Chập tối, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, người xe như nước, Tống Huy đặt tay trên vô lăng, liên tục liếc mắt nhìn sang người ngồi cạnh.
“Anh Tuấn… Có mấy lời em nói anh đừng giận, em khó hiểu lắm đấy nhé, bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ? Sao anh không lấy vợ sinh con mà cứ sống mãi với Dương Đào thế?” Tống Huy tùy tiện hỏi, tuy nguyên nhân bên trong gã cũng đoán được vài phần, nhưng với hiểu biết của gã về anh, khả năng này thật sự rất khó tưởng tượng.
Cao Tuấn trầm ngâm, chẳng biết gã nói trúng điều gì, mà sắc mặt anh thình lình tái nhợt.
“Anh chia tay Quyên Nhi xong cũng không nghiêm túc tìm hiểu ai nữa, mấy bác gái trong khu không giới thiệu cho anh à? Cứ để anh ế ẩm thế à?” Tống Huy mặt dày truy hỏi, như thể không hỏi rõ nguyên do sẽ không buông tha.
Cao Tuấn vẫn trầm ngâm, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ, cố gắng không bộc lộ nỗi lo âu hiện tại của mình.
“Anh Tuấn này, giờ quan hệ của anh với thằng nhỏ là gì thế?”
Câu hỏi này đã thốt ra, Cao Tuấn không thể phớt lờ được nữa, đành phải sầm mặt đáp lời, “Chẳng là gì hết, sao mày nói nhiều thế? Tập trung lái xe đi!”
Tống Huy tức khắc ngậm miệng, trông thấy Cao Tuấn bực bội quay đi, tầm mắt gã không ngừng đảo qua đảo lại, dò xét sườn mặt anh.
Trong quán bar, trên sân khấu, Dương Đào ngồi trên chiếc ghế chân cao, ôm guitar vừa đàn vừa hát, như một thiên sứ không dính bụi trần, tinh khiết, thoăn thoắt, ngày thường cậu rất bình dị, nhưng vừa lên sân khấu, khí chất nghệ sĩ toát ra từ cậu lại khiến người ta mê muội.
Chu Hạo Vũ ngồi bên quầy bar, say sưa lắng nghe, ngón tay đặt trên bàn, khe khẽ gõ nhịp theo điệu nhạc.
Sau khi chuyển hàng đến kho, Tống Huy định kéo Cao Tuấn ra về ngay, nhưng anh lại đi thẳng vào đại sảnh, nhìn lên sân khấu theo tiếng ca.
Tống Huy bất đắc dĩ bám theo Cao Tuấn, vô tình trông thấy Chu Hạo Vũ ngồi ngay bên cạnh quầy bar, thế là phát hoảng trong lòng, chỉ sợ Cao Tuấn đột ngột làm gì đó mất lòng cái người không thể mạo phạm kia.
Dương Đào vẫn chuyên tâm biểu diễn, hơn nữa ánh sáng dưới sân khấu rất mờ, cậu không nhìn thấy Cao Tuấn đứng lặng bên sảnh, yên tĩnh ngắm nhìn cậu.
Cao Tuấn nhìn Dương Đào, trong lòng trăm mối ngổn ngang, yêu thương, mê luyến, lo lắng, nhớ mong, tất cả trộn lẫn thành một khối, tràn ngập đôi mắt anh.
Đúng lúc đó, A Lượng đứng bên cạnh Chu Hạo Vũ đột nhiên chú ý tới hai người bên kia, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
“Đó là gã giao hàng cùng đội với Tống Huy phải không nhỉ? Hình như tên là… Cao Tuấn.”
Theo A Lượng chỉ, Chu Hạo Vũ trông thấy cách Cao Tuấn ngắm nhìn Dương Đào trên sân khấu, nét mặt anh không phải tầm thường, một luồng khí lạnh tức khắc xộc lên não hắn.
“Tống Huy có nói nó quen Thanh Vũ thế nào không?” Chu Hạo Vũ hỏi A Lượng, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Cao Tuấn.
“Chỉ nói là em trai của một người bạn.”
“Mày đi điều tra cho anh, xem Cao Tuấn kia quan hệ thế nào với Thanh Vũ.”
“Rõ, thưa anh Hạo.”
Thấy vẻ mặt Chu Hạo Vũ khá nghiêm trọng, A Lượng am hiểu cười cười, gã biết ông chủ mình thích Thanh Vũ, muốn có được cậu, Thanh Vũ cũng thật lòng kính nể Chu Hạo Vũ, rất tôn trọng hắn, nhưng đó không phải là yêu, không liên quan chút nào đến chữ “yêu”, Chu Hạo Vũ không muốn phá hỏng hình tượng người đàn ông tốt trong lòng cậu, nhưng tình cảm dành cho cậu chỉ tăng lên chứ không biến mất theo thời gian, và điều này luôn khiến hắn hậm hực.
Vì mục đích nịnh hót lấy lòng, A Lượng đảo mắt, chủ động hiến kế, “Đừng phân vân nữa anh Hạo à, dùng ít ‘trà’ thôi là Thanh Vũ ngoan ngoãn nghe lời anh ngay mà?”
A Lượng những tưởng Chu Hạo Vũ sẽ gật đầu lia lịa trước lời đề nghị này, khen ngợi gã thông minh sáng suốt, nào ngờ hắn chẳng những không tán thành mà còn giận tím mặt, quay lại thâm độc trừng gã.
“Anh Hạo…” A Lượng không khỏi dúm dó.
Chu Hạo Vũ hạ giọng mắng nhiếc, “Lần này tha cho mày, lần sau còn dám nói thế, tao cắt lưỡi mày, rõ chưa?”
“Rõ! Em sai rồi ạ!” A Lượng cúi gằm mặt, liến thoắng đáp, không dám tùy tiện đoán mò tâm tư của Chu Hạo Vũ nữa.
Rời khỏi quán bar, trên đường trở về, Cao Tuấn cứ xót xa trong bụng, anh biết Dương Đào gắng sức như vậy cũng chỉ vì muốn cải thiện cuộc sống sau này của hai người, cậu muốn báo đáp anh, muốn dùng tất cả khả năng có thể để yêu anh, mà những khó khăn cậu gặp phải, anh lại không cách nào biết được, cũng chưa bao giờ hiểu được. Cao Tuấn biết, cho dù Dương Đào gặp phải khó khăn gì, cậu cũng sẽ không nói cho anh hay, cậu sẽ chỉ một mình đương đầu và giải quyết, để anh mãi được bao bọc trong hạnh phúc bình yên.
Ấm áp như vậy, sao có thể không yêu cho đành.
Vào một buổi chiều êm ả, Dương Đào bí hiểm kéo Cao Tuấn đến một tòa nhà mới xây trên con phố khác, chỉ vào căn hộ hai cửa sổ trên tầng, vui vẻ nói cho anh biết, nơi đó sẽ là nhà mới của hai người.
“Chỗ này xa trung tâm, khá tiện nghi, hơn nữa còn mới xây, em xem kết cấu căn hộ này rồi, em thấy được lắm, anh cũng xem thử đi!” Nói đoạn, Dương Đào phấn khởi đi vào trong khu nhà, nhìn cậu sung sướng, Cao Tuấn cũng vui lây, tuy trong lòng như có gì đó đè nén, khiến bước chân anh trĩu nặng vô cùng, nhưng anh vẫn mỉm cười đi theo cậu.
Bước vào căn hộ vừa hoàn thiện sơ bộ, Cao Tuấn thấy mình như lạc vào thế giới khác, anh chưa bao giờ được sống trong căn hộ lớn như vậy, rộng rãi như vậy, sáng sủa như vậy, khác hẳn căn hộ cũ kỹ tám năm qua, tất cả đều mới tinh tươm.
“Đợi hoàn tất thủ tục mua bán là chúng ta trang hoàng được rồi!” Dương Đào phấn khởi vô cùng, lần đầu tiên Cao Tuấn nhìn thấy cậu sung sướng đến thế.
“Đào Đào… Em từng bảo em không nỡ bỏ hẻm Nghênh Xuân cơ mà?” Cao Tuấn giả vờ lơ đễnh hỏi, anh không muốn phá hỏng không khí vui vẻ này, nhưng trong lòng lại thoáng chút thương tâm.
Anh không biết vì sao mình thương tâm, trước đây chẳng phải anh còn hi vọng thoát khỏi hẻm Nghênh Xuân hơn cả Dương Đào hay sao? Nhìn thấy Dương Đào sốt sắng trông đợi vào tương lai, khẩn thiết khát khao nhiều vật chất, đột nhiên anh thấy lo, lo cậu sẽ thay đổi, sẽ quên mất chính mình, sẽ không còn ngây thơ năm xưa, khi nương tựa vào anh trong con hẻm nhỏ.
Có khi nào… Cõi mơ ngập nắng chúng ta luôn mong mỏi, thực chất chỉ là đầm lầy sâu thẳm mà thôi?
“Thích chứ! Anh chỉ định bảo là không cần vội, cứ từ từ thôi!” Cao Tuấn mỉm cười, cố gắng không bộc lộ bi quan trong lòng.
“Tiền để dành mấy năm nay của bọn mình đủ mua căn hộ này đấy.” Dương Đào ôm cổ Cao Tuấn, ghé sát bên anh, “Anh đừng khẩu thị tâm phi nhé, thực ra anh háo hức hơn cả em đúng không?”
“Chính xác, bị em phát hiện rồi, ha ha!” Cao Tuấn nhàn nhạt cười, “Nhưng em đừng ép mình quá đấy.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ hòa tan trong mắt Cao Tuấn, tan thành dòng nước, nắng vàng rực rỡ, ấm áp đổ xuống không gian, lóa mắt như ánh đèn rực rỡ.
Dương Đào hôn anh, làn môi dịu dàng chạm vào nhau, hiếm khi hai người không bùng nổ xúc cảm, chỉ im lặng môi kề môi, nắng chiều chiếu lên họ, nhảy nhót trên khóe mắt đuôi mày họ, lấp lánh sáng ngời.
Chưa đến giờ mở cửa, A Lượng đã nhắn tin cho Dương Đào, bảo cậu đến quán bar sớm một chút.
Đến quán bar, một nhân viên phục vụ báo cho Dương Đào biết, Chu Hạo Vũ đang chờ cậu trong phòng riêng.
Dương Đào đi thẳng đến căn phòng nọ, vừa mở cửa đã thấy một cậu trai thoạt nhìn còn nhỏ hơn cậu vài tuổi, áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù thong thả bước ra, vừa sửa sang lại diện mạo vừa đi vòng qua cậu, như thể vừa nãy chẳng có chuyện gì.
Dương Đào âm thầm nhìn theo bóng lưng cậu ta đi khuất, thản nhiên bước vào phòng, rồi chuyển sang nhìn người đàn ông tỉnh bơ ngồi trên sô pha đang chậm rãi cài cúc áo.
“Anh Hạo tìm em hả?”
“Lát nữa một người bạn của tôi đến chơi, em ngồi lại đây với tôi một lát.”
“Em ấy hả?” Dương Đào kinh ngạc hỏi.
“Ừ, ngồi đối phó giúp tôi một lát ấy mà, không làm khó em chứ?” Chu Hạo Vũ khẽ nhướn mày nhìn Dương Đào, so với dĩ vãng dịu dàng, ánh mắt hắn bây giờ rất u ám. Dương Đào không hề biết, sự kiên nhẫn của hắn đang bị cậu từng bước bào mòn.
“… Vâng, em hiểu rồi.”
Chẳng mấy chốc, người bạn của Chu Hạo Vũ, một gã đàn ông tên gọi A Chí giá lâm, sau khi sai người bưng chai rượu ngon nhất tới, Chu Hạo Vũ ngồi tán gẫu với người nọ, trò chuyện một lát, gã nọ bưng tách trà lên nhấp, ánh mắt khẽ đảo, ghé vào tai Chu Hạo Vũ mờ ám nói, “Tôi muốn mua ít trà ở chỗ anh.”
Thấy Chu Hạo Vũ không lên tiếng, chỉ vô thức nhìn Dương Đào ngồi bên cạnh, A Chí bổ sung, “Bạch trà.” (Là một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Chia thành các loại là Ngân Châm Bạch Hào, Cống Mi và Thọ Mi.)
Chu Hạo Vũ cười nhạt, vỗ vai A Chí, “Anh nghe ai nói chỗ tôi có bạch trà?”
“Tôi đây mà lại không biết à? Hương trà ngào ngạt thơm nghìn dặm thế kia, tôi ngửi thấy từ lâu rồi!” A Chí ngượng ngập cười, ánh mắt đảo đảo, bất chợt dừng lại ở Dương Đào, “Nhưng mà, trà ngon cách mấy cũng không sánh được với những chàng trai của anh nơi đây!”
Dương Đào hờ hững liếc A Chí, một cái liếc mắt ngắn ngủi cũng đủ để cậu thấy rõ vẻ mặt thèm thuồng đáng khinh của gã nọ, sự sỗ sàng chẳng thèm che đậy của gã khiến Dương Đào chán ghét, nhưng cậu không muốn làm Chu Hạo Vũ khó xử, nên đành phải cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
“A Chí, cậu nhỏ này là tôi giữ riêng, còn những thứ khác, anh thích gì cứ lấy đi.” Chu Hạo Vũ lại bày tư thế ăn trên ngồi chốc không ai sánh kịp, khoanh tay trước ngực, thâm hiểm cười nhìn A Chí.
“Ha ha ha ha! Nếu là vật phẩm cá nhân của anh thì tôi không dám mơ nữa.”
“Ha ha ha!”
Dương Đào trước sau không lên tiếng, thỉnh thoảng A Chí hỏi một số vấn đề không quan trọng thì cậu mới trả lời ngắn gọn, cũng vì nể mặt Chu Hạo Vũ.
Sau khi A Chí ra về, trong phòng chỉ còn hai người, Dương Đào bưng tách trà lặng lẽ uống, cậu cảm nhận được ánh mắt Chu Hạo Vũ quanh quẩn trên người mình, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, căn phòng chìm trong yên tĩnh dị thường.
“Thanh Vũ này, mấy ngày nữa tôi định đi du lịch, xả hơi một chút, đang tính đưa em cùng đi!” Trầm ngâm hồi lâu, Chu Hạo Vũ mới ung dung mở lời, cố ý dùng giọng điệu dịu dàng hơn hẳn ngày thường, thậm chí còn thấp thoáng chút cưng nựng.
Ánh mắt Dương Đào chợt khựng lại, chậm rãi chuyển sang nhìn Chu Hạo Vũ, đôi mắt cậu không biểu lộ điều gì, chỉ thuần túy trống rỗng và lãnh đạm, “Không được rồi, dạo này em bận ít việc riêng, cảm ơn anh, để lần sau vậy nhé.”
Chu Hạo Vũ lại trầm mặc, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Đào dấy lên ngọn lửa.
“Anh Hạo, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây.” Dương Đào đứng dậy, quay gót bỏ đi.
“Đợi đã!” Tiếng gọi trầm khàn của Chu Hạo Vũ vang lên, Dương Đào dừng bước. “Tôi nói em là đồ tôi giữ riêng nên em giận hả?”
“… Cũng hơi giận, từ nay anh đừng trêu em nữa.” Dương Đào vẫn quay lưng lai Chu Hạo Vũ, âm thanh không mang độ ấm.
“Ha ha, giờ em lớn gan quá nhỉ, chẳng như ngày đầu nhìn thấy tôi, khi đó chắc em sợ tôi lắm.” Chu Hạo Vũ đứng dậy, bước tới phía sau Dương Đào, đặt tay lên vai cậu, “Thanh Vũ, hình như tôi thích em bây giờ hơn, quyến rũ hơn xưa nhiều.”
“Anh Hạo…” Dương Đào tránh thoát bàn tay Chu Hạo Vũ, quay lại nhìn hắn, không chút sợ sệt, “Tôi biết tôi chỉ là tôm tép vô dụng, anh để mắt đến tôi, tôi rất biết ơn anh. Anh có ơn tri ngộ với tôi, tôi sẽ không quên, nhưng biết ơn anh không có nghĩa là tôi phải mặc anh thao túng, tôi chỉ muốn ca hát kiếm thù lao, đó là mục đích duy nhất của tôi ở đây.”
Chu Hạo Vũ bật cười, bước lại gần Dương Đào, nhìn thẳng vào mắt cậu, quyến luyến dây dưa, “Không có thằng đàn ông nào Chu Hạo Vũ tôi không chinh phục được, loại đàn ông nào tôi chưa gặp qua? Loại đàn ông nào tôi chưa chơi qua? Nhưng đối với em, lần đầu tiên tôi kiên nhẫn như vậy, ngay cả tôi cũng bái phục chính mình, tôi đã chờ em ba năm, bảo tôi chờ thêm nữa cũng được, vì em không giống những người khác, tôi đối với em là thật lòng!”
“Nếu anh còn muốn tôi tiếp tục hát ở đây thì đừng nói những lời này nữa, trừ khi anh muốn tôi bỏ trốn, trốn đi thật xa, để anh mãi mãi không nhìn thấy tôi nữa!”
Dương Đào bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng, không kinh ngạc, cũng không sợ hãi, càng không có chút vui sướng như Chu Hạo Vũ chờ mong, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, đối đáp còn rất trôi chảy trót lọt.
Chu Hạo Vũ cứng người, im lặng nhìn Dương Đào, ánh mắt thoặt sáng thoặt tối, cả người như đóng băng trên đỉnh núi tuyết, trống vắng mà hoang tàn, cơn giận bắt đầu âm ỉ bùng lên như nấm mốc sinh sôi.
Căn phòng nặng nề tĩnh lặng, không khí tựa hồ cũng mỏng manh, Dương Đào xoay người mở cửa, cậu thoáng thấy một bóng người vội vàng lách mình né tránh, tuy né rất nhanh, nhưng cậu vẫn nhận ra đó là cậu trai ẻo lả tên Thiên Lệ, vừa nãy chắc chắn cậu ta đứng nghe lỏm cậu và Chu Hạo Vũ nói chuyện.
Dương Đào bước vào phòng hóa trang như không có chuyện gì, thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc như thường lệ, chuẩn bị lát nữa lên biểu diễn, Hồng Hoa bước ra từ một góc tối, tay cầm lọ nước hoa xịt vài nhát vào cậu, cười hỏi, “Cậu khá đấy, thay quần áo không tránh mặt chị sao?”
“Em không để ý chị cũng ở đây.”
“May mà chị đã có bạn trai, miễn dịch với cậu rồi, chứ nếu để cô khác thấy thì sướng mắt quá.” Hai người đang đùa giỡn, Thiên Lệ thong thả đi vào, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt bí hiểm quan sát Dương Đào.
Dương Đào bị nhìn tới nổi da gà, đành phải hỏi, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Thiên Lệ chưa giả gái thực ra cũng sáng sủa, nhưng đường nét thiên về thanh tú, không có góc cạnh đàn ông, tuy nhiên cũng coi như xinh đẹp.
“Cậu biết mấy cô dancer, mười cô thì chín cô thầm mến cậu không?” Thiên Lệ mở miệng nói, giọng điệu hơi là lạ, “Nhưng chẳng cô nào dám thổ lộ với cậu, vì bọn họ thừa hiểu, ai dám tơ tưởng đến cậu thì người đó chỉ còn đường chết.”
Thiên Lệ dứt lời, cả Dương Đào và Hồng Hoa cùng ngơ ngác, căn phòng chợt yên tĩnh lại, Thiên Lệ ngoáy ngoáy vòng eo, nhích lại gần Dương Đào, nhìn thẳng vào cậu, đố kỵ lồ lộ trong nét mặt, “Cậu cũng chỉ hơi đẹp trai một tí, hát hơi ổn một tí thôi mà? Cậu có gì đặc biệt nhỉ? Để anh Hạo phải quan tâm cậu như thế, người khác sợ mất lòng cậu nhưng tôi không sợ, tôi nói cho cậu biết, tôi ghét cậu!”
Dương Đào kinh ngạc nhìn Thiên Lệ, nhìn bộ dạng phi tần tranh sủng thời cổ đại của cậu ta, cậu chẳng những không giận, mà còn giơ tay nắn cằm cậu ta, nhếch miệng cười, “Anh Hạo thích đàn ông mà, cậu có cơ hội đấy, tôi ủng hộ cậu!”
Hồng Hoa bên cạnh phì cười, lời châm chọc này rõ ràng khiến Thiên Lệ thẹn quá hóa giận, cậu ta chỉ vào mũi Dương Đào, mãi không phản bác được, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, ngoáy ngoáy mông, nghênh ngang bỏ đi.
“Cậu đừng để ý đến nó, nó thích anh Hạo từ trước khi cậu đến rồi, tiếc là anh Hạo ghét nó, nên nó mới ganh với cậu.” Thiên Lệ đi rồi, Hồng Hoa mới giải thích cho Dương Đào.
Dương Đào chỉ cười không đáp, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, chưa lên sân khấu đã mệt mỏi rã rời.
Lúc này Chu Hạo Vũ vẫn ngồi một mình trong phòng riêng, lặng lẽ hút thuốc, cánh cửa khép hờ, văng vẳng vọng lại tiếng hát của Dương Đào, vẫn động lòng như vậy, vẫn êm ái làm sao.
Đối với Chu Hạo Vũ, Dương Đào khác hẳn những người khác, mười mét quanh thân thể cậu như có từ trường cực mạnh, hút chặt lấy trái tim hắn, khiến hắn đảo điên vì cậu, muốn dứt mà không dứt được…
Chu Hạo Vũ thẫn thờ nhìn điếu thuốc trong tay, nhìn làn khói trắng lững lờ, lý trí và dục vọng hòa quyện vào nhau như lốc xoáy.
Dương Đào cố ý né tránh, hiển nhiên càng kích thích dã tâm của Chu Hạo Vũ, chẳng có thằng đàn ông nào không quỳ gối dưới chân hắn, một kẻ tự nhận chưa từng thua cuộc trên tình trường như hắn sao có thể chấp nhận bị từ chối thẳng thừng, một kẻ luôn kiêu ngạo trịch thượng như hắn, tất nhiên chưa bao giờ hạ mình vì ai, dốc sức lấy lòng ai như hắn đã làm cho cậu, hắn nhịn đủ rồi.
“Đừng phân vân nữa anh Hạo à, dùng ít ‘trà’ thôi là Thanh Vũ ngoan ngoãn nghe lời anh ngay mà?”
Đôi mắt Chu Hạo Vũ bừng bừng ngọn lửa, lửa bốc tận trời như từ Địa Ngục thổi lên, Tu La ác quỷ giương nanh múa vuốt, gào thét như rồng thần phẫn nộ…
— Tôi sẽ không hạ mình trước em nữa, rồi sẽ có ngày, tôi sẽ khiến em phải chủ động dâng mình cho tôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT