"Bành…".

"Ầm…phốc…".

Trần Vĩ rơi vào hạ phong bị Trương Hổ nên một quyền vào thẳng ngực, cơ thể bay về sau ngã trên đất không ngừng phun máu.

"Ầm…".

Trương Hổ không muốn tiếp tục trận đấu chạy đến cho thêm một quyền, Trần Vĩ thống khổ ngất đi.

"Ngươi rất may mắn".

Trương Hổ nhìn Trần Vĩ ngất đi thì xem thường nói.

Nếu không phải Vân Phong nói là không được giết người thì hắn đã làm thịt Trần Vĩ rồi.

Hắn lục xoát trên người Trần Vĩ lấy đi lệnh bài.

"Tìm tên kế tiếp thôi".

Trương Hổ nói với học viên đứng phía xa.



Vân Phong cũng tìm đến một người, người này là đệ nhất thiên tài ở bên đối phương Huyền Vân cảnh tầng 8, huyền lực lôi thuộc tính cực kì mạnh mẽ.

Vân Phong đã thay công pháp huyền lực uy lực tăng cao cộng thêm Thiên Hàn chi hỏa chiến lực đã không thua kém đối phương, nhưng do thuộc tính áp chế Vân Phong lúc chiến đấu cũng chơi chật vật.

May là bên hắn đều là chia 2 người một nhóm đi chung hỗ trợ nhau, có người hỗ trợ nên sau một thời gian dài chiến đấu Vân Phong rốt cuộc thắng hiểm đối phương lấy đi lệnh bài.

...

Bên Dương Phượng Vũ cũng thế, nàng gặp hai người Huyền Vân cảnh tầng 4, với phong cách chiến đấu tàn bạo của nàng nên chiến đấu rất nhanh kết thúc, 2 người đối phuong bị nang đánh cho bầm dập mất nửa cái mạng.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi bên đối phương lại mất thêm 4 người còn là hạch tâm người, vẫn còn hai người nữa nhưng bọn người Vân Phong không tìm thấy, cũng không xuất hiện trên mô hình của Diệp Thiên nên tất cả tập trung tìm kiếm học viên bên mình tụ hợp cùng nhau chờ đến lúc tranh tài kết thúc.

Nói là tranh tài thì chỉ đúng với những người khác còn đối với Diệp Thiên, 3 người Dương Trầm, hay Dương Phượng Vũ 3 người thì cũng giống như đi chơi vậy không hề có chuyện gì nặng nhọc.

Hiện tại sau khi tìm được hết học viên bên mình thì tất cả tập trung ở chỗ Diệp Thiên.

"Chỉ còn một nửa".

Vân Phong đếm số người xong thì nhíu mày tức giận.

"Chết tiệt".

Trương Hổ tức giận giậm chân.

Sau khi tập hợp tất cả thì số lượng học viên nội viện chỉ còn 15 người tính luôn cả Diệp Thiên cùng 3 người Dương Trầm, chỉ bằng một nửa so với lúc mới vào, số còn lại không nói cũng biết là bị giết rồi.

Mặc dù bọn hắn cũng đoán được thông qua số lệnh bài của Diệp Thiên đưa nhưng vẫn luôn nghĩ mất lệnh bài chứ không mất người, xem ra bọn hắn còn quá ngây thơ.

Dương Phượng Vũ hỏi lại một số người cho chắc thì xác định những người kia đã bị giết vì một số người ở đây từng chứng kiến cảnh đó, sắc mặt hiện tại cũng còn hơi xanh.

Diệp Thiên nhìn thấy biểu hiện trên mặt của họ thì lắc đầu, tát cả đám người ở đây đều là thiên tài có tiềm năng cao nhất trong cả Vân Lam vương quốc nhưng những thiên tài này lại giống như những chú chó nuôi trong nhà vậy gặp chuyện là luống cuống, gặp chém giết liền sợ hãi một thành thực lực cũng không phát huy ra hết.

Mà cũng đúng thôi, bình thường bọn họ không tu luyện thì chính làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ lại quá dễ so với thực lực của họ nên kinh nghiệm chiến đấu ít vô cùng ít.

Buổi tối, vì để lên tinh thần cho mọi người Vân Phong mở một cái tiệc nướng nhỏ, đồng thời thông báo số lượng lệnh bài và tình hình của hai bên hiện tại.

Sau khi nghe Vân Phong nói xong tất cả lập tức không còn một mặt u ám như trước mà bắt đầu hò hét vui mừng, mắng mỏ bên đối phương….

Thấy tinh thần mọi người dâng cao Vân Phong hài lòng bắt đầu trò chuyện các chủ đề khác.

Mặc dù biết đã chiến thắng nhưng hắn vẫn không mất cảnh giác, tiệc tàn hắn vẫn để người của hạch tâm viện thay phiên canh gác suốt đêm.



Một đêm tĩnh lặng không có gì ngoài tiềng sói tru trôi qua.

Ngày thứ 3 cũng là ngày cuối cùng của cuộc tranh tài, chỉ cần sau khi mặt trời lặng ra khỏi Vân Thú sơn mạch là hoàn thành Học viện tranh tài lần này.

Trong này hôm nay cả một đoàn người chỉ có 6 người của hạch tâm viện là chia nhau tiếp tục truy lùng 2 cái lệnh bài còn lại, mặc khác tất cả nội viện học viên còn lại Vân Phong đều để cho Diệp Thiên bảo vệ.

Diệp Thiên khóe mắt giật giật cảm giác như mình không phải đang tham gia tranh tài mà là đi làm hướng dẫn viên du lịch hay chính xác hơn là bảo mẫu.

Hắn lười biếng để Dương Trầm dẫn đầu cả đoàn đi đến chỗ thác nước ban đầu bọn họ gặp, ngồi chơi xơi nước đợi đám người Vân Phong quay lại.

Đến tận trưa đám người Vân Phong mới quay trở lại.

"Thế nào?".

Vân Phong hỏi Dương Phượng Vũ.

Dương Phượng Vũ chỉ lắc đầu.

"Mấy tên này trốn cũng giỏi quá chứ, tìm cả buổi vẫn không thấy đâu".

Trương Hổ bực bội nói.

"Cũng không sao, hiện tại đi trở đến lúc hoàng hôn thì vừa kịp trở ra Vạn Thú sơn mạch".

Vân Phong nhìn bầu trời nói.

Tất đều không phản đối một đường hướng phía học viện di chuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play