*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày lại ngày, đảo mắt đã nửa năm trôi qua, Cao Tuấn và Dương Đào không còn xa lạ như lúc mới quen, thời gian giúp họ dần hiểu rõ về nhau, gắn bó với nhau, tới nỗi trong mắt người ngoài, trông họ rất giống hai anh em hơn kém nhau nhiều tuổi.

Tuy đã vào Thu, nhưng hơi thở mùa Hè vẫn nồng nàn trong hẻm Nghênh Xuân, thường xuân phủ kín bờ tường, xanh tươi mát rượi, lan tỏa sức sống bừng bừng.

Gần công trường Cao Tuấn làm trồng rất nhiều hòe tím*, hoa hòe lưa thưa rủ xuống từ cành cây thật dài, đung đưa hắt bóng trên nền đất, loang loang lổ lổ.

*Cây hòe hoa tím

hòe tím1

Tan học, Tôn Tiểu Hải đạp xe chở Dương Đào về nhà, lúc đi ngang công trường Cao Tuấn làm, Dương Đào nhảy xuống khỏi yên xe, thò tay vào cặp sách, lấy ra một chiếc bình nước bằng nhựa màu xanh lam.

“Cậu đi trước đi!” Dương Đào khoát tay với Tôn Tiểu Hải.

“Cao Tuấn có trong đó không? Tớ nhìn cái được không?” Tôn Tiểu Hải tò mò hỏi.

Tôn Tiểu Hải biết quan hệ của Dương Đào và Cao Tuấn, Dương Đào chưa bao giờ giấu giếm, nhưng cậu chỉ mới nghe nói về Cao Tuấn chứ chưa gặp anh lần nào, lòng hiếu kỳ thúc ép, cậu rất muốn nhìn xem người đàn ông tốt bụng nhận nuôi Dương Đào kia dáng dấp ra sao.

Dương Đào ngẫm nghĩ một lát, ra hiệu “Đi theo tớ” cho Tôn Tiểu Hải, Tôn Tiểu Hải bèn dựng xe đạp ven đường, theo Dương Đào đi vào công trường.

Trong công trường có rất nhiều công nhân bận bịu, tới tới lui lui làm việc của mình, hai đứa nhỏ đứng ở phần đất trũng cạnh đó không xa, cùng mặc sơ mi trắng và áo khoác xanh trắng đồng phục nhà trường, vạt áo một bên nhét trong quần, một bên thả ra ngoài, biểu hiện chút lười nhác và phản nghịch.

Ánh mắt Dương Đào dừng lại trên một công nhân đội mũ bảo hộ, cởi trần, mặc quần lao động màu xám nhạt, treo mình giữa tầng hai và tầng ba của tòa nhà đang thi công, tay cầm dụng cụ, cẩn thận lau tường.

Tôn Tiểu Hải nhìn theo Dương Đào, chỉ thấy tấm lưng trần của người nọ rám nắng nâu óng vì thường xuyên đón nắng cuối Thu, bờ vai khá rộng, eo nhỏ, bắp tay giơ lên săn chắc gọn dàng, cơ bắp mượt mà hé lộ, phác họa đường cong nam tính ngời ngời, từng dòng mồ hôi chạy dọc thái dương và sau gáy anh, tuôn xuống lưng anh, trong suốt, lấp lánh mê người dưới ánh nắng.

“Này! Hai thằng kia! Đây là công trường, nguy hiểm đấy nhé! Đừng có vào đây chơi!” Lúc đó, có người chạy tới đuổi hai bọn cậu, Tôn Tiểu Hải vội bảo Dương Đào đừng đi, Dương Đào cũng không định đi, vẫn đứng đợi tại chỗ.

Nghe thấy tiếng la, Cao Tuấn đẩy cao vành mũ, nhìn ra khoảng trống phía trước công trường, trông thấy Dương Đào, anh lập tức nhảy từ dây treo sang chiếc thang bên cạnh, ba chân bốn cẳng trèo xuống, chạy đến trước mặt cậu.

“Sao lại đến đây?” Cao Tuấn kéo Dương Đào ra ngoài công trường, rút khăn mặt đeo bên hông lau mồ hôi.

Dương Đào không đáp, mà đưa bình nước trong tay cho Cao Tuấn.

Cao Tuấn mừng rỡ cười, nhận bình về, mở nắp tu ừng ực.

“Đúng lúc đang khát!” Cao Tuấn chùi nước dính bên khóe miệng, thỏa mãn nhìn Dương Đào.

Dương Đào vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng điềm đạm, ánh mắt không đối diện với mắt Cao Tuấn, mà đặt trước ngực anh, “Cho điếu thuốc hút với.”

Cao Tuấn lườm Dương Đào, “Không cho.”

“Cho đi!”

“Đủ mười tám tuổi mới cho.”

Dương Đào bĩu môi, “Keo kiệt!”

Cao Tuấn cười ha hả, vỗ đầu Dương Đào thùm thụp mấy cái, tóc cậu đã dài hơn nhiều, không còn ngắn ngủn như lông tơ, tóc mái lưa thưa che khuất vầng trán mịn màng, mái tóc đen mượt như nhung óng ánh long lanh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cậu cũng không còn vương vất ảm đạm âu sầu như trước, đối với người khác, cậu chỉ kiêu ngạo ngông cuồng, còn riêng trước mặt Cao Tuấn, chút vui sướng sáng lạn của cậu mới kín đáo lộ ra.

Hôm sau, Cao Tuấn trống ca không phải đi làm, bèn nhân tiện đi mua một chiếc giường đơn giản dị, nhờ Tống Huy hỗ trợ, hai người cùng mang giường về, bê lên đặt vào trong nhà, vì thế lần đầu tiên Tống Huy được nhìn thấy ‘thằng nhỏ choai choai’ trong truyền thuyết nọ.

“Đây là?” Dương Đào thấy hai người khiêng giường vào nhà thì tò mò hỏi Cao Tuấn.

“Giường chứ gì nữa, nhìn mà không biết à? Sau này chúng ta không ai phải nằm đất nữa.” Cao Tuấn mỉm cười đáp, vẻ mặt sung sướng của anh rõ ràng đã ngầm thừa nhận, đối với anh, Dương Đào đã không phải người ngoài có cũng được, không có cũng được nữa.

“Chu choa, nhét cái giường vào, trông nhà anh nhỏ hẳn đi này, hơi bị chật rồi đấy.” Tống Huy lau mồ hôi trên đầu, nhìn quanh bốn phía.

“Không phải hơi bị chật, mà là quá xá chật.” Cao Tuấn khom lưng đẩy giường đến vị trí thích hợp, rót cốc nước đưa cho Tống Huy, sau đó chỉ Dương Đào đứng bên cạnh, “Đây là… thằng em anh đấy. Đào Đào, còn đây là bạn làm cùng công trường với anh.”

“Gọi anh Huy tử là được rồi, ha ha!” Tống Huy cũng không khách sáo, vừa ngồi xuống vừa cười hề hề với Dương Đào.

“Vậy các anh nói chuyện đi, tôi đi xem Lộ Lộ.” Dương Đào báo với Cao Tuấn một tiếng rồi đi ra ngoài.

Dương Đào đi rồi, Cao Tuấn mời Tống Huy ở lại nhà uống rượu, uống tới say bí tỉ, mặt đỏ bừng, lưỡi líu lại, mà hai người vẫn nâng ly cạn chén uống tiếp.

“Anh… Anh Tuấn này, hôm nay nhìn thấy Dương Đào, em mới biết vì sao… Vì sao anh hảo tâm nhận nuôi nó, thằng nhỏ thanh tú ưa nhìn thật… Đúng như người ta bảo, nuôi mèo nuôi chó cũng phải chọn con nào béo tốt mượt lông mà nhỉ?”

“Mẹ kiếp vớ vẩn! Anh… Đến giờ anh còn chẳng ngắm kỹ xem mặt mũi nó thế nào, thanh tú ưa nhìn quái gì… Ưa quỷ thì có, phiền bỏ mẹ ra!”

“Ha ha, anh đừng có dối lòng, em bảo anh Tuấn nè, rốt cuộc quan hệ của hai người là sao? Anh em à? Hay bạn bè? Ha ha… Chắc không phải cha con đâu nhỉ?”

“Quan hệ gì?” Cao Tuấn cầm chén rượu lẩm bẩm, ánh mắt vô thần, lại như đang cố suy tư gì đó, “Quan hệ gì… Anh cũng chẳng biết, nhưng không sao, cần gì phải biết quan hệ gì với không quan hệ gì, quan hệ gì? Không quan hệ gì…”

“Trời ạ, anh Tuấn đọc vè nhịu đấy à?”

“A ha ha ha!”

Hai người vừa uống vừa trò chuyện, thấm thoát đêm đã về khuya, tới lúc Tống Huy ra về rồi, Dương Đào vẫn chưa trở lại, Cao Tuấn say khướt mơ màng xuống nhà, nhìn ngó quanh hẻm mãi không thấy bóng Dương Đào, anh bèn đi dọc theo con đường nhỏ, đến trước cổng nhà lão đồ tể, một bóng dáng tiêu điều lạc lõng xuất hiện trước tầm mắt trống trải của anh.

“Đào Đào?” Thấy Dương Đào lẻ loi ngồi trước cổng như pho tượng đất bé nhỏ cô đơn, Cao Tuấn cố gắng vững bước tiến lại gần cậu, ân cần hỏi, “Tưởng đi tìm Lộ Lộ cơ mà? Sao lại ngồi một mình ở đây?”

Cao Tuấn dứt lời hồi lâu, Dương Đào mới chầm chậm ngước lên, khuôn mặt trắng muốt của cậu vương đầy nước mắt, Cao Tuấn giật mình.

“Họ chuyển đi rồi…” Dương Đào không nén được nghẹn ngào, “Không biết đi lúc nào, trong nhà trống trơn, lão giết heo độc ác lắm, tôi chẳng biết gì cả… Cũng không kịp nhìn Lộ Lộ…”

Đến giờ phút này, Dương Đào đã bị vứt bỏ hoàn toàn, cả em gái cậu thương yêu nhất cũng biến mất khỏi cuộc đời cậu, cậu mất hết tất cả, mất hết toàn bộ, nếu trước kia chỉ là không thể về nhà, thì bây giờ cậu đã thật sự không còn nhà nữa.

“Có gì to tát đâu, khóc gì mà khóc?” Như có tảng đá ngàn cân rơi xuống đáy lòng Cao Tuấn, khiến anh ngạt thở, nhưng ngoài miệng vẫn cố tình bâng quơ mà nói, giơ tay kéo cậu lên, “Đi thôi! Đi về với anh!”

Cao Tuấn kéo tay Dương Đào đi phía trước, Dương Đào bước rệu rã theo sau, thậm chí còn hơi lảo đảo, hình như từ lúc mẹ cậu qua đời, đây là lần đầu tiên cậu rơi vào tuyệt vọng đến thế, bởi vì đối với cậu mà nói, ngoài mẹ ra, Lưu Lộ là ruột thịt gần gũi nhất với cậu, nghĩ đến khả năng cả đời không được gặp cô bé nữa, trái tim Dương Đào như bị ai cầm dao đâm thủng, máu chảy đầm đìa.

Về nhà đóng cứa, Cao Tuấn quay lại nhìn thiếu niên nước mắt lưng tròng, không biết làm cách nào an ủi cậu.

“Tôi hỏi hàng xóm, không ai biết họ chuyển đi đâu…” Dương Đào không ngừng nức nở, cậu bị bỏ đói cũng không rơi lệ, suýt chết rét trong hẻm cũng không hề khóc, vậy mà giờ phút này cậu khóc thảm vô cùng.

Cả gian phòng tràn ngập bi thương, hai người đối mặt nhau không lên tiếng, hồi lâu sau, Cao Tuấn bất chợt vững vàng bật ra bốn chữ, “Em còn anh mà…”

Lời an ủi này chẳng những không thể giúp Dương Đào ngừng khóc, mà còn khiến đôi mắt đang cố gắng kìm nén của cậu chìm trong biển lệ, cậu tiến đến gần Cao Tuấn, giống như lần trước, vươn hai tay ôm chặt lấy hông anh, vùi mặt vào ngực anh, tiếng nức nở âm ỉ truyền ra –

“Em chỉ có anh thôi, anh đừng bỏ em…”

Một câu ngắn ngủi, mang theo cầu xin, mang theo thổ lộ, còn mang theo chút quyến luyến không rời.

Cao Tuấn gác cằm trên đỉnh đầu Dương Đào, ôm cậu, vững vàng bao bọc cậu trong lòng, hai trái tim kề sát vào nhau, cảm giác nương tựa lẫn nhau dần bao phủ trái tim nhau, họ cùng là những người tay trắng, thật may vì còn có thể ôm nhau sưởi ấm, an ủi lẫn nhau, thương tiếc lẫn nhau…
Bốn năm sau.

Dương Đào mười tám tuổi, Cao Tuấn ba mươi hai tuổi.

Vẫn là con hẻm Nghênh Xuân.

Tháng ngày thấm thoắt thoi đưa, Dương Đào nay đã tuấn tú rạng ngời, cao ráo hẳn lên, trước đây cậu kém Cao Tuấn hai cái đầu, giờ đã xấp xỉ bằng anh, tuy dáng người vẫn còn sót lại chút nhỏ nhắn ngây ngô tuổi thiếu niên, nhưng đã vững vàng rắn rỏi hơn ngày xưa không ít.

Mà Cao Tuấn gần như không thay đổi, anh vẫn như trước, chỉ duy có làn da không còn ngăm đen, cũng không còn thô ráp vì phải làm việc ngoài trời.

Tháng trước, Cao Tuấn rời khỏi đội thi công, chuyển đến làm nhân viên quản lý kho hàng cho một công ty hậu cần, tuy vẫn rất vất vả, nhưng ít nhất còn được nhận lương đúng hạn, như vậy đối với anh đã là rất tốt rồi.

Tiền đối với Cao Tuấn càng ngày càng quan trọng, vì anh vẫn phải trả học phí và phụ phí cho Dương Đào, Dương Đào sắp tốt nghiệp cấp ba, anh còn hi vọng cậu học lên đại học, dù chính anh cũng biết hi vọng ấy quá hão huyền và xa vời vợi, nhưng để đứa nhỏ ấy có tương lai tươi sáng hơn, bản thân anh tình nguyện dốc hết sức mình.

Hẻm Nghênh Xuân có nhà chuyển đi, có nhà dọn đến, họ không biết chuyện của Cao Tuấn và Dương Đào, hầu hết đều nghĩ anh và cậu là hai anh em.

Lại là một sáng mùa Xuân rực rỡ, thường xuân trong hẻm biêng biếc xanh tươi, nụ hoa bìm bìm khẽ lay theo gió, chỉ đợi thêm chút nắng ấm áp, là muôn hồng nghìn tía sẽ nở bung.

*Thường xuân

thường xuân

Bìm bìm

bìm bìm

Cao Tuấn đang dắt xe đạp đi vào hẻm thì Dương Đào đuổi kịp. Cậu ném cặp sách vào giỏ xe, giật ghi-đông xe dắt thay anh, khẽ nở nụ cười, “Mệt không?”

Dương Đào vẫn rất kiệm lời, Cao Tuấn cũng đã thành quen, “Anh thì không, nhưng còn em đó, sắp thi đại học rồi, ngày học đề cương đêm cũng học đề cương, chắc là mệt lắm nhỉ?”

Dương Đào không đáp lời, tóc mái bị gió thổi bay tới thái dương, đôi mắt như cánh hoa hé lộ, mãi tới lúc vào nhà, cậu mới nói ra điều muốn nói từ lâu.

“Em không định thi đại học, em định kiếm việc làm.”

“Cái gì? Sao không thi đại học?” Cao Tuấn khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn Dương Đào, “Vì chuyện tiền học hả? Thế thì em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách mà.”

Dương Đào biết rõ trong lòng, Cao Tuấn thoải mái nói vậy cũng chỉ để cậu yên lòng mà thôi, trên thực tế, anh làm gì có cách nào, tiền lương mỗi tháng chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, cũng chẳng có gì tích lũy, nếu cậu bày tỏ nguyện vọng muốn lên đại học, chắc Cao Tuấn cũng sẽ ngày đêm đổ máu chảy mồ hôi gom góp học phí, nhưng Dương Đào không muốn anh vất vả trả giá vì mình, anh đã trả quá nhiều, nếu không có anh, cậu không thể tưởng tượng bốn năm qua một mình cậu khốn khổ tới mức nào, hiện giờ ý định lớn lao nhất trong lòng cậu chỉ là nhanh chóng bươn chải kiếm tiền, để Cao Tuấn nhẹ nhõm hơn một chút, thoải mái hơn một chút.

“Thành tích của em kém lắm, thi cũng không đỗ đâu.” Dương Đào kiên quyết nói, “Thay vì cố thi vào trường nào đó hạng ba thì sớm ngày ra đời bươn chải, ít ra còn học được nghề ngỗng gì đó.”

“Nhưng không học đại học thì không có bằng, giờ xin việc toàn phải có bằng mà?” Cao Tuấn hiểu Dương Đào, biết cậu rất bướng bỉnh, khi đã hạ quyết tâm thì người khác nói gì cũng không lung lay, nhưng anh vẫn cố thuyết phục cậu.

“Cái đó chưa hẳn, nhiều người học đại học xong cũng không xin được việc, nhưng hễ có tay nghề thì đi đến đâu cũng kiếm được cơm ăn.” Dương Đào nói rất đúng.

Cao Tuấn không khỏi cười hỏi, “Thế em có tay nghề gì?”

“Tay nghề làm bếp đó!” Điều này là thật, mấy năm nay Dương Đào thường xuyên nghiền ngẫm kỹ năng làm bếp, mua rất nhiều sách vở liên quan, thỉnh thoảng còn đi làm đầu bếp tập sự, học hỏi mấy chiêu ở hàng quán ngoài hẻm, dường như khá hứng thú với công việc này.

“Chẳng lẽ… Em định làm đầu bếp thật hả?”

“Cho anh biết tin tốt này, thực ra em tìm được việc rồi.” Dương Đào thần bí cười, lấy quả táo vừa mua trong cặp sách, rửa sạch sẽ rồi đưa cho Cao Tuấn, “Làm đầu bếp quán nướng trước mặt phố, nhưng ban đầu chỉ học nghề thôi, đợi tháng sau em chính thức tốt nghiệp thì mới đến làm.”

“Nhóc ơi, anh nuôi được em mà…” Cao Tuấn mặt mày ủ dột, thật sự không cam tâm nhìn Dương Đào bỏ lỡ cơ hội lên đại học.

Dương Đào lại rất bình tĩnh, “Đừng nói nữa, em nghĩ kỹ rồi!”

Cao Tuấn chăm chú nhìn đứa bé trai trước mặt, vẫn chưa hết ngây thơ, nhưng lại ép mình tôi luyện thành người lớn vì kế sinh nhai, chẳng biết từ bao giờ mà cậu đã kiên cường hơn, dũng cảm hơn, còn hay mỉm cười với anh hơn nữa.

Nhưng cũng có những lúc cậu vô tình toát lên vẻ cương quyết quật cường, như một chú báo săn hung ác và nguy hiểm, che chắn phía trước Cao Tuấn, nếu có người nảy sinh ác ý, bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ ngửa mặt lên trời hú thật to, dùng hàm răng sắc nhọn cắn đứt cổ hắn.

Một tháng sau, Dương Đào thật sự đến làm đầu bếp cho quán nướng nọ, bà chủ rất thích bộ dạng cậu còn nhỏ mà đã chịu thương chịu khó, nên cậu ngày ngày đi làm cũng suôn sẻ.

Tôn Tiểu Hải nghe nói Dương Đào làm trong quán nướng thì thỉnh thoảng cũng đến ủng hộ.

Tôn Tiểu Hải tốt nghiệp trung học cũng không thi đại học, mà ở nhà trông coi tiệm rau củ quả cùng mẹ, lúc rảnh rỗi thường đến tìm Dương Đào uống rượu tán gẫu.

Chập tối hôm đó, Tôn Tiểu Hải ngồi trước mái hiên quán nướng, vừa ăn thịt xiên vừa uống bia, Dương Đào bận rộn trong bếp, không có thời gian tiếp đãi cậu, cậu đành tự rót tự uống.

Cao Tuấn đạp xe đi ngang quán nướng, biết Dương Đào đang làm trong đó thì dừng lại ven đường, ngó vào trong, dù không trông thấy cậu, nhưng đáy lòng vẫn an tâm lắm.

Cao Tuấn có quen Tôn Tiểu Hải, dù sao cậu cũng là người bạn duy nhất của Dương Đào, nên thỉnh thoảng gặp nhau cũng chào hỏi đôi câu, nhưng hiện giờ anh không chú ý tới Tôn Tiểu Hải ngồi dưới mái hiên, còn Tôn Tiểu Hải lại chú ý tới anh.

Tôn Tiểu Hải đang định chào Cao Tuấn, lại chợt thấy một cô gái trẻ trang điểm lộng lẫy đi đến trước mặt anh, thân mật cười với anh, sau đó ngồi xuống sau yên xe anh, rồi hai người đi khuất.

Cao Tuấn cứ nghĩ không ai để ý tới họ, nhưng vẻ tươi cười của anh và cô gái nọ đã bị Tôn Tiểu Hải vô tình trông thấy hết.

Làm hết việc trong bếp, Dương Đào đến bên cạnh Tôn Tiểu Hải, lắc lắc đầu, mồ hôi trên tóc văng ra bốn phía.

Dương Đào mặc áo ba lỗ ôm sát người, vầng trán lấm tấm mồ hôi dưới ánh đèn, cậu vẫn quen đi giày vải màu đen giản dị, dáng người cao ráo đổ bóng xuống đất, miệng ngậm điếu thuốc, mượn bật lửa của Tôn Tiểu Hải để châm, đốm lửa nhỏ xanh xanh chiếu lên khuôn mặt tuấn tú.

“Dạo này nhà cậu buôn bán thế nào?” Dương Đào phả khói, ánh mắt dừng ở phía xa.

“Cũng tạm.” Tôn Tiểu Hải lên tiếng, thoáng chút ngập ngừng rồi khẽ đổi giọng, “Vừa nãy… Tớ thấy Cao Tuấn đấy.”

“Thế hả?” Dương Đào đưa mắt nhìn Tôn Tiểu Hải.

“Nhưng mà… Ảnh đi cùng chị nào ấy, trông có vẻ thân mật lắm.”

Dương Đào cắn đầu lọc thuốc, đôi môi mỏng mím lại thành một hàng thẳng tắp.

Dương Đào biết người phụ nữ kia, cậu từng thấy Cao Tuấn tranh thủ gặp gỡ chị ta bên ngoài lúc công việc rảnh rỗi, đó là một cô gái trẻ đến từ phương Nam, lúc nào cũng trưng diện lộng lẫy, môi son má phấn, trang điểm rất dày, cất giọng miền Nam mềm mại, uyển chuyển lả lơi nhìn Cao Tuấn.

Sau đó có lần Dương Đào cố tình bám theo Cao Tuấn, thấy anh đi vào tiệm làm tóc của người phụ nữ đó, hai người nhìn nhau cười, sau đó ôm nhau, hôn môi nhau.

Dương Đào cũng không biết vì sao mình bám theo Cao Tuấn, thậm chí còn nhìn trộm anh, cậu chỉ cảm giác chị ta không phải người tốt, càng nhìn càng ghét, dù cậu biết thực ra mình không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của Cao Tuấn, nhưng thật sự cậu không muốn Cao Tuấn ở bên người phụ nữ kia.

“Hình như hai người họ hẹn gặp ở đó, rồi cùng đi về hẻm Nghênh Xuân…” Dứt lời, Tôn Tiểu Hải mới phát hiện vẻ mặt Dương Đào hơi lạ.

Dương Đào nhổ điếu thuốc xuống đất, dùng chân di cho tắt lửa, rơi vào trầm lặng, bồn chồn không yên, giống như có cây gậy khươ khoắng loạn xạ trong lòng cậu, khó chịu không nói được thành lời.

“Sao? Đi bây giờ ấy hả? Còn hai tiếng nữa mới đóng cửa mà.” Đúng giờ cao điểm quán cần người, nghe thấy Dương Đào xin về sớm, bà chủ mất hứng ra mặt.

“Xin lỗi bà chủ, chỉ hôm nay thôi.” Dương Đào năn nỉ, nhưng giọng điệu không cho ai khước từ.

Bà chủ phát hoảng trước khí thế quyết liệt bẩm sinh của cậu, vội gật đầu đáp, “Được rồi được rồi, lần sau không được lấy lý do này nữa!”

Được cho phép, Dương Đào rời khỏi quán nướng, đi thẳng về nhà, thân thể cao gầy đổ bóng thật dài dưới ánh trăng. Tiến vào hẻm Nghênh Xuân, cậu bắt đầu cảm giác tim mình đập mạnh, linh cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt, tuy cậu còn chưa xác định hai người họ có ở trong nhà hay không.

Nỗi hoảng loạn chưa bao giờ có xâm chiếm nội tâm cậu, lần trước bị Cao Tuấn đuổi ra ngoài, cậu cũng không sợ hãi như vậy, còn lúc này, cậu cứ chìm sâu trong bất an vô tận, không thể kềm chế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play