nhân, cô vốn định ở bên cạnh Lục Trì hưởng thụ thế giới của hai người một chút cũng bị dập tắt, tới trước cổng trường thì hai người tách ra.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai thi môn vật lý, Đường Nhân nhìn lướt qua đề thi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ đề thi đều nằm gọn trong những kiến thức đã học qua, mỗi tối Lục Trì đều phụ đạo cho cô những dạng bài điển hình, nếu không nghe thì ngày hôm sau anh sẽ mặc kệ cô.
Vừa nhìn thấy dạng bài toán tương tự, cô lập tức nhớ lại những buổi tối học phụ đạo cùng anh, dưới ánh đèn của buổi đêm, Lục Trì nghiêm túc giảng bài cho cô.
Bóng dáng nghiêm túc của anh đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Một ngày rưỡi trôi qua, mọi môn kiểm tra đều hết sức thuận lợi.
Buổi trưa xảy ra chút vấn đề, sau khi Đường Nhân về nhà thì cảm thấy không thoải mái, không biết nói sao.
Cô không nói ra khiến Đường Vưu Vi và Tưởng Thu Hoan lo lắng, cơm trưa chỉ ăn một hai gắp.
Cuối cùng cô lên giường nằm nghỉ ngơi hơn một tiếng cũng không cảm thấy khá hơn, có khi còn bị nặng hơn, cô sợ hôm qua sau khi thi xong cô có ăn kem, buổi tối lại ngủ điều hòa quá lạnh khiến cơ thể cô bị nhiễm lạnh.
Dọc đường đi Đường Nhân không nói tiếng nào, Tường Thu Hoan còn cho là cô làm bài không được như ý nên tâm tình không tốt, bà cũng không dám hỏi thi cử thế nào, chỉ lo lắng trong lòng.
Sau khi Đường Nhân xuống xe thì bà lập tức gọi điện thoại cho Đường Vưu Vi: “Sắc mặt Nhân Nhân khó coi lắm, không biết có phải là do làm bài không được tốt không.”
Đường Vưu Vi ngắt lời bà: “Bây giờ không được nói gì hết, khi nào con bé sẵn sàng thì sẽ nói cho bà biết.”
Tưởng Thu Hoan thở dài, nhìn về phía trường học.
Trên đường đi đều là các thí sinh, có thí sinh còn đang cười đùa, bà thầm hy vọng không có vấn đề gì xảy ra.
Môn thi buổi chiều là tiếng anh, là môn cô tự tin nhất, đề thi lần này không khó như cô tưởng tượng.
Bởi vì trong người khó chịu, nên cô tăng tốc độ làm bài, cuối cùng lúc điền xong đáp án thì còn dư nửa tiếng, trán Đường Nhân đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Có một cảm giác lạnh sống lưng.
Giám thị trên bục giảng nhắc nhở: “Còn ba mươi phút.”
Mỗi phòng thi đều có hai giám thị coi thi, mỗi môn thi đều đổi giám thị khác.
Có một giám thị nữ coi thi môn tiếng anh, thấy sắc mặt Đường Nhân trắng bệch, chủ động tiến tới hỏi han: “Bạn học, em cảm thấy khó chịu trong người sao? Em tiếp tục làm bài được không?”
Vừa đúng lúc Đường Nhân đang muốn nộp bài thi, cô trực tiếp cắn răng mở miệng: “Em nộp bài ạ.”
Nửa thân trên của cô gần như nằm sấp trên mặt bàn, cô đẩy bài thi qua một bên: “Giám thị, em làm hết rồi, em nộp bài ạ.”
Giám thị nữ thấy cô quyết định nộp bài, gật gật đầu: “Có muốn cô gọi 120 không? Mặt em trông xanh xao quá.”
Đường Nhân lắc lắc đầu, rời khỏi phòng học từ cửa sau.
Vừa ra khỏi phòng học, sóng nhiệt lập tức đập vào mặt, khiến cô đã khó chịu càng thêm khó chịu, quần áo bám dính vào người.
Đường Nhân vịn lan can, nôn khan vài cái, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất thở khó khăn.
“Không được nhìn đông ngó tây, nhìn bài thi của mình là đủ rồi.”
Kèm theo tiếng nhắc nhở của giám thị, Lục Trì nghiêm túc kiểm tra lại bài thi của mình.
Sau khi kết thúc bài thi môn tiếng anh, cũng là môn thi cuối cùng, thì bắt đầu từ ngày mai sẽ là những ngày hè sôi động.
Trong phòng học bật điều hòa, cho nên có làm bài xong thì ai cũng muốn ngồi lại trong phòng thi cho mát mẻ, bên ngoài quá nóng, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Lục Trì ngồi gần cửa sổ, anh lơ đãng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào một chỗ.
Sao Đường Nhân lại ở bên ngoài? Trời nóng như vậy mà.
Lục Trì nhíu mày, nhìn thấy cô đang nôn khan ở đằng kia, vừa đúng lúc Đường Nhân ngẩng mặt lên, sắc mặt trắng bệch của cô đập vào mắt anh.
“Bạn học này đứng lên làm gì vậy?” Giám thị đứng trên bục giảng bị dọa sợ hết hồn.
Ánh mắt Lục Trì vẫn cố định ở bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng nói: “Nộp bài thi ạ.”
Nói xong anh lập tức rời khỏi phòng học, giám thị trong phòng thi còn chưa kịp lên tiếng.
“Hộc hộc.”
Đường Nhân bắt đầu thở một cách nặng nề, cái kiểu nôn khan như thế này khiến cô cực kỳ khó chịu, đây là lần đầu tiên cô trải qua cái dạng này.
Sau này chắc chắn không ăn bậy bạ nữa, không bật điều hòa quá lạnh nữa.
“Cậu… Cậu khó chịu ở đâu hả?”
Giọng nói của Lục Trì đột ngột vang lên ở bên tai cô.
Đường Nhân nghiêng đầu, Lục Trì ngồi xổm bên cạnh cô, vẻ mặt của anh cực kỳ lo lắng.
Không đợi cô trả lời, Lục Trì đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Cô mệt mỏi hỏi: “Gì vậy?”
Nói xong, cô lại nhịn không được nôn khan vài cái, cực kỳ khó chịu.
Mái tóc lộn xộn của cô bị mồ hôi thấm ướt dính bết trên mặt, trông bộ dáng của cô vô cùng đáng thương.
Lục Trì không nói gì, trực tiếp cõng cô lên: “Đi bệnh viện.”
Xúc cảm mềm mại ma sát trên lưng anh, nếu là thường ngày thì Lục Trì đã đỏ mặt rồi, nhưng giờ phút này anh chỉ tập trung lo lắng cho cô.
Đường Nhân ôm cổ anh, dựa mặt lên bờ vai anh, hô hấp nặng nề, khó chịu không muốn nói chuyện.
Từ trên cầu thang đi xuống, Lục Trì cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn đạp hụt chân.
Cũng may lầu hai cũng không quá cao, chưa tới hai phút đã xuống tới tầng trệt.
Phía ngoài cổng trường toàn là người nhà các thí sinh đang chờ đợi, thấy hai người đi ra, đều nhìn chằm chằm theo, cảm thấy may mắn vì đó không phải con gái nhà mình.
Lục Trì không thèm đếm xỉa đến bọn họ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Đường Nhân, hai mắt cô nhắm chặt, hàng lông mi khẽ động, mồ hôi lạnh tụ nơi chóp mũi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng yếu đuối của cô.
Nếu như có thể chuyển sự mệt mỏi của cô qua người anh thì anh cũng nguyện ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT