Edit: Lavender - Blue

03

Chỗ nhà họ Dư ở, là một trong những khu phồn hoa nhất thành phố Hải.

Giữa các tòa nhà cao tầng, những con hẻm ấp dẫn và thậm chí  cũ nát bị kẹp ở giữa, tạo thành một nét đặc sắc cho thành phố Hải.

Kỳ thật ngôi nhà cũ này đã sớm muốn phá dỡ rồi, nhưng nói phá từ khi Dư Hoản Hoàn học tiều học đến khi cô lên đại học, vẫn không thể nào phá bỏ.

Mắt thấy giá phòng một năm tại thành phối Hải tăng vọt, một mực chờ dời dân đến khu dân cư mới, chỉ có thể trơ mắt nhìn các chung cư kia không hạ giá, chùn bước.

Trong lòng suy nghĩ nếu tòa nhà bị phá dỡ, mình cũng có thể là triệu phú, trên thực tế là n phú ông, trên thực tế ở vẫn là phòng linh đều tại năm mươi năm trở lên phòng ở cũ.

Loại phòng chật chội nhỏ hẹp này, thậm chí không có phòng vệ sinh riêng. Dân cư trong ngõ hẻm mấy năm nay, đều là chen nhà vệ sinh công cộng, vẫn là những năm gần đây có vài hộ gia đình dựa trên cơ sở phòng  cũ, tiến hành sửa sang cải tạo, mới thay đổi cảnh thiếu thốn này.

Trước kia đèn đường trong hẻm đều bị hư, sau này hai ba lần ban đềm có người bị cướp, ủy ban thành phố mới chú trọng vấn đề đèn đường, cũng lắp camera trong hẻm.

Cho nên trong ngõ hẻm tuy là lờ mờ, nhưng chỉ cần thời gian không quá muộn, Dư Hoàn Hoàn vẫn dám đi một mình trên đường này.

Vừa mới đi được nửa đường, phía trước một bóng người lao ra.

"Sao con trở về một mình? Tiểu Đỗ không đưa con về?"

Là Lâm Phân, Dư Kiến Quốc đứng phía sau mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

"Con để anh ấy đưa đến đầu đường."

Lâm Phân lôi kéo nữ con gái đi về "Sao vậy? Có phải con chê nơi này quá cũ nát? Không phải mẹ nói, phòng ở đây cũ thế nhưng rất đáng tiền đấy, không quá có giá trị, cũng không lung lay không di dời được.”

Điều này đúng, ngôi nhà cũ nhìn rất chật chội nhỏ hẹp, trên thực tế đông dân cư. Các gia đình ở đây vì đấu tranh chuyến đi, mỗi nhà đều có mười nhân khẩu.

Loại tình huống này, ai cũng phá hủy không nổi, thế là liền thành cục diện bế tắc.

"Không phải, con chỉ là cảm thấy đường tối, sợ anh ấy lát nữa đi ra không được."

Kỳ thật xuất phát từ lòng hư vinh của thiếu nữ, Dư Hoàn Hoàn cũng không muốn để Tiểu Đỗ biết mình ở nơi thế này. Mặc dù cô biết rõ đối phương có khả năng đã biết, hoặc là sớm muộn cũng biết.

Đây có lẽ là tâm lý của các cô gái trước người đàn ông họ thích.

Rất nhanh, đã đến phòng chỗ nhà họ Dư ở.

Là một căn phòng lớn kiểu cũ.

Nếu là vài thập niên trước, có thể ở trong căn phòng lớn này, cũng coi là có thể diện vô cùng lớn. Nhưng bây giờ loại kiểu phòng lớn kiểu cũ này, đại diện cho căn nhà cũ kỹ và cần phá bỏ.

Hơn năm mươi mét vuông, nhà cao ba tầng, hết thảy có ba hộ ở.

Lầu một là nhà họ Chu, lầu hai chính là nhà họ Lưu, nhà họ Dư ở lầu ba.

Cầu thang hẹp lại thẳng đứng, đạp lên vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Nhưng mà người nhà họ Dư đều đi quen, nhắm mắt lại cũng có thể đi lên, chỉ là trở về quá muộn, sẽ ảnh hưởng các hộ gia đình khác.

Lúc đi đến lầu hai, cửa nhà họ Lưu bị mở ra.

"Lâm Phân này, ở đâu về vậy?  Cả đều đều nghe nhà bà lên lầu xuống lầu, vừa đi qua vừa đi lại nhiều lần như vậy."

Dư Kiến Quốc là một người hiền lành, áy náy cười cười với Vương Mỹ Cầm.

Lâm Phân trừng bà ta một chút: "Tôi lên lầu xuống lầu liên quan gì tới bà."

"Bà ồn ào đến giấc ngủ của tôi, cũng giống như chuyện bà làm vậy, còn không đi vào." Từ trong cửa duỗi ra một đôi tay, kéo Vương Mỹ Cầm vào.

Mặt Lưu Văn Binh từ trong ló ra, cười cười với người nhà họ Dư, mới đóng cửa nah2 lại.

...

Kỳ thật phòng người nhà họ Dư ở trong đầu hẻm này, cũng xem như tương đối lớn.

Ngôi nhà cũ không có quầy hàng công cộng, diện tích năm mươi mét đều là diện tích thực dụng.

Ba phòng ngủ một phòng khác với phòng bếp và một nhà vệ sinh.

Phòng ở là hai năm trước vừa sửa sang lại, lúc trước Lâm Phân là hạ quyết tâm, Dư Diễm Diễm cũng đã đến tuổi lập gia đình, Vương Mỹ Cầm chê nghèo yêu giàu, một mực ghét bỏ nhà họ Dư quá nghèo, đáng tiếc cuối cùng sửa xong phòn, hôn sự không thành.

Về đến nhà, Dư Hoàn Hoàn liền tranh thủ thời gian bước vào phòng của mình.

Căn phòng nhỏ hẹp, một cái giường đơn, một tủ quần áo, và một tủ sách. Nhỏ hẹp gian phòng, đầu bày một cái giường một người ngủ, một cái tủ treo quần áo, cùng một tủ sách. Chăm chú đến một chút, lại bố trí ấm áp của con gái, lấy màu hồng làm làm cơ sở.

Vì trong lòng Dư Hoàn Hoàn có ý tránh né, đáng tiếc không bằng Lâm phân dạo hạnh cao thâm,. Khi con gái đóng cửa phòng lại, Lâm Phân chen vào, hỏi: "Con và Tiểu Đỗ chung đụng thế nào?"

Có thể thế nào? Cô có thể nói không nói mấy câu sao? 

"Được rồi, Hoàn Hoàn cũng mệt mỏi, thời gian không còn sớm, vừa rồi mẹ An Tuệ còn nói ầm ĩ đến giấc ngủ của bà ấy, phòng này cách âm cũng không tốt." Dư Kiến Quốc ở ngoài cửa nói.

Lúc này Lâm Phân mới từ bỏ hỏi thăm tâm tư của con gái, chỉ là ánh mắt trước khi đi của bà, rõ ràng biểu hiện ngày mai Dư Hoàn Hoàn còn có một trận chiến đấu ác liệt phải đấu.

Dư Hoàn Hoàn lấy rất tốc độ nhanh rửa mặt lên giường.

Nằm trên giường mềm mại, cô lấy điện thoại di động ra, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy một số.

"Số điện thoại này thật lạ, là số nước ngoài?"

Xem đi xem lại, cô vẫn không gọi lại, mà chuyển thành lưu lại.

Ghi chú tên là —— Tiểu Đỗ.

...

Một lát Dư Hoàn Hoàn cũng ngủ không được, liền mở QQ nhóm độc giả bàn luận.

Cô là một tác giả tiểu thuyết bán thời gian trên mạng trang web có tên là Tấn Giang.

Cô đã viết từ khi cô là sinh viên năm nhất, và đã viết được hơn một năm.

Trong khi nghiên cứu dệt nên một số câu chuyện tình yêu tuyệt vời, để có một ít tiền tiêu vặt, mặc dù không phổ biến, nhưng trong tay là một số tác phẩm chỉ là nhỏ, nhưng củng có vài độc giả trung thành.

Trong nhóm độc giả có vài chị em rất đáng yêu, thay vì nói là độc giả của Dư Hoàn Hoàn, không bằng nói là bạn bè.

Lúc này trong lòng Dư Hoàn Hoàn hết sức kích động và phấn khởi, muốn tìm người nói chuyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhẫn nhìn lại.

Sau khi tán gẫu, cô nói chúc ngủ ngon với mọi người trong nhóm, đang định đóng điện thoại lại, đột nhiên dưới liên lạc của nhóm nhảy ra một chữ sáng lên.

Sẽ là ai thêm cô? (kết bạn)

Cô ấn mở, là cột bạn mới sáng đèn.

Tay lại lướt nhẹ một chút mở ra, một tên xa lạ, không có ảnh nền, biệt danh là Tiểu Đỗ.

Có một dòng chữ nhỏ dưới nó —— từ danh bạ.

Tim Dư Hoàn Hoàn đập bịch bịch, đây là QQ tự động hiện lên?

*

Trên đường về khách sạn, Lục Diệu kỹ càng giải thích cho Đỗ Chân cái gì là Wechat và QQ.

Lục Diệu biết ông chủ quanh năm ở nước ngoài, tính tình lại kỳ lạ, có chút quái gở. Vì để cho anh ấy có thể hiểu rõ, sau khi về tới khách sạn anh cố ý cầm điện thoại di động của mình ra, làm mẫu cho Đỗ Chân.

Cái này không phải là phần mềm nhắn tin sao?

Đỗ Chân biết loại vật này, nước Mỹ cũng có Skype, nhưng xưa nay chưa bao giờ dùng qua, anh dùng nhiều chính là điện thoại, thư hoặc liên lạc hội nghị Video internet với người khác.

"Tôi nghe trợ lý Trần nói, anh Đỗ rất nhiều năm chưa từng tới Trung Quốc, không biết cô gái vừa rồi kia —— "

Trong ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Chân, nụ cười trên mặt của Lục Diệu có vẻ hơi cứng ngắc.

"Xin lỗi, anh Đỗ, tôi nói nhiều rồi."

Đỗ Chân cũng không phải là tính cách hà khắc, chỉ là không giỏi giao tiếp với người khác.  cùng người giao tế. Trong lòng cũng biết thời gian sau này ở thành phố Hải, anh sẽ thường xuyên liên hệ với Lục Diệu, anh thu hồi ánh mắt, từ tốn nói câu mới quen đấy.

Ngón tay lại ấn mở cửa hàng ứng dụng điện thoại di động tìm kiếm QQ.

Nhìn hình QQ chim cánh cụt ngây thơ, anh do dự một chút, và nhấn nút tải xuống.

Lục Diệu nhẹ nhàng thở ra.

Nghĩ đến đây là ngày đầu tiên tiếp xúc với ông chủ, vẫn là không nên gấp gáp nghĩ muốn hiểu rõ đối phương, nghĩ muốn rời đi để ông chủ nghĩ ngơi.

"Anh Đỗ, không biết nhà hàng vừa rồi có hợp khẩu vị của ngài không?"

"Cũng không tệ lắm."

"Nếu như vậy, ngày mai tôi sẽ sắp xếp nhà hàng này đưa cơm tới, đương nhiên nếu ngàu muốn đi đến đó ăn cũng có thể."

Đỗ Chân nhẹ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Xem mắt là gì?"

Lục Diệu ngây ngẩn cả người.

Nhìn vào mái tóc đen mắt đen của người đối diện, anh có cảm giác kỳ quái.

Nhưng nhớ tới lời trợ lý Trần nói với anh, vội vàng dùng từ ngữ ngắn gọn định nghĩa xem mắt, giải thích một lần.

Lúc anh nói chuyện, Đỗ Chân một mực biểu hiện dáng vẻ nghe rất chân thành. Nởi vậy anh giài thích càng thêm hoàn thiện, thậm chí mở lời, mô tả tình huống mình bị người trong nhà bức hôn, và làm một vài mô tả.

"Lớn tuổi, mới có thể xem mắt?" Đỗ Chân nghiêm túc nghe giảng đặt câu hỏi.

"Bình thường đều là hai mươi bảy hai mươi tám, có  nhà sốt ruột, khả năng hai lăm hai sáu liền sẽ thúc giục."

"Hai mươi tuổi cũng có thể xem mắt?"

Lục Diệu trừng mắt nhìn, nhận ra: "Anh Đỗ, cô gái kia là đối tượng hẹn hò của ngài?"

Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không phải trợ lý Trần nói thời gian lần trước anh Đỗ đến  Trung Quốc, là mười mấy năm trước. Vậy đối tượng xem mắt này là từ đâu tới?

Đỗ Chân nghĩ nghĩ trước đó tại nhà hàng, nghe thấy lời bác gái đi cùng cô gái kia nói, có chút không xác định nói: "Xem như vậy."

Chỉ là giống như đối phương tìm nhầm người, cô có biết tìm nhầm người sao?

Bất quá suy nghĩ của anh, Lục Diệu cũng không biết.

Nghe được Đỗ Chân trả lời chắc chắn, Lục Diệu vô thức nói: "Cái kia anh Đỗ lần xem mắt này nhất định sẽ rất thuận lợi."

"Tại sao?"

Đỗ Chân cảm thấy cái người phụ tá này cũng sẽ nói một vài lời mình nghe không hiểu, có thể tưởng tượng anh và đối phương là lần đầu tiếp xúc, chỉ có thể dằn xuống.

"Với điều kiện của anh Đỗ,  trên thị trường xem mắt là thượng cấp..." Nghĩ đến phía sau  đối phương đại diện cho khối tài sản khổng lồ, Lục Diệu tăng thêm âm lượng: "Không, là đối tượng lựa chọn tốt nhất để kết hôn. Chính xác mà nói, nếu anh Đỗ nhìn trúng cô gái nào, cô ấy và cả nhà cô ấy, chắc chắn sẽ vui lòng."

Vì để cho ông chủ một ấn tượng trưởng thành và trầm ổn, Lục Diệu vẫn lựa chọn không sử dụng từ ngữ phóng đại.

Mặc dù vậy, anh vẩn cảm thấy rất khó tin.

Nổi tiếng toàn cầu, lại là thần thánh không ai đoán biết được, được người người ca tụng là người đứng đầu trong giới  "Angel S" Đỗ, thế mà đi xem mắt với một cô grai1 Trung Quốc bình thường?

Nếu anh muốn, chỉ sợ những người phụ nữ giàu có cũng muốn gả cho anh nhiều vô số kể.

Cô gái kia chắc chắn không phải là một cô gái Trung Quốc bình thường, tuyệt đối không phải!

Có thể nghĩ về nơi mà cô gái đó vừa về nhà. Lục Diệu ở thành phồ Hải năm năm, cũng biết đó là nơi nào.

Khu ổ chuột trong nơi phồn hoa nhất thành phố Hải.

Bên trong ở một đám dân bản địa của thành phố Hải, lại do mấy người già trông coi tách ra phòng nhỏ, nhìn sự lẻ loi trên góc phồn hoa mong muốn không thành.

Có rất nhiều chỗ như thế trong thành phố, xem như là nét đặc sắc lớn của thành phố Hải.

Ngay cà Lục Diệu một người ngoài tỉnh, cũng có chút xem thường những người chỗ đó. Không riêng gì bởi vì người ở đó nghèo, hay bởi vì người ở đó nghèo lại xemt hường người bên ngoài.

Đây không phải là vấn đề đúng sai, nhưng là người dân địa phương đặc biệt loại ra, khiến giữa hai bên sinh ra một loại khả năng không thể điều chỉnh, những mâu thuẫn tâm lý.

Nghe ra được đối phương đây là đang khen ngợi mình, xuất phát từ lễ phép, Đỗ Chân nói: "Cậu cũng thế."

Câu "Cậu cũng thế ", lại khiến cho Lục Diệu sửng sốt một chút, chỉ là rất nhanh anh liền hiểu.

Trong lòng cảm thán anh Đỗ nói chuyện thật khó hiểu, một bên không khỏi cười khổ nói: "Anh Đỗ, tôi và anh không giống nhau, ở quê của tôi, tôi chắc chắn là đối tượng kết hôn số một, nhưng ở thành phố Hải, chỉ sợ còn chưa đủ tiêu chuẩn."

"Vì sao?"

"Công việc của tôi ở thành phố Hải, kết hôn nhất định ở thành phố Hải, nhưng giá phòng ở thành phố Hải quá cao, tiền lương mỗi tháng còn chưa đủ mua một viên gạch nhà vệ sinh."

Nhớ tới cô bạn gái địa phương đề nghị kết hôn, nhưng bởi vì anh không mua nổi phòng ở, mẹ của đối phương sắc mặt khó coi, vẻ mặt cóc chút ảm đảm và tức giận.

"Cậu là đang phàn nàn tiền lương quá ít?"

Lục Diệu sau khi thất thần một phen, vội nói: "Không không không, tôi không có ý này..."

Anh còn muốn giải thích.

Đỗ Chân lại nói: "Cậu có thể đi về."

Đây là hạ lệnh đuổi khách.

Lục Diệu chỉ có thể nói ngủ ngon, liền lo lắng sợ hãi rời khỏi căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn xa hoa nhất thành phố Hải.

*

Nghe thấy tiếng cửa phòng  vang lên ken két, Đỗ Chân ngả người ra sau,  dùng ngón tay sờ nhẹ vị trí phần bụng.

Anh ăn có chút quá no, dạ dày nhói nhói đau.

Loại cảm giác này cũng không xa lạ gì, anh bị bệnh đau dạ dày.

Chỉ là đau dạ dày do ăn quá no?

Đỗ Chân lại nghĩ tới tình huống lúc ăn cơm trước đó.

Anh cầm laptop qua, đang chờ đợi quá trình máy tình khởi động, nghĩ đến phần mềm vừa tải về.

Trượt điện thoại, sờ nhẹ cái QQ ngây thơ chân thành kia.

Xuất hiện một giao diện để anh đăng ký, phía trên nhắc nhở anh nhập số điện thoại vào tiến hành đăng kí.

Ngón tay anh nhẹ nhàng bấm trên điện thoại di động, rất nhanh liền đăng kí xong, mở ra một giao diện trống không.

Anh nhìn một chút, đang định đóng điện thoại lại, đột nhiên điện thoại rung dữ dội,  phía dưới xuất hiện một chữ màu đỏ.

Anh thuận tay ấn mở, phía trên xuất hiện chữ muốn thêm một người bạn.

Có một cái ảnh chân dung con thỏ, ghi chú tên là Hoàn Tử.

Dưới còn có một dòng chữ nhỏ, anh là Tiểu Đỗ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play